- Huyết tẩy Dạ Minh, bổn tọa cho các ngươi một cơ hội.
Lưỡng đại Thiên Huyền cao thủ giằng co tầm, cả phương hư không đều vỡ tan ra, tất cả trong hư không đều đã trở thành hư vô, lấy Thành Tự Tại và Liễu Triêu Dương làm trung tâm, toàn bộ mảnh không gian của quảng trường đều đã bị bao vây trở thành cấm địa, nhập vào sẽ phải chết ngay lập tức.
Nhưng mà một đạo thân ảnh vào lúc này xuất hiện bên người Thành Tự Tại nhìn Liễu Triêu Dương lạnh nhạt nói.
Liễu Triêu Dương ánh mắt không khỏi xiết chặt, mái tóc tuyết trắng kia hiển nhiên khiến người cực kỳ giật mình, nhưng bóng người có mái tóc kia khiến hắn cũng nhịn không được khẽ lộ ra một tia kiêng kị.
- Minh chủ.
Thành Tự Tại cũng kinh ngạc cả kinh, đang ở trước mặt ngoại nhân mình gọi một tiếng minh chủ là nâng lên thân phận của Tử Huyên, nhưng trong lòng Thành Tự Tại cũng cực kỳ kinh hãi
Khí tràng mà hai người bao phủ rõ ràng Tử Huyên có thể bình yên tiến vào
- Thành tiền bối đa tạ.
Tử Huyên nhẹ giọng nói một câu sau đó chợt nhìn Liễu Triêu Dương thản nhiên nói:
- Bổn tọa cho các ngươi một cơ hội huyết tẩy, xem các ngươi có làm được không?
- Ngươi có ý tứ gì?
Nhìn chằm chằm vào Tử Huyên, trong lòng Liễu Triêu Dương cũng nhịn không được lộp bộp thoáng một phát, Thành Tự Tại có thể cảm ứng được hắn tự nhiên cũng cảm ứng được.
Tử Huyên hờ hững cười cười nói:
- Liễu Triêu Dương ngươi không xuất hiện, Thành tiền bối cũng không xuất hiện, mà theo bổn tọa phỏng đoán Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên sẽ ra tay buộc bổn tọa giải tán Dạ Minh hoặc là khiến Dạ Minh thuần phục hai tộc các ngươi, hiện giờ hai vị đã ngang tay vậy thì cứ coi như các ngươi không tồn tại đi, bổn tọa cho Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên một cơ hội diệt Dạ Minh ta!
Tử Huyên tuy tâm đã chết, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ tiếp theo mình nên làm cái gì
Hôm nay nếu để cho Thành Tự Tại và Liễu Triêu Dương đại chiến một hồi vậy thì tất sẽ dẫn đến bắn ngược càng lớn, tuy nói Tử Huyên cũng không úy kỵ khiêu chiến đếu từ một hai đại siêu cấp thế lực nhưng bây giờ Dạ Minh vẫn còn chưa hoàn toàn chỉnh hợp một chỗ, bọn người Yên sơn lão nhân và Thiên Nhàn cũng không chính thức quy tâm, Tử Huyên không thể mang toàn bộ Dạ Minh ra để đùa được.
Liễu Triêu Dương gắt gao nhìn chằm chằm vào Tử Huyên, một lát chợt vung tay áo lên nói:
- Tông Thần Thiên Nguyên, nếu minh chủ Dạ Minh đã đại khí như thế, hai người các ngươi cũng đừng khiến cho nàng thất vọng đấy.
- Để lão phu xem thử Dạ Minh chi chủ trẻ tuổi như vậy đến tột cùng có thủ đoạn như thế nào, có thể khiến phần đông cao thủ chịu hiệu lực, Tông Thần Thiên Nguyên các ngươi cũng đừng làm cho lão phu thất vọng ah.
- Tam tổ yên tâm
- Liễu lão yên tâm
Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên đồng thanh đáp, trong thần sắc đột nhiên lộ ra một mảnh dữ tợn
- Liễu Triều Dương, ngươi biết xấu hổ không thể?
Tử Huyên vốn nghĩ đối thủ sẽ là Liễu Tông Thần hoặc Thiên Nguyên, Thành Tự Tại lại không nghĩ rằng, Liễu Triều Dương lại có để cho lại người bọn họ cùng đánh với Tử Huyên!
Liễu Triều Dương lạnh lùng nói:
- Mạnh được yếu thua mà thôi! Dạ Minh ngươi nếu muốn sinh tồn thì nếu ngay cả cái này cũng không vượt qua được thì nên sớm giải tán đi thì hơn.
- Ngươi. . . .
- Thành tiền bối, ta không có việc gì đâu, yên tâm!
Tử Huyên nhẹ giọng nói.
- Tiện nhân!
Hai đại Thiên Huyền cao thủ khí thế thoáng cái liền tiêu tán, Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên lướt tới nhanh như tia chớp, nhìn Tử Huyên, Thiên Nguyên lành lạnh cười nói:
- Lão phu xin khuyên ngươi một câu, hiện giờ thề thần phục hai tộc chúng ta, ngươi có thể nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai, nếu không nghe lời thì. . . .
Hai người Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên so sánh ra thì Tử Huyên càng muốn giết Thiên Nguyên hơn!
Kết thù với Liễu Tông Thần tóm lại vẫn là do có chuyện xảy ra, bất kể chuyện kia ai đúng ai sai thì vẫn có một cái nguyên nhân, nhưng Thiên Nguyên, chỉ là bởi vì mượn hơi không được liền nổi lên sát tâm như thế. . . . Cổ hàn ý lạnh thấu xương nhanh chóng hiện lên trong đồng tử, nhưng chợt liền nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa!
Hôm nay có Liễu Triều Dương ở đây, giết Thiên Nguyên, hiển nhiên là việc không thể nào, mà mặc dù có thể làm được thì tạm thời cũng không thể giết Thiên Nguyên đi, giết hắn rồi, liền đại biểu cho khai chiến với Thiên chi nhất tộc, hiện giờ Dạ Minh còn chưa có được thực lực đó.
Thấy Tử Huyên trầm mặc, Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên cười càng thêm điên cuồng, song song đồng thời khẽ động, năng lượng mênh mông chảy ra hóa thành hai đạo Giao Long, hung ác đánh sâu ra ngoài.
Oành!
Chỗ không gian Tử Huyên đứng nhất thời bởi vậy mà nhanh chóng vỡ vụn ra như tia chớp, hai đạo Giao Long cũng tận tình tàn sát bừa bãi lấy không gian kia, chẳng qua chỉ nháy mắt nơi đó đã biến thành giải đất hư vô, mà thân ảnh Tử Huyên cũng đã biến mất vô ảnh vô tung.
Lấy thực lực Thánh Huyền tam trọng của hai người Liễu Tông Thần, lấy nội tình của hai đại siêu cấp thế lực, vũ kỹ mà bọn họ tu luyện nếu liên thủ đánh ra cũng đủ đánh một trận với cao thủ Thánh Huyền ngũ trọng mà không rơi vào hạ phong rồi.
Vì vậy với một kích kia, sau khi chỗ Tử Huyên đứng nổ tung lên thì hai người tin tưởng dù nàng ta có bất phàm nhưng cũng không thể nào có kết quả quá tốt được, song, Tử Huyên lại biến mất, điều này khiến hai người bọn hắn cực kỳ kinh hãi.
- Tốc độ thật nhanh!
Chỉ có Thành Tự Tại và Liễu Triều Dương mới thấy được rõ ràng, lúc công kích của hai người Liễu Tông Thần vừa xuất hiện thì Tử Huyên đã ở vạn thước trên bầu trời rồi.
Rầm rầm rầm!
Không trung, đột nhiên truyền ra thanh âm oanh tạc như sấm sét, một đạo khí thế cường đại như ngủ say thức tỉnh, chậm rãi phát ra, trên trời cao gió tán vân tiêu!
- Cảnh giới Thánh Huyền tam trọng!
Bao gồm cả Liễu Triều Dương, từng đạo giật thần sắc giật mình liền nhanh chóng xuất hiện.
Ngày đó, Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên cũng từng gặp qua Tử Huyên, khi đó nàng mới chỉ là Tôn Huyền bát trọng thôi. . . . Chỉ hơn một năm ngắn ngủi lại có thể đạt đến trình độ như thế.
Mà Liễu Triều Dương nghĩ xa hơn, Tử Huyên mới bao nhiêu tuổi a, nương theo tốc độ như vậy tu luyện, một ngày kia, nàng nhất định sẽ vượt xa mọi người trong thế gian này mất.
Là mọi người, bao gồm cả bất kỳ cao thủ Thiên Huyền nào trong tứ đại siêu cấp thế lực.
Thiên phú tiềm lực của nữ tử này quả thật quá đáng sợ, đáng sợ đến mức. . . . Liễu Triều Dương rõ ràng không dứt, khó trách trong lòng mình vừa rồi khi thấy nàng lại nổi lên một cổ áp lực không hiểu, thì ra, nguyên nhân ở chỗ này.
Nàng nếu không chết, sao có thể bỏ qua cho hành vi của Liễu chi nhất tộc hôm nay? Sát ý trong lòng Liễu Triều Dương như cuồng phong cuốn loạn trng lòng, nữ tử này, tuyệt đối không thể cho nàng sống sót đư