Biết được suy nghĩ của Thần Dạ, Điện Linh tiếp tục nói:
- Chủ nhân, nói thế nào đây cũng là một cơ hội, sao ngươi không thử trước thế nào, nếu quả thật không được thì làm cách cuối cùng cũng không muộn, chẳng lẽ ngươi không thử đã muốn buông tha…
- Điện Linh, ngươi không cần kích ta!
Nghe vậy Thần Dạ cười khổ, lạnh giọng:
- Có cơ hội sao ta lại không thử!
Vừa dứt lời Thần Dạ liền thu liễm tâm thần, bắt đầu vận chuyển Đại Tịch Diệt Tâm Thuật.
Thần Dạ dần đắm chìm trong lĩnh ngộ, cả phiến không gian nơi này tựa hồ biến thành cực kỳ an tĩnh.
Vô số người ở bên ngoài nhìn thấy Thần Dạ đột nhiên giống như đang ngủ, thần thái có chút an tường nhưng vẫn xen lẫn vẻ dữ tợn, nhưng huyết lao cũng càng ngày càng bốc mùi máu tanh nồng đậm, thậm chí cả Trầm Ức Thông cùng Hạo Huyền cũng không thể đến gần.
Huyết tinh lực mênh mông cuồn cuộn không ngừng đập vào thân thể của Thần Dạ, chỉ muốn đóng băng thân thể của hắn chờ đợi kết cục bị người đến bắt giữ.
Ngay khi có một tia huyết tinh lực rốt cục phá vỡ không gian ý thức, thân thể Thần Dạ như trúng đòn nghiêm trọng, một cỗ lực lượng quấy phá không gian ý thức làm bổn mệnh hồn phách cảm giác được uy hiếp thật lớn.
- Ông ông…
Từng đạo năng lượng từ bổn mệnh hồn phách bay ra không gian ý thức, Thần Dạ đang lĩnh ngộ tâm thuật cũng cảm thấy ý thức dần dần tan rả cho tới khi toàn thân lâm vào trong bóng tối.
Tâm thần vô cùng bình tĩnh, mà Đại Tịch Diệt Tâm Thuật lúc này lại giống như một mảnh đất chưa được khai hoang, tâm thần của Thần Dạ giống như cô hồn dã quỷ phiêu đãng trong mảnh đất hỗn độn tìm kiếm con đường rời khỏi nơi đó…
Thế giới mênh mông, vô biên vô hạn, không qua bao lâu lại tràn ngập vị đạo huyết tinh, đưa mắt nhìn qua tất cả đều bị một màu đỏ tươi bao phủ, đây chẳng khác gì một địa phương bị đại khai sát giới mà hình thành.
Ngay mảnh đất trung tâm, một thân ảnh hư ảo ngồi xếp bằng, trong phạm vi trăm thước như bị một đạo lực lượng vô hình cường đại bao phủ, vị đạo huyết tinh không cách nào thẩm thấu tiến đến.
Một màn này không biết kéo dài bao lâu, thời khắc này đôi mắt của thân ảnh hư ảo phảng phất như không thể tiếp tục kiên trì, chậm rãi sụp xuống như muốn ngủ…
Ngay nháy mắt thân ảnh kia nhắm mắt lại, huyết tinh lập tức bao phủ lấy thân ảnh hoàn toàn.
- Xuy…
Thật vất vả chiếm cứ toàn bộ thế giới, lại trói buộc được chúa tể thế giới, toàn bộ huyết tinh lực điên cuồng thẩm thấu vào thân ảnh hư ảo kia.
Thời gian trôi qua, thân ảnh vốn bừng bừng sinh cơ đã bị phong ấn lại, không hề nhúc nhích, dù khí cơ cũng bị giam cầm, như một pho tượng điêu khắc.
Đúng ngay lúc này một điểm u quang cực kỳ nhỏ yếu, lại như tia chớp phá khai giam cầm chung quanh, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh thế giới, sau đó như phá khai thế giới, từ ngay biên duyên biến mất không còn nhìn thấy.
Người bên ngoài nhìn vào Thần Dạ chẳng khác gì người đần độn, có lẽ còn hơi thở nhưng chỉ có thể chờ đợi người đến cứu hoặc cao thủ Tà Đế Điện đến bắt đi.
Nhưng ngay khi bổn mệnh hồn phách bị phong tỏa, thân thể chợt run lên, ý thức đã đánh mất lại bị Thần Dạ bắt giữ đến, theo sau ý thức trở về, trạng huống thân thể lập tức bị hắn cảm ứng được.
Nhưng hiện tại Thần Dạ không có quá nhiều thời gian đi tìm hiểu, bởi tâm thần còn đang lĩnh ngộ Đại Tịch Diệt Tâm Thuật, cảm giác mình có một tia hiểu ra, mà tâm thuật đã không còn thần bí như trước.
Vừa hiểu ra, Thần Dạ cảm ứng được một cỗ ba động kỳ lạ quỷ dị xuất hiện.
- Đây là luân hồi ba động, vì sao nó lại xuất hiện ở trong này.
Luân hồi ba động chính là sở hữu của Quỷ Thi, khi đạt được bổn nguyên đại địa, Quỷ Thi bị nổ tan xác, luân hồi ba động bị bổn mệnh hồn phách hấp thu, từ đó tồn tại bên trong hồn phách.
Mà nay bổn mệnh hồn phách bị huyết tinh lực giam cầm, ngay cả lực lượng bổn nguyên đại địa cũng không thể phá vỡ, nhưng luân hồi ba động lại có thể giãy thoát.
Thần Dạ có chút nghi hoặc, nếu lực lượng quỷ đạo có thể ngăn chặn huyết tinh lực, có thể phá vỡ huyết lao, như vậy hắn sẽ không rơi vào kết cục hiện giờ, nói cách khác nếu như có thể nó đã sớm xuất hiện trợ giúp chính mình hóa giải nguy cơ, không cần chờ tới bây giờ.
Khoan khoan, luân hồi…linh quang chợt lóe, Thần Dạ đột nhiên hiểu ra.
- Oanh long!
Trên bầu trời vang lên thanh âm nổ mạnh như sấm sét, không ngừng vang vọng, khoảnh khắc sau hư không như thủy tinh nhẹ nhàng vỡ vụn, một đạo thân ảnh chật vật bay ngược văng ra.
Ngay sau đó ba thân ảnh khác phá không mà đến, năng lượng cường đại trong nháy mắt đánh tới, hung hăng oanh kích lên thân ảnh kia, trực tiếp làm sinh cơ của hắn yếu bớt.
- Tà Sơn, đi!
Bạch sắc hào quang bao phủ, Tà Sơn nhìn qua như thành thạo, kỳ thật khổ sở không tả nổi.
Mỗi khi Tà Sơn muốn thoát khỏi, Thiên Đao liền bộc phát uy lực vô cùng, ngăn chặn đường đi của hắn, khiến hắn không cách nào thoát ra.
- Tà Viêm, quản tốt chính bản thân ngươi trước.
Tà Phong quát to, huyền khí bàng bạc xuất hiện, không gian lực trực tiếp giam cầm đối thủ, hung hăng đè ép tới.
- Tà Thần hàng lâm…ah…
Trong tiếng thét thê lương, hai mắt Tà Viêm nhất thời ảm đạm, xuyên qua giam cầm nhìn thấy Tử Huyên, Tà Viêm không khỏi cười dữ tợn.
- Tiểu tiện nhân, khi Tà Tâm Chủng chân chính phát tác, tâm thần ngươi mê loạn, bổn tọa sẽ chờ xem ngươi trở mặt với thân bằng hảo hữu, kiệt kiệt…
- Oanh!
Sắc mặt Tử Huyên không chút thay đổi, ba đạo năng lượng hóa thành tử thanh quang thúc trực tiếp oanh tan Tà Viêm, sau đó thân ảnh vừa động lao tới chỗ huyết lao.
- Tà Phong tiền bối, Trọc Ly tiền bối, Tà Sơn giao cho các ngươi, Thiên Đao, theo ta đến!
- Thiên Đao, không ngờ là Thiên Đao!
Trong bạch sắc quang mang bao phủ, Tà Sơn phi thường khiếp sợ, không chút nghĩ ngợi chộp thẳng tới Thiên Đao.
Nếu thanh đao này chính là Thiên Đao kia, chỉ cần có cơ hội hắn phải cướp đoạt, hắn không rõ giá trị của Thiên Đao, nhưng biết rõ chủ nhân Tà Đế Điện thập phần khát vọng có được nó.
Đáng tiếc còn chưa chờ hắn va chạm vào, một người một đao đã hóa thành quang ảnh xuất hiện nơi huyết lao bao phủ.
- Thiên Đao, phá vỡ nó!
Đao mang ngàn trượng lăng không mà hiện, sau đó nổi giận chém xuống.
Đạo tử thanh quang thúc lập tức phối hợp đao mang cùng nhau oanh kích lên huyết lao.
- Oanh!
Nương theo tiếng nổ kinh thiên động địa, năng lượng ba động đáng sợ điên cuồng khuếch tán, chấn động Tử Huyên cùng Thiên Đao bay ngược ra xa, nhưng huyết lao vẫn sừng sững không sứt mẻ.
- Lại đến!
Tử Huyên quát chói tai, trực tiếp đánh ra tử thanh quang thúc, nhưng lại không công mà lui.
- Lại đến!
Một lần một lần, thẳng tới khi bị lực phản chấn làm trọng thương, nhưng huyết lao vẫn không hề dao động.
- Thần Dạ!
Tử Huyên thê lương kêu to, nhìn huyết lao trở nên điên cuồng, một đạo hắc viêm chậm rãi xuất hiện.
- Tử Huyên, đừng!
Nhóm người Trưởng Tôn Nhiên ở xa xa sốt ruột hô to, Tà Phong cùng Trọc Ly cũng không quản Tà Sơn, lao tới giữ chặt bả vai Tử Huyên, muốn ngăn cản nàng tự bạo.
- Hai vị tiền bối, đừng để ý tới ta!