- Tất cả mọi người đều là bằng hữu, khách khí như vậy làm cái gì?
Tôn Vĩ cất tiếng cười, đi tới trước, nói:
- Chúng ta máu chóng rời khỏi nơi này một chút đi sao! Ngươi tấn cấp động tĩnh thực sự huyên náo quá lớn, nhưng hiện tại, đã có rất nhiều người đang đuổi tới nơi đây.
Thần Dạ gật đầu, khi còn chưa nói cái gì, Niệm Thần đi tới trước người hắn, có chút phức tạp hỏi:
- Ngươi, bây giờ còn khỏe chứ?
Thần Dạ thất thần, ba người Tần Tân Nguyệt cũng thất thần, hiện tại hắn đã đạt được Địa Huyền cảnh giới, không biết trạng thái tốt cơ não, Niệm Thần vì sao lại hỏi như vậy.
- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Thần Dạ yên lặng chỉ trong chốc lát, tựa như có điều suy nghĩ cười khổ một tiếng, hướng phía dưới Thiên Kiếm Môn sơn mạch nhanh chóng đi xuống.
Sauk hi tới một khoảnh đất an tĩnh, Tôn Vĩ hỏi:
- Thần Công tử, kế tiếp, ngươi là muốn trưc tiếp đi tới Cấm Kỵ hạp cốc?
- Không sai!
Thần Dạ sau đó nhìn về phía Niệm Thần, nói:
- Thần cô nương, nếu không, ngươi về Kiếm Tông trước đi thôi!
- Vì sao, có phải là nghĩ, ngươi tại Bắc Vực đã rất quen thuộc, không cần có người làm dẫn đường nữa.
Thanh âm của Niệm Thần lại có chút băng lãnh.
Thần Dạ không khỏi lại cười khổ lần nữa, hắn thực sự nghĩ không ra, vì sao Niệm Thần lại phản ứng mạnh mẽ như thế, nửa ngày sau mới nói:
- Tà Vọng mặc dù đã chết, nhưng Tà Đế Điện thực sự thần thông quảng đại. Ta đã xuất hiện, khó bảo đảm bọn họ sẽ không tìm đến. Kiếm Tông, chỉ sợ cũng sẽ nằm ở trên danh sách của Tà Đế Điện, ngươi trở về, có thể cho tiền bối của Kiếm Tông vừa kịp có điều phòng bị, mà ngươi còn phải tiến hóa vô thượng kiếm thế, không thể lãng phí thời gian!
Niệm Thần lạnh lung hỏi:
- Ngoại trừ những điều này ra, ngươi có còn lý nào khác hay không?
Thần Dạ bất đắc dĩ cười một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Thần cô nương, hiện tại ta chính là một quả bom hẹn giờ…a!
- Ngươi đã biết, ta cũng không quan tâm những điều này!
Niệm Thần chợt đáp, đều là có thể khiến người nghe ra được, hiện tại nàng tựa như đã kinh lịch biến cố trọng đại nào đó. Nàng đang rất không vui, nàng cũng không thể rời Thần Dạ mà đi được.
Tôn Vĩ vội hỏi:
- Thần công tử, để Thần cô nương cùng nhau đi đi! Vô thượng kiếm thế tiến hóa không phải chuyện một sớm một chiều là có thể hoàn thành được. Về phần Tà Đế Điện, ngwi đã để người của Mộc gia mang tin tức trở lại Kiếm Tông, các trưởng bối trong tong sẽ không qua loa.
Thần Dạ chậm rãi lắc đầu, không đề cập tới uy hiếp ẩn tàng hôm nay Tà Đế Điện mang đến. Cấm Kỵ hạp cốc tuyệt đối không thể để Niệm Thần theo hắn cùng đi mạo hiểm.
Mặc dù còn không có bước vào Cám Kỵ hạp cốc, nhưng Thần Dạ có thể tưởng tượng ra được, hạp cốc đó đáng sợ cỡ nào. Bình luận mà nói, chúng thần chi mộ liền có vẻ quá nhỏ một chút.
Dù sao, chúng thần chi mộ chính là một nơi để lịch lãm, chỉ Thần Dạ hắn có Thiên đao trong người, cho nên mới trở nên không giống bình thường. Mà Cấm kỵ hạp cốc, hai chữ Cấm Kỵ đã nói rõ rất nhiều chuyện.
Khi mới đến Bắc Vực, Thần Dạ cố nhiên là không có gì phản đối, trong lòng một mực tìm kiếm thời cơ. Lúc này vừa vặn, chuyện về Tà Đế Điện cùng với vô thượng kiếm thế đều có đủ lý do khuyên nhủ Niệm Thần trở lại.
Ánh mắt Niệm Thần sắc bén, nói rằng:
- Thần Dạ, ta mặc kệ nhiều chuyện như vậy, vẫn là câu nói cũ, chỉ ngươi còn tại Bắc vực. Mặc kệ đi tới nơi nào, ta đều phải đi theo cùng ngươi, ngươi nhớ kỹ, ngày đó rời khỏi Thiên Nhất Môn, lão vương gia cùng Lâm lão, Tử Huyên, Phong tam nương, bọn họ đều đã giao phó đối với ta!
- Ta mới không muốn quản ngươi, nhưng ta không muốn bọn họ sau này tới trách cứ ta!
Lý do này, trăm lần thử cả trăm lần đều linh nghiệm. Mà Niệm Thần có thể nói ra lý do, cũng chỉ có một cái này. Bởi vì nàng minh bạch, ngoại trừ điều này ra, còn lại bất luận lý do gì, cũng không thể nào nhắc tới ở trước mặt của Thần Dạ.
Quả nhiên, Thần Dạ thất thanh cười một tiếng, nhưng thần sắc hắn chưa từng có chút biến hóa. Có một vài sự tình, Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên, thậm chí là Tử Huyên đều có thể theo hắn vậy, nhưng Niệm Thần không thể.
Cảm thụ được sự kiên định trong nội tâm của Thần Dạ, sắc mặt Niệm Thần đột nhiên biến đổi, tung người mà ra.
Trong không gian, chợt có một trận thanh âm bén nhọn chói tai vang lên, phảng phất như không gian kia bị Niệm Thần cứng rắn chém thành hai nửa.
- Thần tiểu thiếu gia, ngươi quả nhiên diễm phúc tề thiên, vô luận lúc nào, bên người đều có mỹ nhân làm bạn, khiến người ước ao a! Chỉ là, ngươi đã quên sao, còn có một vị cố nhân đấy!
Trong thanh âm già nua có tiếng trầm muộn, hiển nhiên là vừa rồi ở trong tay Niệm Thần bị thương không nhẹ.
- Thần cô nương…
Thần Dạ sắc mặt khẽ động, xưng hồ này đã thật lâu không có nghe qua được từ trong miệng của người khác. Mà phàm là người gọi hắn như thế, không phải quá quen thuộc, thì cũng không phải người xa lạ.
- Hắn cũng là người quen biết của ta, ta sao lại giết hắn !
Trong thanh âm băng lãnh, Niệm Thần giống như thiểm điện quay trở lại, có một người bị nàng cưỡng ép bắt mang trở về.
- Kiền lão là ngươi sao! Ngươi làm thế nào lại ở chỗ này ?
Quả nhiên là người quen, Thần dạ nhíu mày nhăn mặt lại, mấy năm không gặp, theo quá lâu tu vi không có đủ tinh tiến, lão giả này càng có vẻ thêm già nua hơn.
- Không hổ là đệ nhất nhân trên Tuấn Ngạng bảng của đế đô Đại Hoa hoàng triều. Thời gian ngắn ngủi vài năm, tu vi dĩ nhiên đã vượt xa ở trên lão phu rồi.
Lão giả vừa cười lạnh vừa nói:
- Lão phu cũng không muốn ở chỗ này, lại càng không muốn đến tìm ngươi, nhưng tất cả đều là do ngươi gây nên, lão phu chỉ có thể đến tìm ngươi thôi!
- Lão gia hỏa, cầu người hỗ trợ, ngươi hẳn là nên khách khí một ít a!
Niệm Thần nhíu chặt mày lại, không vui nói rằng. Trong lòng muốn cái gì, hết lần này tới lần khác lại đến làm gì, Thần Dạ người này thật đúng là lưu tình khắp nơi…
Nghe vậy, lão giả cũng tức giận cười nói:
- Lão phu ngay cả mạng cũng không cần, khách khí, khách khí là cái gì a! Đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử Kiếm Tông, lão phu sẽ sợ ngươi!
Thần dạ không khỏi nhíu mày càng chặt hơn, khi còn ở Đại Hoa hoàng triều, thực lực của Kiền lão đủ để kiêu ngạo ở trong Đế đô Hoàng thành, do đó, rất có phong phạm cao thủ.
Hiện nay, tu vi của hắn còn không đến Thông Huyền cảnh giới, thực sự rất không đáng coi trọng. Nhưng cũng không nên trong lời nói liền biến hóa to lớn như thế. Thất sắc cùng vô lễ như thế, lẽ nào, Trưởng Tôn Nhiên thực sự xảy ra chuyện rồi.
Niệm Thần nhất thòi điềm nhiên nói:
- Khi tại Đại Hoa hoàng triều, ngươi là người của Tà Dương Môn, khắp nơi đều cùng ta đối nghịch, thậm chí đem âm mưu tính toán đến trên người công chúa, khi đó không có thuận tiện xuất thủ. Hiện tại liền đưa tới cửa, vừa vặn có thể kết thúc ân oán…