Sau khi trầm ngâm hồi lâu, nữ tử xinh đẹp áp chế sự rung động trong lòng, chầm chậm nói.
Chỉ có điều trong tâm thần nàng không ngừng hiện lên thi thể trong ngọc giản kia, tim vẫn đập thình thịch.
- Thật sao?
Vương Lâm nhìn về phía nữ tử này, thổi đi một hơi nóng trong chén trà, bình thản nói:
- Nếu nói thế thì bỏ đi vậy. Vương mỗ vốn không quá hy vọng, biết và không biết cũng không quá quan hệ… Thần sắc của nữ tử xinh đẹp biến đổi, lập tức nói:
- Không biết trong ngọc giản mà Thánh Hoàng ngài cấp cho Liệt Vân Tử có phải cũng là thứ này hay không?
- Đúng vậy!
Vương Lâm uống xong một hớp nước, tùy ý trả lời.
Nữ tử xinh đẹp trầm ngâm một lúc rồi lại ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc hiện ra một tia cung kính nói:
- Việc này tại hạ không thể định đoạt được, xin Thánh Hoàng cấp cho tại hạ thời gian bảy ngày. Trong vòng bảy ngày, ta nhất định sẽ có một câu trả lời thuyết phục cho Thánh Hoàng!
Vương Lâm cười cười, buông chén trà xuống nói:
- Lý đạo hữu không cần sốt ruột, thi thể này cũng là do Vương mỗ vô ý phát hiện ra, chỉ có điều không thể thu hồi mới nhờ Lý đạo hữu phân biệt hộ.
Nữ tử xinh đẹp kia tâm cơ hơn người, lúc này bình phục lại, tự nhiên biết Vương Lâm đưa ngọc giản này cho nàng tuyệt đối không đơn giản mà nhất định có thâm ý riêng.
Hơn nữa, Vương Lâm hiển nhiên đã chuẩn bị ngọc giản này từ trước. Trước hết đưa cho Liệt Vân Tử, sau mới đưa cho mình. Hơi trầm ngâm một chút, nàng cẩn thận nói:
- Sợ là tiểu nữ không thể tham dự đại điển đăng cơ của Thánh Hoàng ngài. Tiểu nữ xin cáo từ trước!
Vương Lâm cũng không giữ lại thêm, tùy ý để Lý Oánh Chi rời khỏi đại điện, hóa thành một đạo trường hồng bay đi!
Ánh mắt hắn thu hồi khỏi người nữ tử vừa biên mất ở đại điện, thần sắc Vương Lâm bình thản. Mồi câu của hắn đã thả ra, giờ chỉ chờ xem Thi Âm Tông và La Thiên có động tâm hay không nữa thôi.
- Bọn họ nhất định sẽ động tâm!
Vương Lâm quay đầu nhìn về phía Mặc Trí, trên mặt dần hiện lên vẻ mỉm cười. Hắn đứng lên, áo giáp toàn thân lập tức biến mất. Lúc này đây, Vương Lâm mặc một thân áo trắng, hướng về Mặc Trí ôm quyền cười nói:
- Mặc huynh, nhiều năm không gặp, phong thái của huynh vẫn như thế!
Mặc Trí đứng dậy ôm quyền, thần sắc lộ ra vẻ cảm khái, cười nói:
- Sợ là đã gần ngàn năm chưa gặp lại rồi!
Trong mắt Vương Lâm đồng dạng hiện lên vẻ hồi tưởng, thở dài một tiếng nói:
- Mặc huynh, hôm nay gặp lại cũng coi như là có duyên. Ngươi và ta nhất định phải luận đạo một phen. Năm đó hội ngộ trong một đêm mưa, tại hạ vẫn nhớ cho tới hôm nay!
Mặc Trí mỉm cười gật đầu. Hai người một trước một sau bước ra khỏi đại điện.
Chủ tinh Chu Tước Thánh Tông, giữa miệng núi lửa mà mấy ngày qua Vương Lâm ngồi đả toạn, lúc này không gian xuất hiện một trận vặn vẹo, Vương Lâm bước ra một bước, Mặc Trí phía sau cũng theo ra.
Nhìn miệng núi lửa không ngừng bốc lên khói đen, Vương Lâm ngồi ở một bên, tay phải vỗ lên túi trữ vật ở một bên. Lập tức xuất hiện hai bỉnh rượu, hắn ném cho Mặc Trí một bình, tự mình cầm một bình uống một ngụm rồi nói:
- Thế giới này, sinh vu thiên, tử vu địa, ở giữa chính là nhân sinh… Những lời này, trong ký ức của Vương mỗ hãy còn mới mẻ!
Mặc Trí tiếp nhận bình rượu, ngồi xuống một bên, thần sắc cũng có vẻ hồi tưởng, cười nói:
- Năm đó, ta là một thành viên của Tu Chân Liên Minh, dưới yêu cầu của sư phụ, cố ý phái ta tới Chu Tước Tinh đóng quân. Trong đêm mưa, trong lòng lại có cảm ngộ, đi ra ngoài một chuyến không ngờ lại gặp Vương huynh! Năm đó Sinh Tử ý cảnh của Vương huynh mặc dù không có Mặc mỗ gợi ý thì sau này cũng sẽ tự nhiên hiểu ra.
Vương Lâm lắc đầu, đôi khi hiểu chính là hiểu, mà không hiểu thì dù cân nhắc như thế nào đi nữa vẫn có một lớp giấy mỏng, dù đâm cũng không thủng, sẽ không thể hiểu được!
- Lần thứ hai gặp lại Vương huynh ở trong Chu Tước Mộ, ta vốn định cho Vương huynh làm người đứng đầu Chu Tước Tinh, nhưng ta đã xem thường hùng chí của huynh rồi!
Thần sắc Mặc Trí lộ ra vẻ chân thành, nâng bầu rượu lên uống một ngụm.
- Không nghĩ tới lần thứ ba gặp lại, Vương huynh đã là Thánh Hoàng của Chu Tước Thánh Tông, tận đáy lòng tại hạ quả thật rất cao hứng.
Hai người uống rượu ôn chuyện cũ, hồi ức ngàn năm trước nhanh chóng trôi qua, phảng phất như về tới cổ miếu trong đêm mưa năm đó!
- Sinh tử ý cảnh của Vương huynh đã viên mãn, lúc này ý cảnh biến hóa, Mặc mỗ cũng không thể nhìn thấu. Nhưng sư phụ của Mặc mỗ đã từng nói qua, hết thảy ý cảnh trong thế gian này đều liên quan đến tâm tình. Tâm động thì ý biến! Có lẽ những lời này đối với Vương huynh sẽ có ích!
Theo hai người luận đạo, thời gian dần dần trôi qua. Lúc sáng sớm, Mặc Trí cáo từ rời đi. Hắn không ở lại tham dự nghi thức đăng cơ của Vương Lâm mà mang theo khối ngọc giản cùng với lời nhắc nhở của Vương Lâm đi về nơi xa.
Việc ghi lại trong ba khối ngọc giản, đủ để khiến toàn bộ Liên Minh Tinh Vực kinh hãi. Mặc Trí phải sớm giao lại cho sư phụ, cũng đưa tới cho ba phương thế lực kia của Liên Minh.
Về phần Xuất Vân Quốc bọn họ thì Vương Lâm mơ hồ ám chỉ cho họ biết, trong lòng Mặc Trí cũng hiểu ra, tự nhiên sẽ không để sư phụ tham dự vào việc này.
Tiễn Mặc Trí đi, vài ngày sau cũng có người lục tục tới chúc mừng nhưng Vương Lâm cũng không lần nữa tự mình tiếp kiến. Thời gian nhoáng cái trôi qua, đã tới ngày tổ chức đại điển đăng cơ.
Một ngày này, toàn bộ Chu Tước Thánh Tông trở nên cực kỳ náo nhiệt. Trưởng lão và tộc nhân của ba Tông còn lại cũng đến chứng kiến nghi thức đăng cơ Thánh Hoàng này.
Nghi thức này tuy rườm rà nhưng cũng đã là truyền thống, mất cả ngày thời gian mới coi như hoàn thành!
Ba Tông kia dần dần cáo từ rời đi, Chu Tước Thánh Tông chậm rãi khôi phục lại như ngày xưa. Đa số tộc nhân lại dốc lòng tu luyện. Về phần các Trưởng lão đều biết được sự tình có liên quan đến việc giải cứu Thanh Long Thánh Hoàng, đều lựa chọn bế quan thổ nạp, bảo trì tu vi ở trạng thái đỉnh phong.
Dù sao việc cứu Thanh Long Thánh Hoàng cực kỳ trọng yếu! Mà lúc này, bóng dáng Vương Lâm cũng xuất hiện ở bên cạnh một mảnh tinh vực bị thiêu đốt. Phía trước hắn có một nguyên thần đang lơ lửng.
Bộ dáng của nguyên thần này là một người đàn ông trung niên. Hắn nhìn Vương Lâm, thần sắc chứa đầy vẻ hiền lành và vừa lòng.
- Ngươi rất khá, những năm gần đây, ngươi tuy không phải là người có thiên tư cao nhất ta từng gặp nhưng là người khiến ta hài lòng nhất! Đem giao phó Chu Tước Thánh Tông cho ngươi, ta rất yên tâm!
Vương Lâm trầm mặc, không nói gì cả.
- Đáng tiếc thời gian của ta đã không còn nhiều, nếu cho ta thời gian một giáp thì ta tin tưởng có thể để ngươi hoàn toàn kế thừa, đáng tiếc… Người đàn ông trung niên lắc đầu, nhìn Vương Lâm than nhẹ một tiếng rồi hạ giọng nói:
- Lần này ta sẽ đi Tổng bộ của Tu Chân Liên Minh, sợ là cũng không thể trở về. Nhưng Vũ chi Tiên tinh, dù phải trả bất cứ giá nào ta cũng sẽ đoạt được!
- Lúc này ta sẽ phân ra chín phần nguyên thần, sẽ đi hấp thu tất cả phân thân năm đó. Trong thân thể ta sẽ tồn tại một thành nguyên thần còn lại. Nếu ta lấy được Tiên tinh tinh thì sẽ sử dụng bí pháp nguyên thần để truyền tống nó về nơi nhục thân, sau đó ngươi sẽ lấy được Tiên tinh. Về phần Thanh Long Thánh Hoàng, nếu có thể cứu được thì cứu, nếu miễn cưởng thì phải lấy thân mình làm trọng!
Người đàn ông trung niên như đang chuẩn bị hậu sự, chậm rãi nói.
- Tại nhục thân của ta có Bạch Hỏa Thạch nên trong ngàn năm sẽ không hư thôi. Bên trong còn có hỏa nguyên lực mà cả đời ta tu thành. Cứ cách một trăm năm, ngươi hãy tới nơi nhục thân của lão phu, hấp thu nguyên lực bên trong, đối với tu vi của ngươi sẽ có trợ giúp rất lớn! Ngươi phải nhớ lấy! Tuy nhiên, tại thời khắc sinh tử tồn vong, cũng đừng băn khoăn vong hồn của lão phu, ngươi lấy Cửu Huyền biến kích nổ thân thể ta, có thể cho ngươi hoặc Chu Tước Thánh Tông vượt qua một lần nguy hiểm!
Người đàn ông trung niên lưu luyến nhìn qua tinh vực bị thiêu đốt, nhìn Chu Tước Thánh Tông trên một đám tu chân tinh ở xa xa, thần sắc buồn bã nhưng cũng hiện lên vẻ không hề nuối tiếc!
- Vương Lâm lão phu đi đây… Tin tức liên quan đến sư huynh Thanh Thủy của ngươi, lão phu sẽ tìm hiểu… Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn Vương Lâm lại càng hiền lành. Hắn nâng tay phải đặt lên thiên linh của Vương Lâm, hạ giọng nói:
- Đem tàn cục như thế đặt lên người ngươi, ngươi cũng đừng oán thán!
Lão nhìn Vương Lâm một cái thật sâu rồi xoay người đi về phía xa xa. Bóng dáng phiêu dật, tự nhiên phóng thích ra uy áp vạn năm qua, chậm rãi đi về phía trước.
"Lão phu Lỗ Vân, sinh ra ở thời đại Cổ luyện khí, thỏa nhỏ là một dược đồng bên người Thánh Hoàng đời thứ tư, nhận được Thánh Hoàng khí từ bốn đời, truyền ta tu luyện luyện khí thuật. Năm ta một ngàn ba trăm bảy mươi hai tuổi thì luyện khí tiểu thành, đi bên người Thánh Hoàng, chứng kiến thời khắc huy hoàng của Chu Tước Thánh Tông… Hai ngàn chín trăm bốn mươi lăn tuổi thì trở thành trưởng lão của Chu Tước Thánh Tông.
Bốn ngàn bảy trăm sáu mươi tuổi, lão phu trở thành một trong các đại trưởng lão của Chu Tước Thánh Tông ta, vượt qua thiên nhân đệ nhất suy.
Sáu ngàn hai trăm mười lăm tuổi, lão phu được ban thưởng Chu Tước ấn. Lần đầu tiên giác tỉnh, chiến thắng hết thảy những người giác tỉnh khác, trở thành đệ nhất nhân!
Bày ngàn chín trăm mười hai tuổi, dưới sự trợ giúp của Thánh Hoàng đời thứ tư, Chu Tước lần thứ hai giác tỉnh, trở thành Thánh Hoàng Thiết Điểm, Chu Tước Thiếu chủ!
Mười vạn một ngàn bốn trăm mười ba tuổi, Phù Văn tộc từ bên ngoài đến, nhiễu loạn thiên địa. Chu Tước Thánh Tông ta trợ giúp Tiên giới đánh với Phù Văn tộc. Sau trận chiến này, Thánh Hoàng đời thứ tư và ba Thánh Hoàng kia rời xa ngoại giới, từ đó về sau mai danh ẩn tích. Trước khi đi chỉ định ta làm Thánh Hoàng đời thứ năm! Lúc đó, dưới sự trợ giúp của Thánh Hoàng, ta vượt qua thiên nhân đệ nhị suy!
Cũng chính vào lúc này ta biết được một bí mật kinh thiên liên quan đến Tứ Thánh Tông ta! Tứ Thánh Tông cũng không phải là người của Phong giới mà là từ vô số năm trước, đã đi tới thế giới này. Ta còn biết, gồm cả Chu Tước Thánh Tông thì Thánh Hoàng đời thứ nhất và các tộc nhân xuất hiện lần đầu tiên là ở Viễn cổ Tiên vực, trên một tu chân tinh nhỏ khi mà Tứ đại Tiên giới còn chưa phân chia ra.
Tu chân tinh kia chính xác mà nói thì chính là căn nguyên của Chu Tước Thánh Tông ta và ba Tông còn lại, cũng là con đường đi thông tới gia hương… Tinh cầu này thủy chung vẫn thuộc quyền quản lý của Chu Tước Thánh Tông ta, ý kiến của ba Tông còn lại cũng không có gì phản đối. Dù sao người biết được việc này cũng không nhiều lắm.
Vì phòng ngừa hết thảy sự tình phát sinh trong tương lai, từ đời Thánh Hoàng thứ nhất, việc này đã trở thành bí mật lớn nhất của Tứ Thánh Tông ta, Tiên Đế Thanh Lâm cũng không hề biết chút gì!
Vả lại, sau khi Tứ Thánh Tông chiếm cứ Côn Hư tinh vực này thì tạo ra rất nhiều tinh cầu tương tự. Dưới sự lẫn lộn này, gần như không ai có thể nhận ra đâu mới là tinh cầu nguyên thủy kia. Ngoài ra, bốn Thánh Hoàng đời thứ nhất đã ra tay, triển khai một thủ đoạn che dấu. Bằng vào thủ đoạn này thể bảo đảm tinh cầu này vĩnh viễn không thể bị phát hiện chân tướng.
Mấy ngàn năm sau này, Tiên giới xuất hiện đột biến trong sát na, Toàn bộ thiên địa, tất cả các sinh linh phút chốc mê man, phảng phất như bị ngăn cách tất cả cảm ứng, bị vây vào bên trong hỗn độn"