Khiêu chiến với cao thủ bước thứ ba khiêu chiến! Từ xưa tới nay, cao thủ bước thứ ba đối với tu sĩ bước thứ hai mà nói giống như là thần linh, nhân vật như vậy, gần như không thể đánh bại, trừ khi tu sĩ bước thứ ba bị suy yếu. Nhưng cao thủ bước thứ ba, cũng không có khả năng thua trong tay của tu sĩ bước thứ hai.
Đó cũng giống như là một quy tắc, chẳng những tồn tại vĩnh hằng cùng với trời đất, mà còn khắc sâu vào trong lòng của hết thảy tu sĩ. Không thể chiến thắng cao thủ bước thứ ba! Hết thảy tu sĩ khi đứng trước cao thủ bước thứ ba đều giống như là những con kiến. Nhìn Ti Mặc Tử bị Lão Chu Tước làm nhục như vậy, nhưng trên thực tế, nếu đổi lại ở những chỗ tầm thường khác, bất luận là giới nội giới ngoại, Ti Mặc Tử chỉ giẫm chân một cái, cũng có thể dấy lên một thảm họa lớn. Mặc dù trong Không Tứ Cảnh của bước thứ ba, hắn mới chỉ đạt tới cảnh giới thứ nhất Không Niết Sơ kỳ, nhưng cho dù là như vậy, trong mắt hết thảy tu sĩ bước thứ hai, Ti Mặc Tử vẫn giống như là một bậc thần linh. Nhưng lúc này, ngoài sự dự liệu của mấy vạn tu sĩ nơi đây, điều khiến cho bọn họ tâm thần ầm ầm chấn động, lời nói lộ ra vẻ không thể tin được, chính là lời nói giống như là lôi đình vang vọng trên Đại đế tinh này. Hắn. hắn dám khiêu chiến với cao thủ bước thứ ba.!
- Thiếu đế thứ ba tuy tu vi khó lường, nhưng đối với cao thủ bước thứ ba trong truyền thuyết vẫn còn một khoảng cách rất lớn, lúc này khiêu chiến, thật sự là ngu xuẩn!
- Nhất là người này vừa mới trải qua thí luyện, sợ là trong cơ thể còn có thương thế, không ngờ dám lộng ngôn muốn cùng với cao thủ bước thứ ba đánh một trận? Thật quá mức buồn cười, quá mức buồn cười!
- Theo ta thì chưa chắc. Mặc dù tu vi của hắn không thể so sánh với cao thủ bước thứ ba, nhưng dường như lúc này sau khi thí luyện, nhờ vào cảnh tượng chấn động lúc trước, đã đem khí thế của bản thân tăng lên mức cao nhất. Nếu giờ phút này không đánh, sẽ hoàn toàn lãng phí mất cơ hội này!
- Hừ, bất kể thế nào, cao thủ bước thứ ba sao có thể là người mà bọn ta có thể khiêu chiến. Theo ta, Ti Mặc Tử kia chỉ cần một thức thần thông cũng có thể khiến cho Thiếu đế thứ ba kia biết được hậu quả của việc cuồng vọng!
- Thật ra sự việc này cũng khiến ta dường như cảm thấy kính nể Thiếu đế thứ ba này. Bất kể hắn khiêu chiến có thành công hay không, chỉ cần hắn dám nói ra câu nói kia, dám làm điều này, từ cổ chí kim có mấy người có dũng khí như vậy? Các ngươi ở đây khinh người như vậy, nhưng có dám khiêu chiến như Thiếu đế thứ ba không?
Mấy vạn tu sĩ xung quanh, từ lúc ban đầu dường như toàn bộ lời nói đều chống lại Vương Lâm, sau một loạt những cuộc thí luyện, sau khi Vương Lâm khiêu chiến lúc này cũng phân ra một bộ phận trong lời nói đối với Vương Lâm có sự kính nể. Nhất là một chữ cuối cùng kia. "Tới đây!" lộ ra một sự tự tin rất lớn. VÂn Lạc đại ti cũng tâm thần chấn động, nàng cũng thật không ngờ đối phương lại có dũng khí khiêu chiến Ti Mặc Tử. Giờ phút này trong lòng nàng, Vương Lâm ở trước mắt cùng với thân ảnh đáng sợ trong bức họa kia đang nhanh chóng thay đổi cho nhau, thậm chí khiến cho nàng hoảng hốt, gần như không thể phân biệt rõ.
Lão Chu Tước trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, đây chính là kết quả mà hắn muốn. Hắn chính là muốn khiến cho vãn bối của mình làm ra một việc mà tất cả mọi người đều không thể ngờ được.
- Bước thứ ba tuy mạnh, nhưng vài cái tát lúc trước của lão phu cũng không nhẹ đâu!
Ánh mắt lão Chu tước lóe lên, nhìn về phía Ti Mặc tử.
Ti Mặc Tử nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong mắt phút chốc trở nên sáng rõ, trong vẻ không vui không buồn này còn có một vẻ lạnh lùng tràn ngập toàn thân. Hắn giờ phút này so với lúc trước như hai người hàon toàn khác nhau, một vẻ uy nghiêm cường đại từ trong cơ thể hắn chậm rãi tản ra bốn phía, khiến cho trời đất bắt đầu ầm ầm vặn vẹo.
Trong lúc trời đất vặn vẹo, mơ hồ xuất hiện vô số những hồn phách hư ảo. Mỗi một hồn phách đều mang một thần sắc thê lương, từng trận tiếng khóc vô thanh truyền khắp Đại đế tinh.
- Ngươi tưởng rằng chiến thắng được phân thân của ta là có thể khiêu chiến được với bước thứ ba sao. Nếu ngươi muốn chết, lão phu sẽ cho ngươi toại nguyện!
Thần sắc TI Mặc Tử bình tĩnh, thân thể từng bước hướng về phía trước, thân ảnh hắn như lưu quang lao thẳng đến Vương Lâm.
Tu sĩ bốn phía cả đám nhìn không chớp mắt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngưng lại, gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt. Một sự kích động rất khó hình dung dường như tràn ngập trong tâm thần của tất cả tu sĩ nơi đây.
Cao thủ bước thứ ba ra tay, cảnh tượng này, trận chiến này, đối với bọn họ mà nói chính là cơ hội ngàn năm một thuở, có lẽ cả đời cũng cực khó có được, sao có thể không kích động.
- Phá Không Cửu Diệt!
Thanh âm Tư Mặc Tử bình tĩnh, vang lên giữa trời đất. Thân thể hắn trong nháy mắt đã tới gần Vương Lâm chưa tới trăm trượng, trong mắt không lộ ra bất kỳ sát khí hay hàn ý gì, tay phải giơ lên phía trước bỗng nhiên vung lên.
- Nhất diệt thiên!
Một cái vung, cả bầu trời ầm ầm chấn động, vô số vết nứt đột nhiên xuất hiện, dường như bị xé mạnh ra, hóa thành những vết sẹo dữ tợn ầm ầm lao thẳng đến Vương Lâm.
Ở giữa không trung, những vết nứt xuất hiện ngày càng nhiều.
- Nhị diệt địa!
Thanh âm Tư Mặc Tử vang lên, mặt đất ầm vang, tu sĩ bốn phía hoảng sợ đều lui ra phía sau rất xa. Chỉ thấy toàn bộ mặt đất run rẩy, giống như đang nhúc nhích, bỗng nhiên có vô số những ngọn núi rẽ đất mọc lên. Những ngọn núi này trong tiếng ầm ầm dường như mọc cao lên tới trời, ngay khi xuất hiện lập tức phía dưới chân vỡ tung, đồng loạt dâng lên, lao thẳng tới Vương Lâm. giờ phút này, Vương Lâm bị những vết nứt trên bầu trời vặn vẹo cùng với vô số những ngọn núi hiện ra ầm ầm tới gần.
- Tam diệt sinh!
Ánh mắt bình tĩnh của Tư mặc Tử lóe lên, trong lúc tay phải vung lên, một luồng gió lạnh bỗng nhiên xuất hiện giữa trời đất, lao thẳng đến Vương Lâm. Luồng gió lạnh này rất giống với Hô Phong Thuật của Vương Lâm, thổi tắt hết thảy những ngọn lửa sức sống. Toàn bộ những chuyện này đều chỉ diễn ra trong nháy mắt, Tư mặc Tử này thi triển ra đại thần thông, chính là có ý nhất định phải giết chết Vương Lâm. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, ngay khi ba thuật diệt thiên diệt địa diệt sinh này lao tới, cơn lốc hư hỏa ở bên ngoài thân thể hắn chợt ầm ầm nhanh chóng xoay tròn.
- Cửu sắc hư hỏa, nhân danh ta, hóa thành viêm linh giáng lâm!
Hai tay Vương Lâm bấm quyết, từ bên trong cơn lốc hư hỏa vung mạnh ra phía ngoài. cơn lốc hư hỏa kia lập tức truyền ra tiếng ầm vang kinh thiên, bên trong tiếng ầm vang này còn có một tiếng rồng gầm điên cuồng vang vọng.
Chỉ thấy cơn lốc hư hỏa kia với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được đột nhiên có một con rồng rất lớn biến ảo hiện ra. Con rồng này toàn thân màu đỏ, trong tiếng gầm nhẹ trực tiếp lao ra, hứong về những vết nứt trên không trung bay tới.
Lửa đỏ ngợp trời, ngay lập tức lấp đầy những vết nứt này, khiến cho bầu trời thoạt nhìn rất dữ tợn. Trong khoảnh khắc này, bên trong cơn lốc lại lộ ra một cái đầu rồng, chỉ thấy một con rồng màu cam rống giận lao ra, lao thẳng tới những ngọn núi đang tấn công tới. Con rồng này dài mấy ngàn trượng, cuốn một cái, những ngọn núi này lập tức bị thiêu đốt.
Ngay sau đó, bên trong cơn lốc lửa bên ngoài thân thể Vương Lâm lại vang lên tiếng rống điên cuồng, chỉ thấy con rồng thứ ba, thứ tư, thứ năm. cho đến hắc viêm long thứ chín, bảy con rồng đồng thời xuất hiện, từ bên trong cơn lốc ầm ầm lao ra, cơn lốc tiêu tan! Vương Lâm đứng ở giữa trời đất, thêm hai con rồng lúc trước, là có chín con rồng vờn quanh. Đồng tử bên trái của hắn là ngọn lửa chín màu xoay tròn, cảnh tượng này cực kỳ kinh người, còn có một khí thế cường đại từ trong cơ thể Vương Lâm ầm ầm bộc phát ra.
Mấy vạn tu sĩ xung quanh bị bực ra xa, cả đám tâm thần chấn động. Thân ảnh Vương Lâm giờ phút này khắc sâu trong tâm trí bon họ, cả đời không thể quên được.
- Tứ diệt táng vong, ngũ diệt thì quang, lục diệt hư vô, thất diệt hồng hoang, bát diệt luân hồi. cửu diệt. phá thiên!
Thần sắc Tư Mặc Tử vẫn như thường, không có một chút sát khí cũng như tức giận, tâm thần lại càng bình tĩnh. giao chiến với hư hỏa cần phải giữ vững tâm thần, nếu tâm thần loạn, tâm tình nảy sinh, sẽ bị đối phương dấy lên hư hỏa. Mỗi một lời Tư Mặc Tử nói ra, mỗi khi nói một chữ diệt, thân thể hắn lại tiến về phía trước một bước, từng bước tới gần Vương Lâm. Ngay khi lời nói của hắn truyền ra, bên ngoài thân thể hắn còn có vô số hư ảnh biến ảo hiện ra.
Xuất hiện đầu tiên là một ngôi mộ hư ảo. Ngôi mộ này như một cái bao, trong nháy mắt liền có những ngôi mộ tràn ngập giữa trời đất, tử khí ngợp trời. Tiếp theo là tuế nguyệt lưu chuyển trên hai chân của Tư Mặc Tử tiến về phía trước, hóa thành những gợn sóng lăn tăn, dường như theo hắn tiến về phía trước, thời gian nhanh chóng biến hóa.
Những ngay sau đó một màn hư vô mơ hồ bao phủ, khiến cho vô số những ngôi mộ kia cùng với thân ảnh của Tư Mặc Tử bị bao trùm vào bên trong màn sương, khiến cho người ta nhìn không rõ.
Trong màn hư vô, dường như còn phát tán ra một khí tức tang thương, theo từng bước của hắn trong nháy mắt đã đến gần Vương Lâm cách chưa tới mười trượng. Ngay khi một câu phá thiên cuối cùng phát ra, Tư Mặc Tử bước về phía trước một bước, trong tiếng ầm ầm, bước tới cách Vương Lâm ba trượng, tay phải hắn giơ lên, hướng về Vương Lâm hung hăng vỗ môt cái.
- Phá không cửu diệt, cửu bộ diệt thiên!
Trời đất ầm vang, ngay khi một chưởng của Tư mặc Tử hạ xuống, toàn bộ hư ảnh phía sau hắn ầm ầm tan vỡ, hóa thành vô số mảnh nhỏ như một con sông dài lao thẳng tới tay phải của Tư Mặc Tử, bị hắn hấp thụ vào bên trong. Một chưởng- này tới gần, hết thảy diễn ra trong nháy mắt, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, song chỉ tay phải tạo thành kiếm, ngay khi một chưởng của Tư Mặc Tử tới gần, bỗng nhiên điểm ra. Chín con viêm long ở bên ngoài thân thể hắn trong tiếng gầm nhẹ nhanh chóng vờn quanh song chỉ của hắn, lao thẳng đến Tư Mặc Tử. Cảnh tượng này từ xa nhìn lại thật kinh thiên động địa. Một chưởng này của Tư Mặc Tử dường như có sức mạnh phá thiên, mượn khí thế cửu thiên, triển khai thần thông bước thứ ba của hắn, hóa thành một chưởng có thể phá tan vạn vật. Trên song chỉ của Vương Lâm, chín con viêm long cuộn vào nhau, khiến cho song chỉ của Vương Lâm nhìn giống như là thân rồng. Chín con rồng kia rít gào, tràn ngập hỏa quang. Trong thời gian ngắn, song chỉ của Vương Lâm cùng với bàn tay của Tư mặc Tử đột nhiên đụng vào nhau. Đây là sức mạnh phá thiên va chạm với sức mạnh thiêu đốt thế giới của hư hỏa, còn có thanh âm ầm ầm kịch liệt của sức mạnh quy tắc đối kháng nhau điên cuồng truyền khắp Đại đế tinh, khuếch tán ra phía ngoài vô tận. Mấy vạn tu sĩ bốn phía lập tức có gần một vạn người phun ra máu tươi, hai tai ầm ầm, tâm thần thụ thương, thân thể vội vàng lui về phía sau.
Trong tiếng ầm vang, thân thể Vương Lâm nhanh chóng lui về phía sau, đạp đạp vài cái, đã lui lại trăm trượng, sắc mặt có một vẻ hồng hào khác thường, ngẩng mạnh đầu, ánh mắt lộ ra hàn quang.
- Bước thứ ba quả nhiên kinh người!
Bàn tay Tư Mặc Tử chấn động, hắn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh một ngọn lửa đang cuốn tới, có thể công kích Phá Thiên ấn của hắn, không ngờ không thể dập tắt ngọn lửa này. Vẻ bình tĩnh trong mắt hắn lập tức tiêu tan, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ.
Nhưng ngay khi hắn xuất hiện một tia khiếp sợ, trong mắt Vương Lâm lập tức lóe lên tinh quang, tay phải chợt giơ lên, hướng về Tư Mặc Tử chỉ tới.
- Hư hỏa bốc lên!