Hơi chút sơ suất sẽ phải mất mạng. Dưới tình huống như thế, khi bọn họ nhìn thấy Vương Lâm tiến vào phía trong tinh cầu này liền nghĩ tới nơi đây chắc chắn có gì đó cổ quái.
Hơn nữa nghe La Thiên Bắc Vực tu sĩ thảo luận khiến cho tất cả mọi người đều biết được tinh cầu trước mắt chính một quái thú kỳ dị.
- Mặc dù đó đúng là một khối mãnh thú thì sao! Với lực lượng chúng ta đừng nói vật ấy không có lực công kích gì, cho dù là có thì dưới sự hợp lực của chúng ta cũng có thể giết!
Một nam tử thuộc Diêu gia nhìn chằm chằm vào Vọng Nguyệt cười lạnh nói, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Trong những điển tịch của Diêu gia hắn ghi chép rất nhiều mãnh thú từ thời còn tồn tại Tiên giới. Thậm chí so với vật trước mắt còn khổng lồ hơn, nhưng cuối cùng số mãnh thú này cũng bị các Tiên nhân liên thủ giết chết.
Mà con thú trước mắt, trong điển tịch của gia tộc cũng không có ghi chép. Hiển nhiên, nó căn bản không được xếp hạng. Nếu không, tự nhiên nó sẽ xuất hiện trong những điển tịch kế thừa từ Tiên giới mà Tiên nhân để lại.
- Con thú này, tiêu diệt không khó.
Diêu Vân Hải thu hồi mục quang. Hắn là một đệ tử đời thứ ba của Diêu gia, tu vi tuy không thuộc loại đứng đầu, chỉ có tu vi Dương thật hậu kì nhưng là một người cực kì cao ngạo. Lúc này nhìn Vọng Nguyệt căn bản cũng không để vào trong mắt.
Diêu Băng Vân nhìn chằm chằm vào màn sương đen bên ngoài tinh cầu do Vọng Nguyệt biến thành. Ánh mắt nàng chợt lóe lên, thân hình yêu kiều trực tiếp nhảy thẳng vào trong màn sương đen này. Nàng vừa động thân, lập tức có tác dụng tiên phong. Phía sau nàng lục tục có một số tu sĩ có tu vi cao thâm nhảy theo vào màn sương đen.
Diêu Vân Hải cũng là một trong số những người này. Với một bước, cả người hắn hóa thành một đạo trường hồng, chân đạp trên phi kiếm tiến vào bên trong sương mù.
Dần dần, ngày càng nhiều tu sĩ tiến vào trong màn màn sương.Những người này, ngoại trừ một số ít cực kỳ cá biệt thì phần lớn đều buông thần thức tản vào trong màn sương mù. Sau khi xác định không có nguy hiểm mới xuyên qua màn sương tiến vào bề mặt tinh cầu do Vọng Nguyệt biến thành. Hiện ra trước mắt bọn họ là vô số xúc tu đang lay động trên mặt đất.
Cảnh tượng quỷ dị này khiến cho những người mới nhảy vào liền dừng lại. Nhưng có người lập tức tản ra khắp nơi, tìm kiếm tung tích của Vương Lâm. Lại có một số người quyết định đi sâu vào phía bên trong để tìm kiếm.
Diêu Băng Vân bước ra, xuyên qua đám xúc tu đang lay động rơi xuống mặt đất rồi trực tiếp chìm xuống. Nháy mắt thân mình hạ xuống nàng liền cảm thấy không ổn, bốn phía xung quanh mang đến cho nàng cảm giác rất quỷ dị.
Loại cảm giác này càng lúc càng thêm mãnh liệt khi nàng không ngừng trầm xuống.
- Rốt cuộc đây là một con mãnh thú như thế nào?
Chìm vào dưới nền đất không chỉ có một mình Diêu Băng Vân. Diêu Vân Hải cũng đã chìm vào bên trong cơ thể Vọng Nguyệt. Hắn không hề cố kị, đánh đấm lung tung, xông thẳng xuống phía dưới. Phía sau hắn còn có mấy người tu sĩ khác nữa.
Không phải là toàn bộ tất cả tu sĩ đều tiến vào tinh cầu do Vọng Nguyệt biến thành, ở bên ngoài vẫn đang có một lượng lớn các tu sĩ vây quanh, trong đó cũng có một số là tộc nhân của Diêu gia. Ánh mắt bọn chúng sáng ngời, ở bên ngoài tiếp ứng.
Nhiều tu sĩ như vậy chìm vào trong cơ thể Vọng Nguyệt khiến cho tinh cầu do Vọng Nguyệt biến thành xuất hiện một chút chấn động. Chấn động này rất yếu, nếu không chú ý căn bản là sẽ không phát hiện được. Mặc dù là ở trong cơ thể Vọng Nguyệt nhưng chấn động này cũng không quá rõ ràng. Nó chỉ làm cho người ta có cảm giác áp lực từ bốn phía dường như tăng lên một chút.
Nhưng chấn động loại này cũng khiến cho Vương Lâm giờ đây đang chạy trong cơ thể Vọng Nguyệt thân mình bỗng nhiên dừng lại một chút, đình chỉ hết mọi hành động. Khóe miệng Vương Lâm lộ ra vẻ âm trầm, lẩm bẩm nói:
- Có dấu hiệu thức tỉnh! Vọng Nguyệt ngủ say cũng chưa lâu, một chút kích thích thức tỉnh… Vậy giúp ngươi thức tỉnh nhanh hơn một chút đi!
Trong mắt Vương Lâm hàn quang chợt lóe lên. Hắn lao thẳng về phía trước, nhằm về hướng cốt đỉnh của Vọng Nguyệt. Nơi đó là một chỗ nhạy cảm của Vọng Nguyệt. Năm đó, khi Vương Lâm đi vào trong cơ thể Vọng Nguyệt nghĩ mọi cách không muốn làm cho nó thức tỉnh. Nhưng giờ phút này lại đến đây, hết thảy đều đã thay đổi.
Đi đươc một lúc, thần sắc Vương Lâm hơi đổi, ngẩng đầu nhìn về hướng hướng phía trước. Sát khí trong mắt hắn chợt lóe lên, trực tiếp vọt lên.
Ở trong thân thể Vọng Nguyệt, thần sắc của Diêu Vân Hải cao ngạo, thần thức tản ra, đánh đám lung tung, công kích rất mạnh về phía dưới. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một cỗ khí âm sâm phút chốc tràn ngập bốn phía. Sắc mặt Diêu Vân Hải nhất thời biến đổi, lập tức dừng lại. Mấy tên tu sĩ phía sau hắn cũng nhanh chóng đi tới.
Bỗng nhiên, khi mấy tu sĩ phía sau vừa mới đến, bùn đất bên trong nhanh chóng vỡ ra tạo nên một cái khe. Nháy mắt, không khí âm trầm dày đặc, một con Vọng Nguyệt dài hơn trăm trượng với tốc độ như thiểm điện trực tiếp vọt ra. Rất nhiều xúc tu trên thân thể nó đồng loạt vũ động, trông cực kì kinh người.
Tốc độ của con Vọng Nguyệt này quá nhanh, một cái lao tới, không đợi đám tu sĩ kịp phản ứng, một người đã bị một cái há miệng nuốt vào. Thân mình vẫy động, tu sĩ kia phảng phất bị công kích mạnh mẽ, phun ra máu tươi. Ánh mắt lộ người này lộ ra vẻ hoảng sợ, không để ý đến thân thể, nguyên thần trực tiếp lao ra chui vào trong bùn đất, chạy trối chết.
Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh, gần như chỉ diễn ra trong chốc lát. Đồng tử trong hai mắt Diêu Vân Hải co lại, tóc gáy toàn thân dựng thẳng lên, không chút do dự lập tức lui ra phía sau. Hai tay hắn bấm quyết, định thi triển thần thông. Nhưng vào lúc này, Vương Lâm từ trong bùn đất phía sau chui ra, lao thẳng tới Diêu Vân Hải khi mà toàn bộ tinh thần đều đang đặt vào Vọng Nguyệt trước mặt.
Song chỉ thành kiếm Vương Lâm trực tiếp điểm vào hậu tâm Diêu Vân Hải.
Lúc Diêu Vân Hải phát hiện ra thì đã quá muộn, trong mắt hắn lộ ra vẻ quyết đoán, nguyên thần liền rời bỏ thân thể, trực tiếp theo thiên linh cái bay ra muốn bỏ chạy. Nhưng Vương Lâm đã sớm đề phòng việc này, ngay lúc nguyên thần Diêu Vân Hải xuất hiện, tay phải tràn đầy nguyên lực trực tiếp bắt lấy.
Diêu Vân Hải đang muốn phản kháng, đúng lúc này, Côn Cực Tiên phút chốc đã biến ảo ra, buộc lấy. Diêu Vân Hải hừ thảm một tiếng đã bị Vương Lâm bắt lấy. Cùng lúc đó, Vương Lâm cũng không chút lãng phí thời gian, một cước đá lên thân thể của Diêu Vân Hải, nguyên lực vô biên hướng đến trong cơ thể hắn tàn phá.
Thân thể này ầm một tiếng sụp đổ, hóa thành một một tảng máu huyết, lại có nguyên lực quanh quẩn dao động ngăn cản Vọng Nguyệt đang lao tới tấn công. Thân mình Vương Lâm mượn lực lui ra phía sau, chợt lóe lên biến mất.
Mang theo nguyên thần Diêu Vân Hải lui về phía sau, Vương Lâm không chút nghĩ ngợi trực tiếp nem vào trong Tôn Hồn Phiên trong túi trữ vật. Tốc độ của hắn không có nửa điểm dừng lại, chợt lóe lên rồi biến mất.
Ở phía sau, Vọng Nguyệt trăm trượng lao theo mang theo hàn khí âm trầm dày đặc. Sau khi tìm kiếm một phen, nó há to mồm ra, như hút lấy một chút khí tức còn sót lại của Vương Lâm trước đó. Xúc tu toàn thân nó lập tức gấp khúc laik, như tự quấn lấy bản thân mình. Bộ dáng này giống như đang tự hưởng thụ vậy!
Chỉ có điều một lát sau, cái mồm nó khép lại, thân mình uốn éo dung nhập vào giữa bùn đất biến mất không.
Xa xa, Vương Lâm mắt lộ ra quang mang kì dị hướng về xương đầu của Vọng Nguyệt đi tới. Một đường này, hắn cực kì cẩn thận, một khi phát hiện thấy có gì không ổn liền lập tức thay đổi phương hướng, ẩn tàng thân hình.
- Trong cơ thể Vọng Nguyệt này tuy nói nguy hiểm nhưng với hiểu biết của ta đối với nó, cẩn thận chút hẳn là không việc gì. So với ở bên ngoài, thật ra nơi đây còn an toàn hơn nhiều.
Đôi mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm.
- Nếu đã thế, tại sao ta lại không trốn ở trong cơ thể Vọng Nguyệt, không ra ngoài nữa? Do đó, Diêu gia muốn giết ta nhất định đầu tiên phải đối phó với Vọng Nguyệt này.
Vương Lâm lộ ra một nụ cười lạnh như băng, tốc độ cực nhanh, hóa thành một đạo tàn ảnh lao thẳng về phía trước.
Vọng Nguyệt này quá lớn, ở trong cơ thể nó không thể thuấn di lại cần phải cẩn thận. Dù tốc độ Vương Lâm đã đề thăng tới mức nhanh nhất nhưng vẫn còn có chút chậm chạp.
Đang trên đường di chuyển, thần sắc Vương Lâm bỗng nhiên biến đổi, hắn không chút do dự lao sang phía bên cạnh tránh né. Ngay tại khoảnh khắc hắn né đi, này một băng tinh màu lam giống như thiểm điện xuất hiện bên cạnh, phút chốc không ngừng xuyên qua chỗ Vương Lâm vừa đứng.
Bông tuyết kia suýt nữa đâm vào thân mình Vương Lâm, tuy nói tránh đi nhưng hắn có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở âm hàn từ bông tuyết kia truyền tớ. Bên trong hơi thở này ẩn chứa nguyên lực, theo lông tóc tiến vào trong cơ thể Vương Lâm không ngờ còn truyền đến cho hắn cảm giác cứng ngắc.
- Ngươi trốn cũng không thoát!
Một âm thanh lạnh như băng từ từ quanh quẩn. Trong một chỗ bùn đất bên ngoài Vương Lâm mười trượng, một khe hở vỡ ra. Diêu Băng Vân từ bên trong bước ra.