Lời nói của Huyền La vẫn vang vọng bên tai hắn, rất lâu vẫn không tiêu tán. Lời nói đó đã chỉ rõ tất cả mọi việc liên quan cũng như hậu quả khi tiến vào Tiên Cương đại lục. Vương Lâm đã rõ ràng rồi.
- Chuyển thế đầu thai sao.
Vương Lâm thì thào.
- Có lẽ là mấy năm, nhưng cũng có thể là ngàn năm. tất cả những người rời khỏi động phủ - Giới này mà không có huyết mạch Tiên Cương, thời gian dài như thế, lại xuất hiện ở một góc bất kỳ trên Tiên Cương đại lục.
Ngàn năm sau mới có thể gặp lại, lại cần ta khai mở ký ức đã bị che mở của bọn họ.
Một hồi lâu, Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn Huyền La, vái hắn một cái thật sâu.
Vương Lâm mơ hồ hiểu là muốn đối kháng với pháp tắc của Tiên Cương đại lục, Huyền La phải trả một cái giá rất lớn.
- Vãn bối không biết sẽ có những người nào quyết định rời khỏi động phủ giới, nhưng dù là thế nào thì ân đức của tiền bối, vãn bối quyết không bao giờ quên!
Trong tinh không, khi Vương Lâm vái Huyền La một vái, dường như giữa hắn và Huyền La sinh ra một loại liên hệ nào đó không thể nói rõ, tuy không thể nói rõ nhưng nó lại tồn tại.
- Còn về Uyển nhi, vãn bối và nàng nếu không thể đồng sinh vậy thì đành cộng tử ở bên ngoài đại môn của động phủ giới này. Dù thế, vãn bối cũng vô hối!
Lời nói của Vương Lâm như chém đỉnh chặt sát, hai chữ vô hối thốt ra khiến cho tinh không dường như có một cơn lốc ầm vang, hóa thành vô số tiếng vọng truyền khắp tám phương.
Vô hối!
Vô hối!
Vô hối!
Một câu vô hối này nói ra đạo tâm hơn hai ngàn năm tu đạo của Vương Lâm! Một câu vô hối này giống như nghịch chuyến ngàn năm, trở về ngày định mệnh ở bên ngoài Tu Ma Hải năm xưa!
Một câu vô hối này cũng là tình cảm cả đời của Vương Lâm dành cho Lý Mộ Uyển, không thẹn với trái tim tang thương của hắn, trong giờ phút này phát ra trong thiên địa!
Đối với mọi nữ tử trong thiên địa này, trừ mẫu thân ra thì đối với Vương Lâm không ai có thể thay thế được vị trí của Lý Mộ Uyển. Trong đời hắn gặp vô số những mỹ nữ tuyệt sắc nhưng không có ai như nàng!
Vô số dáng vẻ kiều diễm lướt qua đời hắn nhưng không có người nào mang theo tiếng đàn của nàng!
Đây là một phần tình cảm của Vương Lâm hơn hai ngàn năm qua. Cho tới khi Vương Lâm tử vong thì nó cũng không tiêu tán! Đây chính là trái tim vô hối, nếu không thể đồng sinh thì xin cộng tử!
Hai tiếng vô hối lọt vào tai Lam Mộng đạo tôn khiến ánh mắt hắn ảm đạm, nhìn về phía Tiên Giới trong tinh không, trở nên trầm mặc.
Hai mắt Huyền La bừng sáng. Hắn nhìn ánh mắt Vương Lâm, nghe lời Vương Lâm nói, cuối cùng gật đầu.
- Bổn tôn cần một chút thời gian chuẩn bị cho việc chuyển thế đầu thai, đối kháng với pháp tắc của Tiên Cương đại lục. Một tháng sau ngươi hai mang theo tất cả những người muốn rời khỏi nơi này tới cho bổn tôn làm phép!
Còn về ngươi.đây là lựa chọn của ngươi.
Huyền La không khuyên bảo hắn. Mấy ngày nay khảo sát Vương Lâm, hắn đã hiểu khá rõ tính cách đối phương. Hắn rất rõ người trước mặt này tính cách quyết đoán, một khi đã quyết định là tuyệt sẽ không hối hận hay thay đổi.
Vương Lâm này phi thường phù hợp với yêu cầu của ta. Hắn tình nguyện đợi ngàn năm để mở ký ức bị bao phủ của bằng hữu hắn, đó là có nghĩa! Hắn không muốn một mình đi ra ngoài, muốn tất cả mọi người cùng được rời đi. Điểm này chính là có nhân!
Hắn lại không từ bỏ người yêu, dù chết cũng vô hối. Đó là có tình!
Một người có nhân, có tình, có nghĩa như vậy, nếu Đạo Cổ nhất mạch của ta không từ bỏ hắn,ối với hắn có ân thì hắn nhất định sẽ có ngày vô oán vô hối bảo vệ cho Đạo Cổ nhất mạch chúng ta, cho tới vĩnh hằng!
Đôi mắt Huyền La âm thầm lóe sáng, đã có quyết định trong lòng.
Vương Lâm nhìn sâu vào mắt Huyền La, lại vái hắn một lần nữa, sau đó rời khỏi nơi này cùng với Lam Mộng đạo tôn đang trầm mặc.
Còn về Thác Sâm thì sau khi Vương Lâm quyết định xong, hắn mang theo do dự không biết có nên đầu thai chuyển thế hay không, mờ mịt đi vào trong tinh không. Hắn muốn suy nghĩ cho kỹ một lần.
Trong tinh không vô tận có một vùng ánh sáng như ngọc như ẩn như hiện, vô cùng tươi đẹp. Chẳng qua vẻ đẹp đó giờ phút này hiện lên trong mắt Vương Lâm lại như không phân biệt được thật giả.
Một hồi lâu sau, hắn thu hồi ánh măt nhìn vê tinh không, hóa thành một đạo câu vông bay nhanh đi. Nơi hắn muốn đi vẫn không ngoài La Thiên mà là hướng về phía Đông Lâm Tinh năm đó.
Đông Lâm Tinh năm đó sụp đổ, chỉ để lại một cái khe. Nơi đó thông với thế giới bị đóng băng trong đệ nhị hoa.
Trước khi đi Vương Lâm còn có một chuyện muốn làm. Đây là chuyện hắn đã hứa. Cổ Thần Vân Na kia Vương Lâm đã từng hứa sẽ mang nàng rời khỏi thế giới bị phong bế.
Trong La Thiên tinh vực, ở một nơi rất xa kim môn là Đông Lâm Tinh đã sụp đổ năm xưa. Dù kim môn ở rất xa xôi nhưng đứng tại nơi này vẫn có thể thấy kim quang tràn ngập, mở mở sáng trong tinh không này.
Tại thế giới bị đóng băng trong cái khe, trong tinh không giống như có một vết thương này, như ân như hiện, thỉnh thoảng có một luồng hàn khí lan ra, lúc này bị kim quang tràn ngập, nhuộm thành màu vàng.
Giờ phút này ở bên ngoài cái khe, tinh không vặn vẹo, thân ảnh Vương Lâm biến ảo ra. Ánh mắt hắn lấp lánh, nhìn về phía cái khe, thân thể nhoáng một cái liền lập tức tới gần, hai tay phát ra u quang, khí tức Đạo Cổ lưu chuyển toàn thân, ngưng tụ ở hai tay, hóa thành lực lượng Tê Thiên, hướng về phía cái khe kéo mạnh một cái.
Tinh không ầm vang. Trong tiếng nổ này, cái khe trong tiếng quát của Vương Lâm liền bị xé ra một lần nữa, khiến hàn khí từ trong đó khuếch tán ra nhiều hơn. Lộ ra thế giới bị đóng băng trong đó.
Nơi đệ nhị hoa bị đóng băng này, chỉ có một nơi duy nhất không bị đóng băng đó chính là vùng thiên địa bị Huyền La đóng băng ngày trước. Dù lúc này lực lượng của Huyền La đã tán đi nhưng nó vẫn tồn tại như trước.
- Vân Na! Ta tới đưa ngươi ra ngoài đây!
Vương Lâm đứng bên ngoài cái khe, hướng về trong đó truyền đi một đạo thần niệm. Thần niệm của hắn gào thét, khuếch tán trong khắp thiên địa bị đóng băng, truyền về phía xa xa.
Trong thế giới bị đóng băng này, ở trên một đài đá ca rất lớn, Vân Na đang ngồi đả tọa. Nàng từ từ mở hai mắt, ngẩng đầu nhìn về tầng băng phía xa xa, khuôn mặt nở nụ cười.
- Tới rồi sao.
Nàng nhắm mắt lại, từ mi tâm lan ra một vùng mây khói, biến mất trong tầng băng.
Vùng mây khói đó như tơ tằm mờ ảo, lao thẳng về phía Vương Lâm truyền thần niệm, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện ở lối vào thông với La Thiên!
Nàng thấy Vương Lâm ở đó!
Chẳng qua giữa hai người còn có tầng băng ngăn cách.
- Ta được chủ nhân sáng tạo ra, bảo vệ Đông Lâm Tông. Đây là ân. Ta lưu lại thân thể Cổ Thần, để lại tất cả sinh cơ ở nơi này, hóa thành lực lượng nuôi dưỡng nơi này, lấy đó đẻ báo ân. từ nay về sau ta cùng nơi này không còn có liên hệ gì nữa, cũng không còn khúc mắc gì nữa.
Xin hãy giúp ta ra bên ngoài, mang hồn ta đi.
Thần niệm của Vân Na truyền tới.
Nhìn hồn phách của Vân Na trong tầng băng. Vương Lâm hiểu được tâm tư của nàng. Lúc trước khi Vương Lâm tiến vào trong đệ nhị hoa, Vân Na cũng đưa ra thỉnh cầu nhưng lại không quyết đoán tách hồn theo như thế này.
Mà đợi tới khi Vương Lâm chính thức vượt qua ngũ hoa bát môn, mở được đại môn của động phủ xong, nàng mới tách hồn ra mà tới.
Việc này cũng không thể trách nàng. Dù sao phân hồn đối với Vân Na rất trọng yếu, nàng hiển nhiên phải cẩn thận.
Vương Lâm giờ phút này cũng không suy nghĩ thêm, xé mở cái khe này, hướng về phía tầng băng há miệng phun ra một luồng tu vi Đạo Cổ và khí tức dung hợp bổn nguyên.
Khí tức này vô hình như trong tích tắc khi đụng vào tầng băng trong cái khe phía trước, tầng băng liền vang lên tiếng răng rắc vọng khắp tinh không. Đồng thời tầng băng liền xuất hiện rất nhiều những cái khe li ti, sụp đổ tầng tầng lớp lớp.
Tầng băng mở tung ra, hồn phách của Vân Na theo một khe hở chui ra, cuối cùng trong nháy mắt khi tầng băng sụp đổ trong phạm vi lớn, hồn nàng liền tràn ra ngưng tụ lại, hóa thành hình dáng ban đầu, từ trong cái khe bay ra, nhoáng một cái liền hiện ra trong tinh không mênh mông.
Nàng nhìn tinh không, thần sắc bình tĩnh, chẳng hề có một chút gợn sóng. Chẳng qua nhìn một hồi lâu, nàng xoay người hướng về phía Vương Lâm vái một vái.
- Cám ơn ân tương trợ của công tử.
- Đây là lời hứa của Vương Lâm đối với ngươi, cũng là trao đối với một giọt máu của ngươi, không cần cảm tạ. Chẳng qua ngươi phải nghĩ cho kỹ, muốn rời đi thì sinh sống trong động phủ này hay là tới Tiên Cương đại lục! Nơi đó cũng là nơi có Đông Lâm Tông, cũng là cố hương của chủ nhân Thất Thải Tiên Tôn của ngươi!
Ngươi nếu muốn ở lại nơi này thì đi đi. còn nếu muốn Tiên Cương đại lục thì cần phải chịu nỗi khổ chuyển thế đầu thai ngàn năm!
Ánh mắt Vương Lâm nhìn lên hồn phách Vân Na, lắc đầu nói.
Vân Na bình tĩnh nghe Vương Lâm nói, trầm tư trong chốc lát, nhìn về tinh không phía trước, nhẹ giọng trả lời.
- Chuyển thế đầu thai đi. Ngàn năm. Không dài.
Vương Lâm nhìn thấy vẻ khổ sở không biết trước tương lai ở Vân Na. Có lẽ đối với nàng, chuyển thế đầu thai lại là con đường tốt nhất.
Vương Lâm cũng không nói gì thêm, tay phải giơ lên, lòng bàn tay ngửa lên. Thân thể Vân Na nhẹ nhàng bay tới gần, cuối cùng hóa thành một vùng ánh sáng lớn cỡ nắm tay, lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.
Vương Lâm nắm tay lại, thu đám ánh sáng đó vào Không Gian trữ vật, nhìn thoáng qua thế giới bị đóng băng trong cái khe, xoay người rời đi.
Tinh không của cả động phủ giới đều quen thuộc với hắn. Vừa cất bước, tốc độ Vương Lâm cũng không nhanh mà nhìn khắp bốn phía, giống như muốn ngắm lại nơi này một lần trước khi rời đi.
Vương Lâm ngoài hứa hẹn với Vân Na còn có một nữ tử nữa. Nàng ở trong Vân Hải tinh vực, tên là Phàn San Lộ.
Phàn San Lộ này cũng là một nữ tử đáng thương. Nàng là Nhất Phi của Thất Thải Tiên Tôn, cũng là em gái của Phàn San Mộng. Nàng đã ở nơi này lâu lắm rồi, cuối cùng bị tỷ tỷ của nàng đưa vào trong huyễn cảnh, muốn đoạt lấy thệ huyết của Vương Lâm.
- Nàng là người của Tiên Cương đại lục, không cần chuyển thế đầu thai cũng có thể rời đi.
Vương Lâm bước tới, vượt qua La Thiên, đi tới Vân Hải, hướng về sâu trong Vân Hải tinh vực, đi tới cái khe không gian của Phàn San Lộ.
Ngoài chuyện mang Phàn San Lộ đi thì còn có một việc Vương Lâm suýt nữa đã quên nhưng giờ phút này khi đại môn của động phủ mở ra, vào một tháng cuối cùng trước khi rời đi. Hắn lại nhớ ra.
Hắn từng hứa hẹn đối với một người là sẽ cho hắn tu vi, cho hắn một thân thể. Người đó là một hồn phách đang ở trong Không Gian trữ vật của hắn, đã rất lâu, rất lâu rồi.