Những người con gái như vậy, có thể nói tráiih đi, có thể không quan tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không quên.
Thương thế trong cơ thể Tây Tử Phượng dưới ánh mắt Vương Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng đây là nguyên thần bị thương nhiều lần để lại, đã trớ thành tật. rất khó có thể khòi hẳn. Hiển nhiên cách đây không lâu, nàng đã trải qua một lần nguyên thần bị thương nặng.
- Vừa rồi, cô nàng đã bị thương như thế nào.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua trên người gần một trăm tu sĩ ờ phía trước, cuối cùng nhìn vào một người. Đây là một lão già, Vương Lâm nhìn có chút quen thuộc, trong lúc hoảng hốt lờ mờ nhớ lại dường như đây là một trong những tu sĩ nãm đó đã được mình đưa ra khòi Lôi Tiên Giới.
Lão già này bị Vương Lâm nhìn kỹ, thần sắc lộ ra vẻ cuồng nhiệt và kích động. Đối với Vương Lâm, đám người năm đó có không ít người cho tới hiện tại trong lòng vẫn mang theo sự cảm kích, mà thanh danh của Vương Lâm trong mẩy trăm năm trước đã vô cùng hiển hách, lại càng làm cho những người này sùng kính đến cuồng nhiệt.
- Ân công!
Lão già này thanh âm run rẩy, hướng về Vương Lâm ôm quyền vái một cái thật sâu.
Nam tử trung niên sứ giả của Lôi Tiên Điện ở hàng đầu tiên đang quỳ ở nơi đó thân thể kịch chấn, nguyên thần rung động, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, đồng thời theo tiềm thức quay đầu lại nhìn về phía lão già kia. trong mắt lộ ra vẻ cầu khấn nồng đậm. Nhưng vẻ cầu khấn này, theo một câu nói của lão già đã lập tức tiêu tan.
Dường như hắn nghe thấy tiếng thiên địa bị hủy diệt ầm ầm vang lên trong đầu mình.
- Là hắn! Nếu không có hắn trong mẩy ngày này hết lần này đến lần khác làm khó Tây Tử đạo hữu. nguyên thần của cô ta quyết sẽ không bị thương nghiêm trọng đến như vậy!
Lão già kia chi vào nam tử trung niên đang quỳ ờ phía trước.
- Chu Tùng Vân, ngươi ngậm máu phun người! Ta thân là sứ giả của Lôi Tiên Điện, có quyền yêu cầu các ngươi phải tuân theo sự sắp xếp, ngươi nói xằng bậy vu khống ta như vậy là có ý gì!
Nam tử trung niên này trong lúc cực kỳ hoảng sợ đột nhiên sinh ra một sức mạnh, đứng dậy vội vàng lui về phía sau, thần sắc hiện lên vé lo lắng, gào to.
- Tiền bối đừng tin lời sàm ngôn của người này, việc làm của vãn bối đều là để chuẩn bị chiến tranh cho La Thiên, hoàn toàn không phải là làm khó Tây Tử đạo hữu như hắn nói. Vãn bối và Tây Tử đạo hữu nãm đó đã có quen biết, sao lại có thể như vậy.
Nam tử trung niên này trong lúc nói gấp thân thể nhanh chóng lui về phía sau, trong nháy mắt đã lùi lại trăm trượng.
Vương Lâm mang theo ánh mắt lạnh lùng lúc hủy diệt tàn dư của Hướng gia trên Đông Lâm Tinh lúc trước, xoay người nhìn về phía nam tử trung niên đang không ngừng lui về phía sau kia. Với tâm trí của Vương Lâm, liếc mắt một cái là có thể hiểu được.
- Làm nhục một người con gái yếu đuối. Ngươi, đáng chết!
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra sát khí nồng đậm. Tây Tử Phượng càng ngày càng lùi lại, càng lúc càng cúi đầu, khiến cho sức tấn công của Vương Lâm càng mạnh hơn.
Thời gian tám trăm năm, vật còn người mất, hồng nhan đêm qua chi là một giấc mộng, dáng vé mông lung, thân ảnh của cố nhân theo thời gian trôi qua càng lúc càng xa vời, mang lại cho Vương Lâm một sự chán nản.
Khin chằm chằm vào nam tử trung niên thần sắc lộ vé hoảng sợ đang không ngừng lui về phía sau kia, trong mắt Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, chậm rãi giơ tay phải lên.
- Ngươi không thể giết ta! Ta là sứ giả của Lôi Tiên Điện, ta phụng mệnh Lôi Tiên Điện chuẩn bị cho chiến tranh. Nếu lúc này ngươi giết ta, ngươi sẽ trờ thành kẻ địch của Lôi Tiên Điện, ngăn cản La Thiên chuẩn bị cho chiến tranh. Chẳng những ngươi trở thành kẻ địch của La Thiên, mà còn trờ thành kẻ địch của tứ đại tinh vực lúc này đang liên thủ chuẩn bị cho cuộc chiến!
Tu vi của ta không cao, nhưng là một phần sức mạnh để chống lại giới ngoại xâm lược, ta phải vì giới nội mà lập công, phải vì giới nội mà hiến dâng toàn bộ khí lực, ngươi không thể giết ta! Cho dù ngươi muốn giết ta, hãy cho ta một cơ hội đề cùng với giới ngoại đánh một trận, hãy cho ta cơ hội được chết trên chiến trường!
Nam tử trung niên kia trong lúc lui về phía sau dường như đem hết những lý do mà cả đời này hắn có thể nghĩ ra toàn bộ nhanh chóng gào lên.
Lúc hắn còn trẻ vốn đã nói năng rất giỏi, còn tự cho là rất sắc bén, lúc này trước nguy cơ sinh tử, cái bản lãnh này đã hoàn toàn bộc phát ra!
- Nếu được chết trên chiến trường ta sẽ không còn gì phải hối tiếc. Ta không ngờ trước khi sinh mệnh của ta kết thúc, ta lại chết ờ La Thiên chi vì một sai lầm này.Ta đã sai rồi, nhưng tội không đáng chết! Nếu ngươi nhất định phải giết ta, hãy cho ta sống thêm một trăm nãm nữa, cho ta có thể vì giới nội mà đánh một trận!