Thần sắc hắn biến hóa bất định, nhìn tấm bia đá bên cạnh cây cầu hòng, hai mắt từ từ tuôn ra hàn quang.
Không ngờ. Không ngờ trên Tiên Cương đại lục này lại có thể gặp chuyện thú vị tới thế này. Tính toán vượt năm tháng. Thần thông đạo pháp này đúng là thú vị.
Đại Hồn Môn có duyên với ta sao?
Vẻ trầm tư lóe lên trong mắt Vương Lâm.
Không biết nếu vừa rồi ta không na di vài lần thì sẽ gặp chuyện gì. Nhưng việc này cũng không cần thử nữa! Thanh Ngưu chân nhân của Đại Hồn Môn cũng tốt, cường giả của tông mông này trong vô số năm qua cũng tốt. Dù là ai, nếu có thể tính ra ta sẽ tới Đại Hồn Môn thu thập hấp thu địa hỏa chủ mạch của môn phái này.
Lại còn ở nơi này chờ ta đều là muốn nói có duyên với ta.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát. Đột nhiên khuôn mặt hiện lên nụ cười.
Thế cục này phá vỡ rất đơn giản. Nhưng ta sao lại phải phá chứ. Ta sẽ làm trưởng lão của Đại Hồn Môn này. Ta cũng muốn mượn Đại Hồn Môn mà hiểu thêm nhiều điều về Tiên Cương đại lục!
Thân thể Vương Lâm bước từng bước về phía sau. dưới chân lan ra gợn sóng, trong nháy mắt liền hoàn toàn biến mất.
Thiên Sơn, thanh tuyết rơi xuống, giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi. Trong gió tuyết, ánh mặt trời cũng như mang theo màu xanh, mang theo vẻ mượt mà không nói lên lời, phủ khắp thiên địa, giống như nối liền thiên địa vậy.
Trong gió tuyết, Thanh Ngưu chân nhân ngồi khoanh chân, mái tóc bạc trắng trong gió không hề lay động, thậm chí một sợi cũng không bị thổi bay, trông khá kỳ dị.
Phía trước hắn, cây hương đang từ từ hòa tan, chỉ còn lại một chút, không lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Ngay trong tích tắc khi cây hương bị hoàn toàn hòa tan, trên Thiên Sơn này có một đám thanh tuyết nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành một dòng xoáy. Từ bên trong đó. Thân ảnh Vương Lâm bước từng bước ra.
Vào một khắc khi hắn đứng trên đỉnh núi tuyết, cây hương do tuyết tạo thành biến mất.
Ngươi đã trở về!
Thanh Ngưu chân nhân chậm rãi mở hai mắt, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Đây là công pháp Hồn Diễn Đạo.
Tay phải Thanh Ngưu chân nhân giơ lên, chụp vào hư không một cái. Lập tức u quang lóe lên, trên tay hắn xuất hiện một ngọc giản màu tím, lộ ra khí tức tang thương, giống như đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Phất tay một cái, Thanh Ngưu chân nhân cũng không hỏi tới lựa chọn của Vương Lâm mà phóng ngọc giản này bay thẳng về phía hắn.
Vương Lâm giơ tay nhận lấy ngọc giản, ngưng thần quan sát, thần sắc bình tĩnh thu ngọc giản lại.
Đi thôi, chúng ta quay về Đại Hồn Môn.
Thanh Ngưu chân nhân đứng dậy, bước nhẹ trên thanh tuyết, bước về phía trước một bước liền khiến một vòng mây ba thước hiện ra dưới chân hắn.
Vân là do khí biến thành, thoạt nhìn như đang chuyển động rất nhanh. Nó tràn ngập hai chân Thanh Ngưu chân nhân, khiến cho tốc độ của hắn trong phút chốc tăng vọt.
Thần sắc Vương Lâm thong dong, bước về phía trước, vẫn chưa dung nhập thiên địa mà hóa thành một đạo cầu vồng, đuổi theo Thanh Ngưu chân nhân. Hai người dùng tốc độ cực nhanh, biến mất trong thiên địa.
Ở bên trong Đại Hồn Môn có rất nhiều chủ phong. viêm mạch sơn có địa hỏa chủ mạch lúc trước chỉ là một trong số đó mà thôi. Nếu từ trên trời nhìn xuống thì mơ hồ có thể thấy núi non nơi này như vô tận. Một vài đỉnh núi vươn cao, ngẫu nhiên có những ngọn núi bị sương mù bao phủ, trông có vẻ rất thần bí.
Lại có những mặt quỷ khổng lồ bao phủ. Phát ra hàng loạt tiếng gào thét, hình thành sóng âm truyền khắp bốn phía.
Ba trăm sáu mươi chủ phong hợp thành Đại Hồn Môn!
Mỗi một chủ phong đều cách những nơi còn lại rất xa, nhưng cũng có khi lại rất gần, ở giữa khoảng cách đó là những sơn cốc có rất nhiều lầu các hoa lệ. Địa diện, sân rộng và rất nhiều động phủ.
Đệ tử của Đại Hồn Môn có tới mười vạn, sinh hoạt trong tông phái khổng lồ này, tu hành rất nhiều công pháp thần thông. Thần thông của Đại Hồn Môn cực nhiều, ngoài công pháp truyền thừa ra, vô số năm qua nhờ hủy diệt và tranh đoạt với nhiều tông phái khác nên cũng chiếm được không ít đạo pháp truyền thừa của tông môn khác, hôm nay đã trở thành sở học của môn hạ đệ tử.
Giờ phút này tại viêm mạch sơn đỏ sẫm, cảnh sắc đã hoàn toàn thay đổi. Ngọn núi đã không còn là mầu đỏ mà là một màu tím sẫm, có rất nhiều khe nứt hiện ra, trông tàn phá vô cùng.
Thiếu phụ trên chủ phong này tên là Viêm Loan. Thần sắc nàng lúc này âm trầm, mái tóc hơi tán loạn, nhìn như có một nổi giận đang ẩn sâu trong cơ thể, tùy lúc có thể bộc phát ra.
Hầu như trong tích tắc khi Vương Lâm và Thanh Ngưu chân nhân từ xa đi tới, Viêm Loan lập tức phát hiện ra. Nàng xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đó, lập tức vẻ mặt bùng lên sát khí.
Đệ tử Viêm Mạch Phong nghe lệnh, theo vi sư đi diệt sát kẻ giặc dám hủy diệt ngọn núi của chúng ta!
Thân thể Viêm Loan nhoáng lên, hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng về phía trước. Phía sau nàng, hơn mười đệ tử trung tâm vội vang đuổi theo, trong đó bất ngờ có cả Phàn San Lộ và Phàn San Mộng.
Từ xa nhìn lại, mười người thần trò này toàn bộ đều là nữ tử, mỗi người đều xinh đẹp động lòng người. Giờ phút này bay đi. Phía sau thân ảnh các nàng là một hư ảnh phượng hoàng, lao thẳng về phía Vương Lâm và Thanh Ngưu chân nhân đang tiến lại từ ngoài Đại Hồn Môn. Thần sắc Vương Lâm vẫn như trước nhưng trong lòng lại bất đồng. Lần trước là hắn lẻn vào bên trong, còn lần này là đường đường chính chính tiến vào.
Cả đường đi hắn và Thanh Ngưu chân nhân không nói một lời, giờ phút này khi còn cách Đại Hồn Môn không xa, Thanh Ngưu chân nhân đang muốn nói chuyện thì đột nhiên nhướng mày. Vương Lâm giờ phút này cũng phát hiện ra. Chỉ thấy một con phượng hoàng hư ảo từ bên trong Đại Hồn Môn gào thét lao ra. Đầu phượng là một thiếu phụ biến thành, dung nhan tuyệt đẹp nhưng lúc này bị sát khí bao phủ - Chính là thiếu phụ đuổi giết Vương Lâm trong địa hỏa chủ mạch!
Tên trộm cướp kia, ngươi hủy ngọn núi của ta, việc này không thể bỏ qua!
Thiếu phụ này căn bản không cho Thanh Ngưu chân nhân nói chuyện. Tu vi nàng có thể tới bậc này, sao không nhìn ra được vấn đề. Lão tổ tự mình dẫn người về, xem ra không giống bắt giữ mà ngược lại như dẫn khách về vậy.
Cho nên lúc này nàng mở miệng chính là lập tức nói rõ nhân quả, cho dù là lão tổ muốn ngăn cản cũng phải giải thích mới được. Dù sao nàng cũng là một trong những trưởng lão của Đại Hồn Môn.
Viêm Loan chẳng những dung nhan tuyệt mỹ mà còn rất có tâm kế. Nàng không một mình tiến tới mà còn mang theo tất cả đệ tử trung tâm. Nếu lão tổ muốn bênh vực đối phương thì chẳng khác nào đã bỏ qua một mạch của nàng. Mà bị đám đệ tử chứng kiến thì cũng không khác nào việc nào không còn có thể lưu lại Đại Hồn Môn.
Đây chẳng khác này là không để cho nàng một chút thể diện nào.
Ngoài ra Viêm Loan này còn xuất ra hư ảnh phượng hoàng. Hư ảnh này cực kỳ khổng lồ, tỏa ra uy áp, mang theo một khí thế rất lớn trong Đại Hồn Môn.
Luồng khí thế này không phải là để cho lão tổ nhìn mà để dẫn động các trưởng lão ở chủ phong khác, cũng khiến một số người có giao hảo với nàng sau khi cảm ứng liền bay ra.
Hành vi như vậy chẳng khác nào dưới con mắt của mọi người, đứng trên đạo lý mà nói thì dù lão tổ cũng không dễ dàng gạt đi được!
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà có thể nghĩ ra nhiều điều như thế đã đủ thấy tâm cơ của nàng rất bất phàm. Giờ phút này nàng gào thét lao tới, khiến cho từ các ngọn núi trong Đại Hồn Môn cũng có nhiều khí tức cường hãn ầm ầm bốc lên, hóa thành thân ảnh một đám người bay tới nơi này.
Đám người này tu vi cũng không giống nhau, cao nhất là Không Kiếp sơ kỳ, có cả người mới đạt Không Linh.
Đa tạ lão tổ bắt tên giặc này trở lại. Tên trộm kia, ta muốn xem lần này ngươi làm sao mà trốn thoát!
Thân thể Viêm Loan nhoáng lên, lao thẳng về phía Vương Lâm. Thiếu phụ tuyệt mỹ này hóa thành đầu phượng hoàng, trong nháy mắt đã ập tới.
Từ xa nhìn lại, con phượng hoàng này như nuốt cả trời đât vậy!
Một luồng khí tức Không Kiếp ầm ầm tràn ra từ con phượng hoàng này. Chẳng qua luồng tu vi này có chút không yên, trong tích tắc bộc phát liền giống như tụt xuống. Hiển nhiên là thiếu phụ tuyệt mỹ này vừa rồi đánh một trận với Vương Lâm đã bị thương. Hơn nữa sau khi nhìn thấy cảnh ngọn núi bị hủy hoại thì lại càng chịu lửa giận công tâm, thậm chí không kịp chữa thương đã lại thấy Vương Lâm xuất hiện.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, chẳng nhưng không lui lại mà còn cười ha hả. Tiếng cười vang vọng, trong nháy mắt truyền ra. Hắn nếu đã chuẩn bị gia nhập Đại Hồn Môn, trở thành trưởng lão thì cũng cần lập uy!
Lão tổ Đại Hồn Môn biết mình đến từ động phủ giới, hơn nữa cùng biết mình là Đạo Cổ nhất mạch. Do vậy Vương Lâm cũng không cần ẩn dấu nữa, lập tức bộc phát ra. Còn chuyện sau này thế nào thì là việc lão tổ phải lo.
Trong lòng đã có quyết định, thân thể Vương Lâm bước từng bước về phía trước, tay phải giơ lên, nắm quyền đánh mạnh vào hư không.
Thần chấn, binh tu liệt vị!
Một quyền này ầm ầm đánh lên thiên không, lập tức khiến bầu trời ầm vang, vặn vẹo trong phạm vi lớn. Giống như hóa thành một dòng xoáy khổng lồ, nhanh chóng chuyển động. Dường như thiên địa vận chuyển khiến vạn vật vận chuyển theo, chỉ có mình Vương Lâm là bất động!
Thiên địa chuyển động, dòng xoáy vặn vẹo xuất hiện trong tích tác. Phượng hoàng do Viêm Loan biến thành cũng bị kéo vào, xuất hiện vẻ vặn vẹo. Hư ảnh của phượng hoàng dường như bị dòng xoáy hấp dẫn. Giống như sắp sụp đổ vậy Lúc đầu Vương Lâm thi triển thần thông vô tiên này nghênh chiến Chiến lão quỷ, tu vi Chiến lão quỷ cũng là Không Kiếp sơ kỳ. Hôm nay Vương Lâm lại thi triển lần nữa, thuật này lại càng kinh người!
Trong tích tắc khi thần chấn xuất hiện, nhiều trưởng lão Đại Hồn Môn bốn phía thần sắc đại biến. Cho dù là Viêm Loan lúc này đồng tử trong mắt cũng co rút lại. Nàng không phải giao thủ với Vương Lâm lần đầu, nhưng chưa bao giờ thấy hắn thi triển thuật này.
Khí tức Đạo Cổ!
Đây là khí tức của tu sĩ Cổ Quốc! Người này. Người này không phải là tu sĩ Tiên Tộc ta!
Hắn là tu sĩ Cổ Quốc!
Thanh Ngưu chân nhân nhướng mày, thầm than, tay phải bỗng nhiên hướng về phía bầu trời vung lên, một luồng khí tức mênh mông biến ảo ra trong thiên địa, bao phủ bốn phía, hoàn toàn ẩn dấu khí tức Đạo Cổ của Vương Lâm, khiến cho bên ngoài không thể cảm thụ được.
Yêu thuật, phong hỏa thành sơn!
Vương Lâm đứng trên bầu trời, thân ảnh cao vời vợi, mái tóc bạc tung bay, thoạt nhìn tràn ngập uy nghiêm. Hắn vươn tay bỗng nhiên thu lại, quyền biến thành chưởng, vung về phía trước.