- Nhược Nam!
Sắc mặt của Tôn Vân Sơn lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lập tức vẻ vui mừng liền bị thay thế bởi sự phức tạp. Ánh mắt hắn dời đi, lúc này là nhìn về tay phải của Vương Lâm.
- Lão Tổ!
Vừa thấy người này, dù trong lòng Tôn Vân Sơn đã có chuẩn bị nhưng vẫn rung động!
Thân mình Vương Lâm hạ xuống, tay trái vung lên, Tôn Nhược Nam bị hắn ném về phía Tôn Vân Sơn. Cùng lúc đó tay trái hư không chụp một cái, Kỳ Lân thú gào rít xông tới. Con thú này vừa bước ra, thanh văn trên mi tâm của hơn mười tu sĩ, gồm cả Tôn Vân Sơn đều lập tức run rẩy hoá thành đoàn, lần lượt bay ra bị Kỳ Lân thú hút vào miệng.
Con thú này dường như cực kỳ vui vẻ, gào rít một cái hoá thành hồn phách, bị Vương Lâm thu vào trong Hồn Phiên.
- Tôn huynh, cấm chế đã giải, muội muội của ngươi cũng đã được cứu ra. Mấy vị sư thúc của ngươi ngươi hãy tự tìm lấy. Còn về vị ở trong Luyện Hồn bộ lạc, ta sẽ đem hắn thả ra. Cáo từ!
Nói xong, Vương Lâm nắm lấy lão già thấp bé tự xưng là đến từ Tiên giới, bước ra một bước, thi triển Na Di thuật.
Hắn mặc kệ khúc mắc của hai huynh muội này.
Bên trong bảo tháp trong Luyện Hồn bộ lạc, bóng dáng của Vương Lâm biến ảo ra. Hắn thuận tay ném lão già thấp bé xuống mặt đất, khoanh chân ngồi xuống. Ánh mắt hắn sáng ngời, ba đạo kiếm quang bay ra, lơ lửng bên người lão già, mũi kiếm tràn ra hàn khí nồng đậm bức thẳng lên da của lão già này!
Ba thanh kiếm này chính là Tử Thử, Mạt Dương, Hợi Trư. Dưới sự luyện hoá của Vương Lâm, dung hợp kiếm khí bên trong, thấu hiểu đạo lý kiếm trận bên trong ba thanh kiếm, hoàn toàn mở ra.
- Tam Tài kiếm trận của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu ngươi có từng nghe nói qua?
Thanh âm của Vương Lâm bình thản, nhưng dừng trong tai của lão già lại khiến hắn run lên, đôi mắt nhỏ nhanh chóng liếc nhìn về những thanh kiếm bên người.
Khi Khốn Tiên võng cởi bỏ, ngươi nếu có dị động thì ta sẽ cho ngươi biết được Kiếm Tôn Tam Tài trận huyền diệu như thế nào?!
Vương Lâm chậm rãi nói.
Cái tên Tam Tài kiếm trận là do hắn lục soát Hợi Trư chi hồn mà biết được! Kiếm Tiếu Thập nhị kiếm lấy số ba để hình thành Tam Tài kiếm trận. Nếu đồng thời triển khai mười hai thanh kiếm, sẽ trở thành Thiên Sát Thập nhị kiếm trận mà Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu luôn tự hào.
- Hiện tại hãy nói cho ta biết rốt cuộc thân phận của ngươi là gì?
Vương Lâm trải qua nhân sinh, liếc mắt một cái liền nhìn ra lá gan của người này rất nhỏ, trong giọng nói của hắn lộ ra một cỗ Ma âm, nói:
- Nếu ngươi không nói, ta sẽ thi triển Sưu Hồn thuật, đến lúc đó luyện hoá hồn phách của ngươi, trọn đời không thể tiến vào Luân hồi!
Thân mình của lão già thấp bé run lên, nhưng vẫn trương hai mắt lên nói:
- Lão phu là người của Tiên giới. Ngươi dám đối với ta bất kính, ngươi… Không đợi lão già nói xong, Vương Lâm nhướn mày, lạnh lùng nhìn lão một cái, tay phải chậm rãi nâng lên, trong tay hắn lập tức loé ra u mang. Hắn sẽ không muốn nghe những câu nói vô nghĩa từ lão già này, Sưu Hồn thuật ngưng tụ trong tay, trực tiếp ấn vào thiên linh của lão già.
Lão già hét lớn một tiếng, thân mình lão bất đắc dĩ bị Khốn Tiên võng trói chặt, căn bản không thể né tránh. Ánh mắt lão lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng hô lên:
- Ta nói, ta nói!
Vương Lâm không dừng lại, tay phải đang muốn ấn xuống nhưng ngay lập tức thần sắc khẽ đổi, thu hồi tay phải lại, nhìn về phía bên ngoài. Chỉ thấy màn sương đen trống không trên Luyện Hồn bộ lạc bỗng nhiên quay cuồng, mở ra một thông đạo. Một đạo đao minh phá không lao đến.
Thanh loan đao màu đen nhanh như tia chớp, nhoáng lên một cái đã tới gần bảo tháp. Hứa Lập Quốc đang đứng trên hắc đao, trong tay hắn là một cây bút lông. Trong chốc lát, hắn đã tiến vào trong bảo tháp, trên mặt lộ ra vẻ lấy lòng, liên tục nói:
- Chủ nhân, pháp bảo này Tiểu Hứa tử đã truy bắt trở lại cho người nhưng làm ta mệt muốn chết. Chủ nhân, người không biết, cái thứ này chạy rất nhanh!
- Không tồi!
Vương Lâm gật gật đầu, tay phải chụp vào hư không, cây bút lông bị hắn cầm trong tay. Hắn lập tức cảm nhận được một cỗ tiên lực nồng đậm đang lưu chuyển, ngoài ra bên trong cũng ẩn chứa một cỗ uy áp.
Nghe được Vương Lâm khích lệ, vẻ mặt mày Hứa Lập Quốc trở nên hớn hở. Từ sau lần hắn phản bội nhưng thất bại vẫn muốn tìm cơ hội lập công. Lúc này xem như một cơ hội tốt nhất mà hắn đã chờ đợi.
Vương Lâm không để ý đến Hứa Lập Quốc và hắc đao, cầm lấy bút lông, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Tiên lực trong cơ thể hắn lưu chuyển, chậm rãi tiến vào trong bút lông kia.
Trong nháy mắt, đầu bút lông bỗng nhiên tràn ra kim mang. Theo tiên lực của Vương Lâm tiến vào, kim mang này ngày một sáng hơn, cuối cùng gần như chiếu rọi cả bảo tháp. Từ xa nhìn lại, bên trong bảo tháp này lóng lánh kim mang, thậm chí bảo tháp giống như loé ra kim quang vạn trượng.
Giờ khắc này, trên mặt tất cả tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc đều lộ ra vẻ thành kính. Một đám quỳ trên mặt đất không ngừng hướng về phía bảo tháp lễ bái.
Lão già bị Khốn Tiên võng trói nhìn thấy bút lông trong tay Vương Lâm tản mát ra kim mang chói mắt như thế, đồng tử trong hai mắt cũng co rút lại, đáy lòng dâng lên một cỗ chua xót. Năm đó, lần đầu tiên hắn lấy được bút lông này, tuy nói cũng có kim mang, nhưng so với lúc này chỉ có thể như đom đóm so với mặt trời mà thôi.
- Hừ. Cho dù kim mang có sáng chói hơn nữa thì như thế nào. Ta cũng không tin không có lão phu chỉ điểm, hắn có thể lĩnh ngộ ra phương pháp sử dụng Tiên bút này. Phải biết rằng, nếu năm đó không có cái ngọc giản kia thì ta cũng tuyệt đối không thể nào hiểu được thần thông của Tiên bút này… Đương nhiên, phương diện này cũng có quan hệ rất lớn đối với tư chất của lão phu!
Lão già thấp bé thầm nhủ, ánh mắt lộ ra một tia đắc ý.
Nhưng lập tức, vẻ đắc ý trong mắt lão liền dại ra, trong đó thậm chí còn có một tia khiếp sợ, không thể nào tin nổi.
Chỉ thấy Vương Lâm giương hai mắt, vung Tiên bút trong tay lên, vẽ ra một phù văn.
- Cái gì… Điều này không có khả năng… Ân, nhất định là tư chất người này chỉ hơi kém hơn ta một chút cho nên sau khi nhìn thấy tat hi triển một lần liền học được phù văn này, chắc là như thế!
Lão già thấp bé chỉ mới nghĩ đến đây thì cảnh tượng trước mắt lão lại càng khiến lão sợ hãi thất thanh kêu lên.
Tại thời khắc này, đôi mắt của Vương Lâm dường như cũng loé ra kim mang. Tiên bút trong tay hắn lại vẽ tiếp, từ phù văn ban đầu lại tăng thêm một chút, hình thành hai phù văn!
Sau đó, tay phải của Vương Lâm vẫn chưa dừng lại, tại vẽ ra một bút nữa. Không trung trước mặt hắn lại tản mát ra một cỗ ánh sáng như thái dương, phù văn thứ ba xuất hiện!
Nháy mắt khi phù văn này hình thành, tiên lực trong cơ thể Vương Lâm lập tức bắt đầu tự động lưu chuyển, theo ngón tay hắn dung nhập vào bên trong phù văn.
Ba phù văn này, trong mắt của Hứa Lập Quốc và lão già thấp bé kia lập tức có cảm giác hoàn mỹ, như một lạc ấn ẩn chứa thiên đạo.
Từng trận kim mang giống như hào quang vạn trượng lập tức từ trên phù văn kia tản ra, xuyên thấu ra ngoài bảo tháp, thay cho kim mang từ đầu bút phát ra, thành một cái lồng giữa đất trời. Trên bầu trời, màn sương đen do Hồn Phiên hoá thành lập tức như bông tuyết bị tan ra, lùi ra thành một vòng tròn, lộ ra trời xanh mây trắng.
Giờ khắc này, đôi mắt Vương Lâm loé ra kim mang. Hắn bình tĩnh nhìn ba bức phù văn, Tiên bút trong tay dừng lại giữa không trung.
Một thân áo trắng của hắn tự động tung bay, một đầu tóc dài cũng xoã ra, một cỗ tiên phong chân chính từ trên người hắn lập tức khuếch tán ra.
Hắn cầm Tiên bút như Tiên nhân vẽ tranh, nhất là kim mang trong hai mắt của hắn dường như ẩn chứa thiên đạo, ẩn chứa một cỗ uy nghiêm!
Hứa Lập Quốc há mồm trợn mắt. Kim mang trên người Vương Lâm khiến mắt hắn cũng cảm thấy đau nhức. Nhất là kim mang này khiến cho hắn có cảm giác không thể nào chống cự lại được, dường như chỉ cần một ý niệm trong đầu Vương Lâm liến khiến hắn nháy mắt sẽ tan thành mây khói.
Loại cảm giác này tuy trước đây hắn cũng có nhưng không khắc sâu. Giờ phút này, hắn cảm giác phù văn trước mắt này như khắc vào trong lòng hắn một vết thật sâu.
Về phần lão già thấp bé kia thì lại ngơ ngác nhìn Vương Lâm, trong mắt vẻ sợ hãi ngập trời, hắn thất thanh nói:
- Tiên… Tiên Đế!
Vương Lâm thở sâu, Tiên bút trong tay điểm về phía trước một cái, phù văn kia lập tức tiêu tan, hoá thành nhiều điểm kim mang, lộ ra bảo tháp, dung nhập vào đất trời.
- Xem đó, nói cho ta biết thân phận của ngươi!
Kim mang trong mắt Vương Lâm dần ảm đạm, nhưng hai mắt hắn lại giống như tia chớp, trực tiếp xuyên qua hai mắt của lão già thấp bé, cắm thật sâu vào đáy lòng lão.
Thiên Ma âm lúc này được Vương Lâm thi triển ra. Thanh âm của hắn như có một loại ma lực vô tận, truyền vào trong tai lão già như tơ tằm quấy nhiễu bên trong nguyên thần của hắn.
Sở dĩ Vương Lâm không thi triển Sưu Hồn thuật là do lão già này tuy nói chỉ là Vấn Đỉnh trung kỳ hư giá tử nhưng nguyên thần bên trong lại có một cỗ tiên lực tương dung khác hẳn với Tiên vệ. Với sự cẩn thận của Vương Lâm, nếu không có mười phần nắm chắc thì không đến vạn bất dắc dĩ hắn không muốn dễ dàng thử thi triển Sưu Hồn thuật.
- Ta là tu sĩ của Huyền Vũ Phái, tên là Hoàng Ngọc. Năm đó ta tiến vào Yêu Linh chi địa này là do bị kẻ thù đuổi giết, sau lại không dám đi ra ngoài liền chọn ở lại chỗ này. Ở trong này cũng tốt, chỉ cần cẩn thận một chút liền không bị nguy hiểm.
Ánh mắt lão già thấp bé trống rỗng, thì thào nói.
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên hỏi:
- Ngươi từ chỗ nào trong Yêu Linh chi địa này đoạt được Tiên chủng và Tiên gia pháp bảo này!
- Năm đó, sau khi tới đây, trong lúc vô ý ta tiến vào một động phủ bỏ hoang, ở nơi đó đoạt được!
Lão già nói.
- Ngoại trừ Tiên chủng, Tiên bút, ngươi còn chiếm được cái gì?
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
- Tổng cộng đoạt được hai túi trữ vật, trong đó một cái không có thần thức lạc ấn, bên trong có Khốn Tiên võng, còn có một khối ngọc giản… Một túi trữ vật có thần thức lạc ấn, ta không mở ra được. Tuy nhiên túi trữ vật đó bị người ta đoạt đi rồi!
Lão già thì thào nói.
Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng nói:
- Túi trữ vật kia bị ai cướp đi?
- Là một đạo lữ. May mắn ra đem hai túi trữ vật đặt riêng ra. Cái túi có thể mở ra đã bị ta ấn hạ thần thức, nếu không cũng bị đoạt đi rồi!
Vẻ trống rỗng trong mắt lão già càng đậm hơn nhưng khi nói đến đạo lữ kia thì giọng điệu lại lộ ra một cỗ hận ý. Hiển nhiên việc này đả kích hắn rất lớn!
Nghĩ đến cũng là như vậy! Mặc cho là ai, khi vừa mới có được bảo vật đã bị người ta đoạt mất, cái loại cảm giác như trên trời rơi xuống này cũng sẽ khắc sâu trong trí nhớ, thuỷ chung không thể nào quên được.
Cẩn thận hỏi rõ tướng mạo của đạo lữ kia, Vương Lâm lại nói:
- Trên ngọc giản kia ghi chép cái gì?
- Ghi chép vài loại phương thức sử dụng Tiên bảo cùng với Tiên thuật. Ngoài ra còn có phương pháp chế tác Tiên vệ khôi lỗi. Tuy nhiên trên ngọc giản có cấm chế, ta cũng không thể nhìn hết toàn bộ nội dung!
Lão già đem đầu đuôi gốc ngọn nói ra.
- Giờ khắc này, hắn bị Tiên uy kim mang của Vương Lâm định thân, lại bị Thiên Ma âm quấn thần, căn bản không có nói dối, toàn bộ lời hắn nói là sự thật!
- Ngọc giản này ở đâu?
Ánh mắt Vương Lâm chớp động.
- Ở trong túi trữ vật của ta… Lão già nói.
- Khốn Tiên võng có thể trói được bao lâu?
- Ba ngày!
Tay áo của Vương Lâm vung lên, một cỗ tiên khí trực tiếp bay vào trong cơ thể của lão già, đem nguyên thần của lão hoàn toàn phong ấn lại. Sau đó, Vương Lâm nhắm hai mắt lại, khoanh chân ngồi xuống. Giờ phút này, lão già đã rơi vào hồn mê nhưng Tam Tài kiếm trận xung quanh thân thể hắn thuỷ chung vẫn mở ra để đề phòng vạn nhất!
Thời gian ba ngày nhoáng cái đã trôi qua. Giờ tý ngày thứ ba, Khốn Tiên võng trên người lão già lập tức phát ra thanh mang, từ trên người lão già bóc ra, hoá thành một cái tiểu võng to bằng bàn tay màu xanh.
Vương Lâm bỗng nhiên mở hai mắt ra, tay phải chụp một cái, túi trữ vật trên người lão già liền bay tới trong tay. Thần thức của Vương Lâm đảo qua, hắn hơi nhíu mày, hư không chụp một cái, thân mình của lão già bị hắn nắm trong tay. Hắn rung tay lên, từ trên thân mình lão già này không ngờ rơi xuống hơn mười cái túi trữ vật.
Vương Lâm thuận tay ném lão già này qua một bên, Tâm Tài kiếm trận lập tức lao tới, chặt chẽ canh giữ lão già đang hôn mê này.
Những túi trữ vật này lần lượt bị thần thức của Vương Lâm đảo qua. Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại ở một túi trữ vật nhìn rất bình thường. Hắn huỷ đi thần thức của lão già trên đó, trực tiếp thâm nhập vào trong.
Bên trong túi trữ vật này không có gì khác ngoài ngọc giản. Đủ loại ngọc giản!
Thần thức Vương Lâm quét ngang những ngọc giản này, ánh mắt Vương Lâm bỗng nhiên ngưng trọng, tâm niệm khẽ động. Trên tay phải của hắn xuất hiện một khối ngọc giản phát ra thanh mang.
Chất liệu của ngọc giản này cũng không phải là linh thạch, không phải Tiên ngọc mà là một loại vật chất mà Vương Lâm chưa bao giờ thấy qua. Nó như gỗ mà không phải gỗ, giống đá mà không phải đá, khi cầm trên tay liền có một cỗ hơi ấm bao phủ toàn thân.
Thần thức của Vương Lâm dung nhập vào trong ngọc giản, nháy hắn lập tức động dung, trong mắt tuôn ra tinh mang. Dần dần, tinh mang này ảm đạm xuống, toàn bộ tâm thần của hắn giờ khắc này đã bị nội dung ghi chép trong ngọc giản làm cho chấn động.
Trong ngọc giản này ghi chép phương pháp sử dụng ba loại Tiên bảo, còn có một bộ Tiên chu chân chính!
- Thanh Sương, ngươi vừa trở thành Tiên Quân của Vũ chi Tiên giới, đây là vật vi phụ đưa cho ngươi. Ba cái Tiên bảo này là do vi phụ tự mình tạo ra. Về phần Tiên thuật kia tuy phẩm bậc không cao nhưng có chút thú vị, chắc rằng ngươi sẽ thích!
- Điểm Tiên bút, pháp bảo này ẩn chứa Thái âm lực. Vi phụ thu thập mười hai tinh thần, hoá thành mười hai cái phù văn ẩn chứa Thái âm lực, lấy bút này làm phép mà ra, uy lực rất lớn.
Khốn Tiên võng, pháp bảo này uy lực tầm thường nhưng Khí hồn bên trong cũng đã xuất hiện trần trí ở mức độ sơ khai, có chút thú vị. Ta nghĩ con sẽ thích!
- Về phần kiện pháp bảo thứ ba chính là phối hợp với Vũ chi Kiếm tiên sử dụng. Pháp bảo này tên là Linh Sao, đem Kiếm tiên dung nhập vào bên trong, có thể khiến cho Kiếm linh lớn mạnh. Pháp bảo này là do vi phụ lấy Sóc Tiên kim trong Tẩy Tiên trì chế tác ra.
- Còn về bộ Tiên thuật kia, mặc dù chỉ là Hạ phẩm Tiên thuật, uy lực bình thường nhưng cũng rất có thú vị. Tiên thuật này có tên là Định Thân thuật, là do vi phụ vô ý đạt được ở một viễn cổ tinh cầu, đáng tiếc là không được trọn vẹn, đầy đủ. Sau khi vi phụ sửa sang lại, cuối cùng khôi phục lại Định Thần thuật này như cũ.
Vi phụ đoán rằng pháp thuật này chắc là một bộ phận của một tổ hợp thần thông cực kỳ lớn, đáng tiếc là không được trọn vẹn, không thể chân chính khôi phục lại được toàn bộ tổ hợp thần thông kia.
Vẻ hưng phấn trên mặt Vương Lâm dần bình phục. Bên trong ngọc giản này tổng cộng có ba bộ phận. Bộ phận thứ nhất đó là giới thiệu về ba kiện pháp bảo và Tiên thuật kia, cũng như tỉ mỉ ghi lại phương pháp sử dụng.
Bộ phận này không có cấm chế che dấu, thần thức đảo qua liền sáng tỏ. Về phần hai bộ phận kia, khi thần thức quan khán thì chứa đầy một mớ hỗn độn, chỉ có thể nhìn thấy vài ba câu, không thể rõ toàn bộ.
Trong bộ phận thứ hai có phương pháp chế tác Tiên vệ. Lão già thấp bé chính là bắt đầu từ những ghi chép này mà hiểu biết về Tiên vệ.
- Ngọc giản này vi phụ bố trí huyết mạch cấm chế, nếu không có máu huyết của con thì không thể phá giải!
Trong ngọc giản còn ghi lại một câu này.
Chẳng qua ngọc giản này đã tồn tại lâu lắm rồi. Lâu đến độ lấy thực lực cường đại của người này mà cũng dần bị triệt tiêu qua năm tháng. Bộ phận thứ nhất phong ấn đã bị phá giải, bộ phận thứ hai cũng bị hoá giải hơn phân nửa. Duy chỉ còn bộ phận thứ ba vẫn duy trì được phong ấn đầy đủ.
- Ba kiện Tiên bảo, ta chỉ thấy có hai kiện, không có kiện Linh Sao kia… Những vật phẩm này là đưa cho một nữ tử có tên là Thanh Sương. Nàng tên là Thanh Sương, vậy phụ thân của nàng là… Hai mắt của Vương Lâm chớp động, hắn hạ giọng nói:
- Tiên Đế Thanh Lâm!
Vương Lâm nhìn kỹ ngọc giản trong tay, trong mắt hắn lộ ra vẻ trầm tư.
- Dựa theo giọng điệu trên ngọc giản này, Thanh Sương chính là Tiên Quân Vũ chi của Tiên giới. Pháp bảo của nàng cũng có tên giống như thế, Vũ chi Kiếm tiên… Vương Lâm nhắm hai mắt lại, một lúc sau mở ra, hai mắt tuôn ra một đạo tinh mang.
- Vũ chi Tiên giới… Vũ chi Kiếm tiên… Trên thế gian này thức sự tạo ra sự trùng hợp khiến người ta chấn động đến vậy sao… Nữ thi khiến Chu Dật tiền bối si tình kia… Có phải là con gái của Tiên Đế Thanh Lâm hay không?!
Vương Lâm trầm ngâm, vỗ túi trữ vật, bảo tháp lập tức bay ra. Khi nó chưa kịp biến lớn, tay phải Vương Lâm bấm quyết, một nữ thi xinh đẹp đến độ khiến trái tim người ta cũng phải đập thình thịch từ từ bay ra.
Nhìn nữ thi này, vẻ trầm tư trong mắt Vương Lâm càng đậm. Đôi mắt hắn sắc bén, quang mang lăng lệ loé ra. Tay phải hắn kết hai ngón tay thành kiếm chỉ vung lên, một đạo đao phong bay ra, chém vào cổ tay phải của nữ thi áo trắng, lập tức một vết ngân màu đỏ xuất hiện.
Chẳng qua không đợi máu bên trong tràn ra, dấu vết kia liền lập tức tiêu tan, khôi phục như lúc ban đầu.
Thần sắc của Vương Lâm như thường nhưng trong mắt càng thêm sắc bén. Tâm niệm của hắn khẽ động, kiếm khí của Lăng Thiên Hầu lập tức dung nhập vào song chỉ của hắn. Hắn lại vung lên, vết cắt màu đỏ lại xuất hiện trên cổ tay nữ thi áo trắng kia. Lần này tuy vẫn nhanh chóng khép lại nhưng tốc độ rõ ràng đã chậm lại rất nhiều.
Một giọt máu tươi màu đỏ theo miệng vết thương trên cổ tay nữ thi rơi xuống.
Vương Lâm thu hồi kiếm khi Lăng Thiên Hầu, tay phải cách không chụp một cái, liền thu giọt máu này vào trong tay. Tay trái hắn vung lên, nữ thi bay trở lại vào trong bảo tháp, bị hắn thu vào trong túi trữ vật!
- Rốt cục ngươi có phải là Thanh Sương hay không thì cứ thử một lần sẽ biết ngay thôi!
Vương Lâm không chút do dự đặt giọt máu trên tay phải lên ngọc giản.
Giọt máu rơi vào trên ngọc giản lập tức tản mát ra một cỗ hồng vụ, dần dần dung nhập vào bên trong. Bên trong ngọc giản lập tức vang lên những tiếng răng rắc, một tầng màu xanh bên ngoài ngọc giản vỡ ra.