Hình dáng của hắn Vương Lâm chưa từng thấy qua nhưng hắn có thể lờ mờ đoán được người này rất có khả năng chính là Huyền Vũ Thánh Hoàng năm đó đã rời bỏ Tứ Thánh Tông, tiến vào Tu Chân Liên Minh!
Đối với Tứ Thánh Tông mà nói, đối với lão Thánh Hoàng năm đó mà nói, bọn họ thủy chung không hiểu Huyền Vũ vì sao lại phản bội, cam tâm trở thành tay sai của Tu Chân Liên Minh!
hết thảy chuyện này sau khi Vương Lâm nhìn thấy Huyền Vũ này, ngay khi nhìn thấy nam tử trung niên này mơ hồ có thể đoán ra.
Con Huyền Vũ bằng đá khổng lồ này trong mắt Vương Lâm cũng giống như hai con cự long ở trong vùng đất cổ mộ. khí tức từ trong cơ thể nó tràn ra cực kỳ kinh người!
Khí tức này mặc dù là tử khí, nhưng sự hùng mạnh lúc còn sống cũng đủ để khiến cho Vương Lâm phải biến sắc. Sau khi liếc mắt nhìn một cái Vương Lâm thu ánh mắt lại tiến về phía trước, lập tức đi thẳng tới đỉnh núi cao nhất kia.
Ở phía sau hắn những đám sương máu do mười vạn tu sĩ phun ra ngưng tụ lại với nhau, che phủ trời đất lao thẳng tới Vương Lâm. Nhưng Vương Lâm cũng hoàn toàn không hề để ý tới. thân ảnh của hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã đi tới đỉnh núi cao nhất kia.
Ngay khi tới gần một tiếng rít gào điên cuồng từ trên đỉnh núi phát ra, hướng về bốn phía ầm ầm truyền ra hóa thành vô số gợn sóng chấn động, khiến cho quần áo của Vương Lâm tung bay Thậm chí ngay cả những đám sương mù bảy màu vờn quanh ngọn núi cũng bị thổi đi, hướng về bốn phía dạt đi không ít khiến cho đỉnh núi hiện lên rõ ràng trước mắt Vương Lâm!
Liếc mắt một cái hai mắt Vương Lâm lập tức hiện lên một vẻ điên cuồng.
Hắn đã nhìn thấy Thanh thủy!
Ở trên đỉnh của ngọn núi cao nhất nảy một người thần sắc dữ tợn toàn thân gầy yếu bị chín cái cọc nhọn hoắt đóng chặt ở trên vách núi. Chín cái cọc nhọn kia phát ra từng trận ánh sáng bảy màu. Nhưng không phải là Thất Thải Đỉnh.
Người dữ tợn này chính là Thanh Thủy! Mặc dù dung nhan của hắn đã biến đổi không còn lại một chút nào phong thái như năm đó, mặc dù mái tóc rối bù che khuất gương mặt dữ tợn, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng và giết chóc. Nhưng Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra ngay hắn chính là Thanh Thủy sư huynh!
Từng trận tiếng rít gào không ngừng từ trong miệng Thanh Thủy truyền ra. Dường như hắn muốn phá tan chín cái cọc đâm lên người, nhưng không có cách nào làm được chỉ có thể điên cuồng rống lên giận dữ.
-Giết giết giết giết! Giết sạch các ngươi, giết sạch tất cả mọi người! Giết!
Thanh âm gần như lạc cả đi từ trong miệng Thanh Thủy truyền ra, kinh thiên động địa.
Ở phía trước hắn còn có một thứ!
Đó là một ngón tay trỏ bảy màu dài chừng mười trượng không biết từ đâu xuất hiện. Ngón trỏ này lơ lửng giữa không trung, móng tay dài nhỏ điểm cách mi tâm của Thanh Thủy ba tấc.
Dường như nó đã ở đây từ rất lâu lơ lửng ở đó. Những sợi tơ đỏ như máu từ trong mi tâm của Thanh Thủy chui ra, không ngừng bị ngón tay này hấp thụ.
Da đầu Vương Lâm tê rần hắn mơ hồ cảm thấy mười vạn ngọn núi này quyết không phải là tầm thường. Trận pháp này còn có một tác dụng đặc biệt, mà Thanh Thủy chính là mấu chốt của trận pháp này!
-Huyền Vũ bị hóa đá mười vạn cái gai như những ngọn núi, mười vạn tu sĩ đã hóa thành những cái thây sống, không ngừng chày máu tươi, ngưng tụ khí tức oán hận của bọn họ, tạo nên một vẻ chết chóc Trận pháp này rốt cuộc là thứ gì?
Vương Lâm trong lúc trầm mặc thân thể nhanh chóng tiến về phía trước, trong nháy mắt theo lỗ hổng trong đám sương mù bảy màu tiến vào bên trong, cách Thanh Thủy chưa tới trăm trượng!
Ngay lúc hắn tới gần Thanh Thủy kia liền ngẩng mạnh đầu, Nhưng mái tóc rối bù đã che mất phẩn lớn khuôn mặt của hắn. Chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng không có một chút thần thái, điên cuồng nhìn chằm chằm Vương Lâm gào thét lên.
-Giết giết giết! Ta muốn giết sạch hết thảy, giết chết tất cả mọi người, giết sạch các ngươi, giết chết toàn bộ sinh linh!
Tiếng gào thét này ẩn chứa một sát khí kinh thiên Vương Lâm ở cách chưa tới trăm trượng đã phải hứng chịu đủ. lập tức tâm thần chấn động. Sát khí này cực kỳ nồng đậm đủ để phá tan đạo tâm của tu sĩ, khiến cho tất cả những tu sĩ tới gần bị sát khí này dung nhập vào, giống như là Cực Cảnh, trực tiếp hoảng sợ mà tử vong!
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ bi thương, hắn mơ hồ đoán được phần nào, nhưng cũng có vài chỗ không hiểu được. Lúc này trong lúc tiến tới, hắn không để ý tới sát khí của Thanh Thủy, mà đi nhanh về phía trước.
Trăm trượng, tám mươi trượng, sáu mươi trượng, cho đến khi chỉ còn cách ba mươi trượng!
Ngay khi tới gần Thanh Thủy ba mươi trượng, trong tiếng gào thét, Thanh Thủy nhìn chằm chằm Vương Lâm thân thể giãy giụa. Từ trong hai mắt đang hiện lên vẻ điên cuồng đột nhiên có một tia chớp màu đỏ lóe lên, nhanh chóng hiện ra.
Tia chớp màu đỏ này chính là Cực Cảnh của hắn!
Theo tiếng gào thét của hắn tia chớp màu đỏ kia ầm ầm bay ra lao thẳng tới Vương Lâm. khoảng cách hai người quá gần, gần như chỉ trong nháy mắt tia chớp màu đỏ kia đã bay tới. Một sự chết chóc bậc nhất trong thiên địa từ trong tia chớp kia bộc phát ra. còn có một tia bổn nguyên lực ở trong đó!
Bổn nguyên lực này không ngờ chính là sát lục bổn nguyên!
Tiếng ầm ầm vang lên, ngay khi Vương Lâm nhìn thấy tia chớp này, hai tay liền bấm quyết, vung về phía trước, va chạm với tia chớp màu đỏ kia. Tia chớp này chấn động, trực tiếp tan vỡ. Hai tay Vương Lâm tê rần cảm nhận được rõ ràng có một sức mạnh Cực Cảnh chảy vào trong cơ thể muốn phá nát tâm thần của mình, nhưng rất nhanh đã bị hắn áp chế được.
Hắn đang muốn tiếp tục tiến tới, nhưng lúc này Thanh Thủy kia mở miệng ra truyền ra một tiếng rít gào kinh thiên, mạnh mẽ nhất từ sau khi Vương Lâm tiến vào nơi này!
Tiếng rít gào này vang lên ầm ầm bên trong còn ẩn chứa sát lục bổn nguyên, đã đạt tới một trình độ vô cùng kinh khủng. Ngay khi tiếng rít gào này truyền ra, một huyết ảnh rất lớn hiện ra ở phía trước Thanh Thủy. Huyết ảnh này là một cái đầu lâu, mở to cái miệng đỏ như máu lao thẳng tới Vương Lâm.
Khí tức chết chóc này khiến cho ngay cả Vương Lâm cũng phải biến sắc. Sự hùng mạnh của khí tức này khiến cho hắn chấn động toàn thân, khiến cho hắn cảm thấy được một nguy cơ sinh tử. Ngay khi huyết ảnh này tới gần Vương Lâm đưa hai tay bấm quyết, kim lôi trong mắt phải, kim hỏa trong mắt trái đồng thời hiện ra, trực tiếp va chạm với huyết ảnh kia.
Ầm một tiếng, khóe miệng Vương Lâm tràn ra máu tươi, dưới sức tấn công này thân thể vội vàng lùi lại phía sau. Nhưng hai mắt hắn vẫn thủy chung nhìn Thanh Thủy, vẻ bi thương trong mắt càng đậm.
-Thanh Thủy sư huynh! Ta là Vương Lâm đây, ta là sư đệ Vương Lâm của ngươi đây!
Vương Lâm lui về phía sau, cắn môi dưới, hướng về phía Thanh Thủy điên cuồng gào to lên.
Huyết ảnh kia trong biển lửa màu vàng và kim lôi lập tức tiêu tan, lực xung kích tản ra, thổi tung mái tóc rối bời của Thanh Thủy, để lộ ra hai mắt và toàn bộ dung nhan của hắn ở dưới mái tóc.
Vương Lâm có thể nhìn thấy rõ trên khuôn mặt vừa rồi bị mái tóc rối bù che khuất không ngờ nổi đẩy gân xanh. Ở trong những gân xanh này có cái gì đó đang nhúc nhích.
Ngay khi tiếng của Vương Lâm vang lên hai mắt Thanh Thủy sững lại, thần sắc lập tức lộ ra một sự thống khổ. Sự thống khổ này lộ ra một vẻ bi ai, lộ ra một sự tuyệt vọng như thể đã phát hiện ra được một bí ẩn nào đó!
-Hồn phách của ta bị thân thể của Huyền Vũ trấn áp, giết.ta giết giết giết giết! Ta muốn giết sạch chúng sinh!
Ngay khi hắn thức tỉnh, con Huyền Vũ khổng lồ đã hóa đá trên mặt đất ầm ầm chấn động. Một đám khí xám từ bên trong trực tiếp bộc phát ra, ngay lập tức dung nhập vào trong đỉnh núi cao nhất này, lao thẳng tới Thanh Thủy, trong nháy mắt nhập vào bên trong cơ thể của hắn.
Bị đám khí xám này xông tới, sự bi thương ngắn ngủi của Thanh Thủy lập tức bị sự điên cuồng chết chóc thay thế, ngay cả lời nói giãy giụa lúc trước cũng lại trở thành những tiếng rít gào điên cuồng.
Đầu hắn giãy giụa, thần sắc thống khổ. Hồng quang trong hai mắt càng đậm.
Vương Lâm trong lúc lui về phía sau, dưới sự giãy giụa của Thanh Thủy lúc trước, nhờ mái tóc của hắn bị lực xung kích thổi tung lên, hắn mới nhìn thấy được rõ ràng ở phía bên phải của thiên linh hắn ba tấc, không ngờ còn có một cái cọc thứ mười đâm vào!
Cái cọc này bị ẩn giấu dưới mái tóc hoàn toàn rất khó để phát hiện ra!
-Mười cái cọc! Không phải là chín, mà là mười! Ta đã hiểu rồi!
thân thể Vương Lâm vội vàng lui về phía sau. Hắn cúi đầu nhìn về phía mười vạn ngọn núi ở phía dưới, ánh mắt lóe lên tinh quang.
-Mười vạn ngọn núi, hóa thành mười cái cọc phong ấn thân thể Thanh Thủy!
-Tu sĩ trên mười vạn ngọn núi kia lấy máu tươi của bọn họ để nuôi dưỡng Huyền Vũ, lấy sự giết chóc cả đời của họ để kích thích Thanh Thủy!
-Huyền Vũ này vẫn chưa chết, mà đây chính là thân thể thực sự của Huyền Vũ! Lấy Huyền Vũ để trấn áp hồn phách của Thanh Thủy!
-Mục đích của tất cả chuyện này chính là vì sát lục bổn nguyên sản sinh ra trên người của Thanh Thủy vừa rồi. Có thể nói Thanh Thủy sư huynh cũng giống như một cái lò luyện, cái lò này chính là vì sát lục bổn nguyên mà tồn tại!
-Ta đã hiểu rồi. Huyền Vũ Thánh Hoàng kia năm đó phản bội chính là vì Tu Chân Liên Minh không biết ở chỗ nào đã tìm được chân thân của Huyền Vũ. Huyền Vũ này rất có khả năng chính là một trong tứ đại chiến tướng dưới trưởng của Tiên Tôn, thân thể của bọn họ vạn năm không thối rữa bên trong lại ẩn chứa khí tức của bộ tộc Huyền Vũ. Huyền Vũ Thánh Hoàng kia thân là con cháu đời sau, muốn có được sức mạnh của tổ tiên, cho nên mới phản bội! chỉ có sức hấp dẫn đến mức này mới có thể khiến cho hắn trở thành phản đồ!
-Thanh Thủy sư huynh năm đó đến nơi này chính là để tìm kiếm nguyên nhân đã khiến cho hắn phát điên. Hẳn nhất định đã phát hiện ra một điều gì đó, phát hiện này khiến cho hắn lại trở nên điên cuồng! Còn có ngón trỏ bảy màu kia, ngón trỏ này chính là nguồn gốc của tất cả mọi việc. những tia khí màu đỏ màu nó hấp thụ chính là sát lục bổn nguyên!
thân thể Vương Lâm lùi lại phía sau tâm thần chấn động, gần như đã tìm ra được sự thật!
Trong lúc hắn lùi lại đám sương máu từ trong miệng những tu sĩ trên mười vạn ngọn núi kia phun ra chợt ngưng tụ ở xung quanh Thanh Thủy. Đám sương máu ngợp trời này bên trong nhúc nhích, từ bên trong bất ngờ hiện lên một cảnh tượng đỏ như máu.
Trong cảnh tượng này là một nước nhỏ chốn phàm trần đang bị tàn phá, một thái tử thiếu niên mang theo một vẻ bi thương đang vội vàng bỏ trốn. Nhưng trên không trung trong cảnh tượng này lại có một đạo ánh sáng bảy màu. Bên trong đạo ánh sáng bảy màu kia có một hư ảnh lờ mờ.
cảnh tượng kia lóe lên, thiếu niên kia bái nhập sơn môn, liên tục bị lăng nhục. Hắn đứng trên một ngọn núi thân thể bé nhỏ phát ra những tiếng gào thét giận dữ, hắn hận trời hận đất, hận tất cả chúng sinh!
Cực Cảnh được sinh ra!
Trên không trung cũng có ánh sáng bảy màu kia tồn tại. Thân ảnh trong ánh sáng bảy màu kia lúc này như đang nhìn thiếu niên ở bên dưới.
tâm thần Vương Lâm chấn động, hắn nhìn từng cảnh tượng hiện lên trong đám sương máu. trong lòng nổi lên một sự hoảng sợ không thua gì khi biết được bảy trăm vạn thiên địa của Thiểm Lôi Tộc năm đó. Hắn mơ hồ có một sự phán đoán cực kỳ đáng sợ!