Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong ngọn núi đã trở thành đống đổ nát, trong trận pháp khổng lồ kia, sau khi sương mù tiêu tan lộ ra thân ảnh ngồi ở trung tâm của trận pháp này. Thân ảnh này toàn thân có hào quang mười màu lượn quanh, nhưng hào quang này cũng không dày, có thể khiến cho Vương Lâm nhìn thấy rõ tướng mạo của người này.
 
Đó là một lão già, tướng mạo của hắn không ngờ cực kỳ giống với Thiên Vận Tử!
 
Nhưng sau khi Vương Lâm ngưng thần nhìn lại, cũng mơ hồ cảm thấy người này chẳng những giống Thiên Vận Tử mà còn có chút giống một người khác!
 
Vương Lâm! chúng ta lại gặp nhau rồi.
 
Lão già kia mỉm cười, thần sắc rất ung dung bình tĩnh, nhìn Vương Lâm. Vẻ tươi cười của hắn khiến cho người ta nhìn không thấu, giống như là tham lam, giống như là hồi tưởng, thậm chí ở sâu trong mắt còn ẩn khuất một sự kiêng kị.
 
Ta nên gọi ngươi là Thiên Vận Tử hay là Thất Thải Tiên Tôn!
 
Thân thể Vương Lâm lúc này đã cao tới bảy tám trăm trượng, đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm lão già kia, chậm rãi nói.
 
Hình dáng của người này không ngờ giống như tướng mạo của Thất Thải Tiên Tôn và Thiên Vận Tử hòa trộn vào nhau.
 
Lão phu có nhiều tên lắm, nhưng hôm nay lại thích cái tên Thiên Vận Tử này.
 
Lão già kia trong lúc mỉm cười giơ tay phải lên vỗ xuống trận pháp ở bên dưới.
 
Lập tức trận pháp khổng lồ này lại ầm ầm vận chuyển, tản mát ra một đám hào quang kỳ dị. Hào quang này chói mắt bao phủ trong thiên địa, dẫn động sức mạnh thiên địa đồng thời còn khuếch tán ra những lực dao động. Với thân thể lớn mấy trăm trượng kia của Vương Lâm dưới lực dẫn động này cũng không thể không lùi lại phía sau vài bước.
 
Truyền tống!
 
Hai mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang. Với trình độ cấm chế và trận pháp của hắn lúc này liếc mắt một cái là có thể nhìn ra trận pháp bên dưới đối phương chính là một Truyền Tống Trận!
 
Đáng tiếc, ngươi giết người còn chưa đủ.
 
Lão già kia khoanh chân ngồi ở nơi đó than nhẹ một tiếng.
 
Vương Lâm không nói câu nào. Lúc này hắn có rất nhiêu nghi vấn, nhưng lại không mở miệng, mà giơ tay phải lên đánh một quyền về phía trận pháp. Tiếng ầm ầm trong nháy mắt vang lên kinh thiên, thân thể cường hãn này của Vương Lâm cùng với sức mạnh của một quyền kia ngay khi giáng xuống Truyền Tống Trận, theo tiếng ầm ầm vang vọng Vương Lâm lập tức cảm nhận được một lực phản chấn rất lớn cuốn tới.
 
Thân thể hắn truyền ra tiếng nổ ầm ầm, tay phải bị bắn lên. Hắn ngưng thần nhìn lại, Truyền Tống Trận kia không hề tổn thương một chút nào!
 
Ngươi không thể phá được trận này, không thể ngăn cản được kế hoạch của lão phu đâu. Lão phu chờ ngày này đã lâu lắm rồi Lão già kia lắc đầu nhìn Vương Lâm. Hai mắt dần lộ ra một vẻ kỳ dị. Ánh mắt kia lộ ra một vẻ phức tạp, lộ ra vẻ tham lam, còn có một sự kiêng kị.
 
Ánh mắt như vậy Vương Lâm trước đây cũng đã từng nhìn thấy ở Thiên Vận Tử, nhưng còn xa mới rõ ràng như thế này. Chuyện này có quan hệ rất lớn tới việc tu vi của hắn đã trở thành Đại Thiên Tôn.
 
Thiên Vận Tử đã chết, Thất Thải Tiên Tôn cũng đã hồn bay phách tán. Ngươi, rốt cuộc là ai!
 
Vương Lâm gầm nhẹ lên một tiếng, thân hình hắn bỗng nhiên lại bành trướng lên. trong nháy mắt từ bảy tám trăm trượng trực tiếp hóa thành người khổng lồ cao hơn ngàn trượng. Tiếng gào thét kinh thiên khiến cho phong vân biến sắc, đồng thời chân phải Vương Lâm bỗng nhiên giơ lên giẫm xuống trận pháp phía dưới.
 
Tiếng ầm ầm vang lên đinh tai nhức óc, nhưng chân phải của Vương Lâm ngay khi chạm vào trận pháp này liền lập tức chấn động, lực phản chấn kia cuốn tới khiến cho Vương Lâm lại lui về phía sau.
 
Ta là ai sao?
 
Lão già kia trầm mặc trong chốc lát rồi ngửa mặt lên trời cười ha hả.
 
Ta là ai sao, trong thiên địa này ngoài bản thân ta ra chỉ có duy nhất một người biết được. Còn ngươi, trong một ngày không xa cũng sẽ biết được!
 
Trận pháp bên ngoài thân thể lão già càng lóe lên hào quang kịch liệt. Theo trận pháp kia ầm ầm vận chuyển, không ngờ cả mặt đất cũng mơ hồ trở nên chấn động.
 
Đây là Truyền Tống Trận gì, sao lại có thể khiến mặt đất rung chuyển!
 
Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Bất chấp người này là Thiên Vận Tử hay là Thất Thải Tiên Tôn, lúc này hắn chính người đứng sau lưng Đạo Cổ hoàng tôn, lấy đi tàn hồn của Lý Mộ Uyển, là người mà Vương Lâm muốn giết!
 
Mắt thấy Truyền Tống Trận kia càng thêm kịch liệt. Vương Lâm hít thật sâu, trong cơ thể truyền ra tiếng nổ ầm ầm. Chỉ thấy những mạch máu màu xanh hiện lên trên thân thể hắn, ở trên mặt Vương Lâm cũng nổi gân xanh, nhúc nhích, khiến cho Vương Lâm thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.
 
Hắn rống lên, thân hình lại một lần nữa bành trướng, lúc này đã trực tiếp đạt tới mấy ngàn trượng, gần như đã lên tới vạn trượng, giống như là một người khổng lồ thật sự, đứng sừng sững giữa thiên địa này.
 
Thân thể cao lớn như vậy khiến cho thiên địa biến sắc, trận pháp trên mặt đất trong mắt Vương Lâm giống như là một con kiến. Hai mắt hắn lộ ra ngân quang vô tận. Hắn giơ tay phải lên lại một lần nữa đánh một quyền về phía trận pháp kia.
 
Một quyền này hạ xuống, trong phạm vi mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm, thậm chí hơn mười ngàn dặm, sức mạnh thiên địa dường như bị hút tới, nắm tay của Vương Lâm giống như trở thành một cái hố đen khổng lồ sau khi cắn nuốt sức mạnh này liền hướng về phía trận pháp kia ầm ầm giáng xuống.
 
Lão già bên trong trận pháp kia ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này, thần sắc quỷ dị nhưng không hề bối rối. Chỉ thấy ngay khi một quyền kia giáng xuống, lập tức trận pháp này phát ra hào quang kịch liệt, vỡ thành từng mảnh. Đồng thời nắm tay khổng lồ kia xông qua hết thảy hào quang, lao thẳng tới lão già kia.
 
Trong nháy mắt, một quyền này đã chạm vào thân thể lão già kia nhưng lại trực tiếp xuyên thấu quam, xuyên qua cả trận pháp, đánh lên trên mặt đất. Mặt đất chấn động, từng tầng sóng lực cuốn ra bốn phía. Trong tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, toàn bộ dãy núi nổ tung, mặt đất xuất hiện một lỗ thủng rất lớn.
 
Nhưng thần sắc Vương Lâm cũng trở nên âm trầm, vì lão già cùng với trận pháp đang lóe lên kia vẫn tồn tại ở đó như trước, không bị một chút tổn thương nào!
 
Ngay cả lão già bên trong Truyền Tống Trận cũng như hoàn toàn không tồn tại, giống như mọi chuyện chỉ là ảo giác, dường như lão già cùng với trận pháp kia tồn tại ở một không gian khác không cùng một không gian với Vương Lâm!
 
Hà tất phải lãng phí khí lực.
 
Lão già kia mỉm cười, lắc đầu thở dài.
 
Thời gian đã qua lâu như vậy mà còn chưa truyền tống đi. Trận này không phải hoàn toàn chỉ là truyền tống.
 
Sau khi Vương Lâm trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng. Lời nói của hắn truyền vào trong tai lão già khiến cho ánh mắt lão lóe lên.
 
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, thân thể vạn trượng của hắn chợt thu nhỏ lại, trong nháy mắt hóa thành hư ảnh tiêu tan. Nhưng ở giữa thiên địa lại có một Vương Lâm mặc áo trắng, cao lớn như người bình thường đi ra.
 
Đây là vì tốc độ thu nhỏ của hắn quá nhanh, khiến cho cự ảnh kia trở thành hư ảo cho nên mới xuất hiện cảnh tượng biến hóa như vậy.
 
Vương Lâm đã biến lại thành thân thể bình thường từng bước tiến về phía trước, xuất hiện ở bên ngoài trận pháp. Đứng ở bên ngoài trận pháp, hắn nhìn lão già vừa giống Thiên Vận Tử lại vừa giống Thất Thải Tiên Tôn kia, giơ tay phải lên, lập tức ngũ hành chân thân ngưng tụ ra dung hợp chồng lên thân thể hắn. Đồng thời còn có rất nhiều hắc khí do sát lục lôi đình chân thân hóa thành, cũng dung nhập vào trong thân thể hắn.
 
Trận này quả thật là không chỉ có truyền tống, nó còn có một tác dụng khác, đó là mở ra hoàn toàn một cánh cửa xa xưa. Đáng tiếc ngươi giết chóc vẫn chưa đủ.
 
Lão già kia chậm rãi mở miệng.
 
Ngươi không phá được trận này đâu, không ngăn cản được trận pháp này vận chuyển đâu. Không bằng hãy ngồi xuống, trong khoảng thời gian ngắn này nói chuyện với lão phu, có lẽ lão phu sẽ giúp ngươi giải được không ít nghi hoặc.
 
Lão già mỉm cười, nhìn Vương Lâm.
 
Vương Lâm trầm mặc, ít lâu sau lắc đầu, thân thể từng bước đi về phía trước, ở phía sau lưng lập tức xuất hiện một mặt trời rất lớn. Mặt trời này có hai màu trắng đen, tản mát ra ánh sáng trắng đen, ở giữa thiên địa này có một chút quỷ dị.
 
Ta không quen ở cách trận pháp nói chuyện với người khác.
 
Trong khi Vương Lâm bình tĩnh mở miệng liền từng bước đi tới trận pháp, trong nháy mắt đã tới ngoài rìa của trận pháp này bước vào bên trong. Trận pháp lóe lên gợn sóng, Vương Lâm cứ thế tiến vào.
 
Nhưng khi hắn đi vào lại là xuyên qua trận pháp, trên thực tế vẫn là đang đứng trong một không gian khác với trận pháp này.
 
Lão già kia nhìn như đứng ở cách đó mấy chục trượng nhìn Vương Lâm, vẫn mỉm cười như trước, thần sắc lộ ra vẻ đáng tiếc. Nhưng ngay lúc đó đồng tử trong mắt lão già này đột nhiên co rút lại.
 
Chỉ thấy Vương Lâm đứng ở đó, khí tức tu vi trong cơ thể không ngừng tăng lên. Đại Thiên Tôn chi dương ở phía sau tỏa ra hào quang vạn trượng, mãnh mẽ lớn lên gấp mấy lần, trong nháy mắt đã to lớn hơn trước cả chục lần!
 
Đại Thiên Tôn chi dương lớn như vậy tỏa ra hào quang lại càng kịch liệt, nhưng vẫn chưa dừng lại mà lại điên cuồng bành trướng lên. Từ xa nhìn lại nó giống như là một quả bóng da được thổi lên. càng lúc càng lớn!
 
Ngươi muốn làm gì!
 
Lão già kia thần sắc biến đổi, nhìn chằm chằm Đại Thiên Tôn chi dương ở phía sau Vương Lâm, sắc mặt trở nên âm trầm. Hắn không nghĩ ngợi giơ tay phải lên chỉ vào hư không. Dưới một chỉ này, con ruồi khổng lồ đang bay quanh bên người bị trận pháp kia bao phủ phát ra tiếng ong ong, trong mắt lộ ra một vẻ hung hãn lao thẳng tới Vương Lâm.
 
Nhưng con ruồi này khi tới cách Vương Lâm vài trượng không thể tiến vào thêm nữa, giống như trước mặt nó có một vách ngăn vô hình, ngăn cản nó lao tới.
 
Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên. Thanh âm này chính là do con ruồi kia đang điên cuồng không ngừng đánh lên vách ngăn vô hình trước mặt phát ra. Vương Lâm ở phía trước nó lúc này giơ tay phải lên, lập tức trong tay xuất hiện một linh hồn. Linh hồn này chính là Tiên Hoàng!
 
Cầm hồn này trong tay, Vương Lâm nhắm hai mắt lại, tu vi toàn thân không ngừng tăng lên, sau khi đạt tới Không Kiếp đại viên mãn liền dừng lại ở đó! Hắn còn đem sức mạnh tu vi toàn thân nhập vào trong hồn kia khiến cho hồn của Tiên Hoàng bỗng nhiên mở hai mắt, bộc phát ra kim quang chói mắt, nhưng không có thần trí. Trong lúc mê man, hồn này bị Vương Lâm vung tay phải lên, lao thẳng vào trong Đại Thiên Tôn chi dương ở sau lưng.
 
Bên trong Đại Thiên Tôn chi dương của Vương Lâm. Mơ hồ có thể nhìn thấy một cái đầu người. Cái đầu này chính là đầu của Tiên Tổ đã được Vương Lâm thu lại khi rời khỏi hoàng cung của Đạo Cổ, lại dung nhập vào trong Đại Thiên Tôn chi dương.
 
Khi hồn của Tiên Hoàng dung nhập vào trong mặt trời này, ngay khi dung nhập vào cái đầu kia, Đại Thiên Tôn chi dương bỗng nhiên lại bành trướng lên trong tiếng ầm vang đã lớn hơn vừa rồi hàng trăm lần.
 
Thân thể Vương Lâm chấn động, trong lúc nhắm mắt phát ra một tiếng rống. Đại Thiên Tôn chi dương ở phía sau hắn lập tức lại một lần nữa lớn lên mấy lần, sau đó hắn mở mạnh hai mắt. Ngay khi hắn mở mắt liền quát to:
 
Đại Thiên Tôn chi dương, thiêu!
 
Đại Thiên Tôn chi dương kia chợt bùng cháy lên, từ xa nhìn lại giống như là một quả cầu lửa đen trắng khổng lồ, biển lửa ngợp trời!
 
Ngươi không muốn làm cho Lý Mộ Uyển thật sự sống lại sao?
 
Lão già kia lúc này thân sắc bỗng nhiên biến hóa đứng mạnh lên, gấp gáp gầm lên.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK