Hắn vỗ nhẹ vào tũi trữ vật, nhất thời một tinh thể lóe sáng rồi xuất hiện trong tay hắn. Vật đó chính là đoạn Mộc linh mà năm đó trong trận đánh với Hồng Điệp, Vương Lâm đã đoạt được từ tay của trưởng lão Chu Tước sơn.
Theo lời nói của Tư Đồ Nam thì sau khi Ngũ hành viên mãn, hạt châu liền có thể nhận chủ, phát ra được uy lực mạnh nhất của nó. Vương Lâm cầm tinh thể Mộc linh trong tay phất về phía Nghịch Thiên châu.
Trong nháy mắt khi hai cái chạm vào nhau, tinh thể Mộc linh liền bị hút vào bên trong. Trong chớp mắt, những phiến lá cây trên Nghịch Thiên châu lập tức biến đổi. Vô số phiến lá xuất hiện, đạt tới cảnh giới viên mãn.
- Chỉ còn thiểu Kim linh. - Hai mắt Vương Lâm chớp chớp rồi nhìn về phía Tuyết Vực quốc mà lẩm bẩm:
- Tạm thời đặt Kim linh sang một bên. Lý Nguyên Phong! Vương Lâm ta tới đây.
Hắn thu hồi Nghịch Thiên châu rồi nhảy lên đầu con ếch, cười nói:
- Ông bạn già! Chúng ta đi thôi.
Con ếch kêu lên một tiếng vui vẻ. Chân nó đạp mạnh một cái, nhất thời mặt đất xuất hiện vố số vết nứt. Con ếch giống như một đạo lưu tinh, trong nháy mắt đã bay lên trời.
Vương Lâm mỉm cười, vỗ vào túi trữ vật. Văn thú liền bay ra. Nó vừa mới xuất hiện liền rít lên một tiếng, đưa cái vòi, đâm về phía con ếch. Hai mắt con ếch trợn ngược, ngiêng đầu sang một bên rồi cùng với Văn thú trêu đùa.
Vương Lâm ngồi trên lưng con ếch, nhìn hai con thú chơi đùa mà mỉm cười. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tuyết Vực quốc, nụ cười vẫn giữ nguyên nhưng hoàn toàn lạnh lẽo.
Tuyết Vực quốc.
Vị trí của nó vốn là chỗ của Liên Minh tứ phái khi xưa. Giờ phút này, khắp nơi chỉ toàn là màu trắng của tuyết.
Những tia sáng mặt trời chiếu xuống đất, phản xạ những vầng sáng chói mắt. Nếu nhìn quá lâu sẽ khiến cho hai mắt phải đau đớn, thậm chí bị mù cũng là việc bình thường. Con người sống ở Tuyết Vực quốc có một vật để bảo vệ đôi mắt. Sau khi Tuyết Vực quốc thăng lên ngũ cấp, từ từ quang cảnh ngày càng trở nên phồn hoa.
Ở trung tâm của Tuyết Vực quốc có một cái Băng Tuyết thần điện. Nơi đây chính là thánh địa của Tuyết Vực quốc, cũng là nơi mà tu sĩ Anh Biến kỳ duy nhất của Tuyết Vực quốc thường xuyên bế quan.
Từ sau khi bị tiên lôi của Tôn Thái gây thương tích, thương thế của Lý Nguyên Phong từ từ khôi phục. Dù sao thì tu vi của hắn cũng cưỡng bức mà tăng lên tới Anh Biến kỳ. Qua lần đó, tu vi không bị rớt xuống một cảnh giới đã là tốt lắm rồi.
Trong Băng Tuyết thần điện, quanh người Lý Nguyên Phong đặt mấy tảng băng lớn đang tỏa ra từng làn tiên khí. Lấy mấy cái này để chữa thương đối với Lý Nguyên Phong vẫn không đủ.
Hai năm qua, hắn đã nhiều lần phái người tới Chu Tước sơn để liên lạc với Hồng Điệp, muốn xin nàng một ít tiên ngọc để bản thân chữa thương. Nhưng lần nào cũng đều bị cự tuyệt từ ngay ngoài cửa.
Điều đó khiến cho Lý Nguyên Phong cảm thấy khó hiểu, đoán già đoán non. Trong lòng không khỏi có chút oán hận. Dù sao thì hắn bị thương cũng là do Tằng Ngưu, mà tất cả cuối cùng cũng là vì Hồng Điệp.
Trong khoảng thời gian hai năm, thương thế của hắn từ từ giảm bớt. Theo sự suy đoán của hắn cũng phải cần một năm mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Đến một ngày, tại biên giới của Tuyết Vực quốc, một thanh niên thân mặc bạch y chậm rãi đi vào. Hắn nhìn khung cảnh của Tuyết Vực quốc mà hồi tưởng.
Kinh đô của Tuyết Vực quốc chính là đô thành năm đó của Liên Minh tứ phái. Ở đó có một cái ngã tư đường, in đậm dấu ấn của Vương Lâm. Đến hôm nay, trên ngã tư đường, Vương Lâm xuất hiện. Hắn nhìn khung cảnh quen thuộc mà nhớ tới ba đời của nhà Đại Ngưu. Một lúc lâu sau, ánh mắt hắn có một chút buồn bã mà bỏ đi.
Trong Băng Tuyết thần điện, Lý Nguyên Phong đang khoanh chân ngồi chợt mở đôi mắt. Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện.
- Lý Nguyên Phong! - Trên tảng đá bên ngoài điện vào lúc này có từng cơn gió lạnh rít lên cuốn theo từng đám bông tuyết.
Trong những bông tuyết một bóng người từ từ đi tới. Bóng người đó càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng đã tới trước ngoài cửa điện. Lúc này, có thể nhìn rõ kẻ đó chính là Vương Lâm.
Hai mắt Vương Lâm lạnh lẽo, hết sức bình tĩnh nhìn vào trong đại điện. Ánh mắt của hắn khiến cho Lý Nguyên Phong cảm thấy khiếp sợ.
Ánh mắt của Lý Nguyên Phong nhìn chằm chằm Vương Lâm, nói:
- Tằng Ngưu! - Nét mặt hắn vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại không khỏi khiếp sợ. Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ được Tằng Ngưu bị ý cảnh của mình gây thương thích, nhưng trong hai năm ngắn ngủi đã có thể bình phục. Thậm chí vào lúc này còn đột phá tới Hóa Thần hậu kỳ.
Thời gian hai năm đối với người tu chân chẳng khác gì một cái chớp mắt. Đối phương có thể làm được điều đó làm sao mà Lý Nguyên Phong không sợ hãi cơ chứ?
Đúng lúc này, một số bóng người nhanh chóng xuất hiện trong đại điện, đứng giữa Lý Nguyên Phong và Vương Lâm. Ba người này bao gồm hai nam, một nữ.
- Lớn mật! Dám xông vào Băng Tuyết thần điện của Tuyết Vực quốc chúng ta. - Một người trong số đó quát lớn.
- Tằng Ngưu! - Ánh mắt lão già lạnh lẽo nhìn Vương Lâm.
Nét mặt Vương Lâm vẫn lạnh như băng, đạp mạnh một cái. Một tiếng nổ vang lên. Từ chân của Vương Lâm vô số vết nứt lan rộng ra xung quanh, trong nháy mắt đã kéo dài tới đại điện.
- Vỡ! - Vương Lâm quát khẽ một tiếng.
Những tiếng động ầm ầm phát ra, một nửa số tháp trong điện hóa thành tro bụi.
Ba lão nhân biến sắc, thân hình bị một lực mạnh mẽ đẩy lùi. Một lão nhân trong đó không tin nổi vào mắt mình, nhìn Vương Lâm chằm chằm kêu lên một tiếng thất thanh:
- Chẳng lẽ ngươi đạt tới Anh Biến hay sao?
Vương Lâm cũng vẫn chẳng thèm để ý tới ba người. Ánh mắt hắn vẫn nhìn Lý Nguyên Phong một cách chăm chút. Thân thể thoáng động đã như một tia chớp lao về phía đối phương.
Ba lão nhân hét lớn, lập tức xuất hiện trước mặt Vương Lâm, cố gắng ngăn cản. Lúc này, ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, từ từ bước về phía trước. Thoáng cái đã xuất hiện trước mặt một người. Tay phải vung lên, giáng thẳng một quyền vào ngực người đó.
"Bịch".
Ngực lão nhân lõm vào thật sâu, miệng phun máu tươi. Thân thể lão giống như một đạo lưu tinh mà bắn ra xa, tuyệt khí mà chết. Ngay cả Nguyên Thần dưới một quyền cũng không kịp thoát ra mà bị đánh nát. Đó chính là lực lượng sau khi bổn tôn và phân thân dung hợp.
Chỉ một quyền.một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ đã tử vong.
Hai người còn lại quá sợ hãi đều cùng dừng lại.
Vương Lâm cũng vẫn chẳng để mắt tới hai người đó mà tiếp tục đi về phía Lý Nguyên Phong.
Sắc mặt của Lý Nguyên Phong âm trầm, bắt quyết rồi điểm một cái về tám tảng băng lớn xung quanh. Nhất thời, tám tảng băng di chuyển bao lấy hắn vào bên trong, hình thành lưới phòng hộ.
Vương Lâm hừ lạnh, giáng thẳng một quyền vào trên tảng băng.
"Uỳnh"
Mấy tiếng động vang vọng khắp nửa Tuyết Vực quốc.
Lớp băng bên ngoài thân thể Lý Nguyên Phong xuất hiện vô số vết nứt rồi vỡ vụn bắn về bốn phía. Những mảnh băng bắn ra xung quanh khiến cho một nửa Băng Tuyết thần điện sập xuống.
Lý Nguyên Phong từ trong đống đổ nát, chợt bay ra, đứng giữa không trung. Mái tóc dài của hắn không gió mà vẫn phất phơ. Lý Nguyên Phong nhìn Vương Lâm chằm chằm, quát:
- Tằng Ngưu! Hôm nay, ngươi chết chắc rồi.
Vương Lâm nhìn về phía Lý Nguyên Phong mà nói:
- Hôm nay, ta muốn bắt ngươi để luyện hồn.
Hai tay Lý Nguyên Phong bắt quyết, chợt chỉ một cái về phía trước. Nhất thời một vật gì đó thật lớn xuất hiện trước người. Hắn hét lớn một tiếng, đẩy mạnh về phía trước. Vật đó liền nhanh chóng hạ xuống người Vương Lâm.
Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải hắn nắm lại, đấm thẳng vào vật đó.
Đang từ trên cao hạ xuống, vật đó liền vỡ tan. Thân thể Lý Nguyên Phong giống như bị một nguồn lực rất mạnh đánh trúng, chợt lui về phía sau mười trượng. Sắc mặt lão trở nên âm trầm, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Vương Lâm bước về phía trước ba bước. Mỗi một bước, đất đá dưới chân xuất hiện vô số vết nứt.
Cuộc chiến đầu giữa hai người đã thu hút sự chú ý của tu sĩ Tuyết Vực quốc. Trong Tuyết Vực quốc, không tính lão nhân vừa mới chết đi cùng với hai người ở đây, mười bảy tu sĩ Hóa Thần nhanh chóng từ bốn phương tám hương lao đến thật nhanh.
Đối với bọn họ thì Lý Nguyên Phong chính là tông chủ của Tuyết Vực quốc. Có hắn thì Tuyết Vực quốc chính là ngũ cấp. Một khi hắn chết, trong một thời gian ngắn, nếu Tuyết Vực quốc không thể xuất hiện tu sĩ Anh Biến kỳ thì chắc chắn sẽ bị hạ cấp.
Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả tu sĩ Hóa Thần kỳ đều đã tới. Nhưng người đó vừa mới xuất hiện, không nói tiếng nào, nhanh chóng xuất ra pháp bảo chuẩn bị công kích.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, từ trong miệng hắn thốt ra một chút:
- Biến!
Một chữ đó vừa mới ra khỏi miệng, lúc đầu còn yếu ớt. Nhưng gần như chỉ trong nháy mắt, thanh âm của nó chẳng khác nào tiếng sấm giữa mùa xuân từ trên trời giáng xuống, hóa thành vô số tiếng vang.
"Biến.biến.biến.biếnnnnnnnnn. "
Thanh âm long trời lở đất, cuồn cuộn truyền ra xung quanh. Tiếng hét đó chính là tiếng hét của Cổ Thần, là cơn giận của Cổ Thần. Lần đầu tiên Cổ Thần toàn lực rống lên.
Những đám mây trên bầu trời nhanh chóng biến mất. Vô số vết nứt không gian chợt xuất hiện.
Mặt đất vào lúc này cũng giống như bị một đôi bàn tay to xé rách, chẳng khác gì xé một tờ giấy, phát ra từng loạt tiếng nổ. Trong nháy mắt, những cái khe nứt sâu không thấy đáy xuất hiện.
Đám tu sĩ Hóa Thần đang chuẩn bị ra tay giống như bị một nguồn năng lượng mạnh mẽ công kích. Trong chớp mắt, tất cả đều phun máu tươi, nhanh chóng lui lại. Nét mặt vô cùng kinh hãi, không dám ra tay nữa.
Một chữ ra oai.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Phân thân và bổn tôn dung hợp đã sinh ra một sự biến dị. Sự biến dị đó từ cổ chí kim chưa bao giờ có.
Vào giờ phút này, có thể nói hắn là một tu sĩ có tu vi Hóa Thần hậu kỳ nhưng lại nắm giữ ý cảnh Sinh Tử, kết hợp với thân thể tam tinh Cổ Thần. Mà cũng có thể nói, hắn là một người có được thân thể tam tinh Cổ thần, năm giữ ý cảnh Sinh Tử và có thần thông của tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ.
Nét mặt Lý Nguyên Phong hết sức khó coi. Hắn nhìn Vương Lâm chằm chằm. Lần đầu tiên, trong lòng chính thức coi đối phương là đối thủ. Một tiếng hét vừa rồi của gã chẳng kém gì tu sĩ Anh Biến kỳ.