Lần đầu đến Vân Hải, hết thảy đối với Vương Lâm đều rất xa lạ, hắn không biết chỗ của mình ở rốt cuộc là nơi nào. Bước trên đầm lầy, Vương Lâm trong lúc đi dần dần trở nên trầm tư.
Hắn di chuyển này là để né tránh Thác Sâm, với tu vi của Thác Sâm, để để phá vỡ bức tường ngăn cách hai giới, dường như giữa trời đất tinh không này, không có chỗ cho hắn có thể ẩn thân.
So với việc không ngừng trốn chạy, không bằng nhanh chóng đứng vững ở Vân hải này, đợi sau khi bổn tôn vượt qua tam tổn thất kiếp mới lại tiếp tục suy nghĩ cho tương lai… Vương Lâm nhìn hai chân ở dưới phần hông mình, thần sắc lộ ra vẻ lo âu.
Quan trọng nhất là phải có được thân phận là người của Vân Hải, chính thức gia nhập vào giới tu sĩ của Vân Hải này… Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn nước mưa từ trên trời rơi xuống. Giống như tuyết của Liên Minh có thể dung hợp được với mưa của Vân Hải, việc hắn muốn làm, chính là như vậy.
Trong lúc đi, thân thể hắn dần trở nên lùn đi, tóc trên đầu chậm rãi biến thành màu đen, tướng mạo cũng có một chút thay đổi nhỏ, cả người thoạt nhìn trở nên tầm thường hơn, giống như một thư sinh nghèo túng, trong cơn mưa này, dần dần đi ra khỏi khu rừng.
Mừa mưa trên đại lục Mạc La thường thường đều liên tục mấy tháng không ngừng, mãi cho đến khi mặt đất hoàn toàn ướt đẫm, mãi cho đến khi các khớp xương của cong người có cảm giác đau đớn tê dại, thậm chí toàn thân mơ mồ cũng có mùi sắt rỉ, những cơn mưa này mới có thể dừng lại.
Tu sĩ trên Mạc La cũng được, mà phàm nhân cũng thế, sớm đã quen với những cơn mưa liên mien này. Hầu hết tu sĩ trong mùa mưa này đều lựa chọn bế quan, hoặc là đi khỏi đại lục Mạc La, tìm kiếm săn bắn mãnh thú bên trong tinh không. Chỉ là mùa mưa năm nay, một phát tu chân duy nhất trên đại lục Quy Nguyên Tông, dường như toàn bộ đệ tử bất chấp trời mưa, hóa thành từng đạo cầu vồng, hướng về phía Bắc đại lục Mạc La mà bay đi.
Những đạo cầu vồng kia ở trên không trung như rẽ nước mưa mà bay đi, nếu từ mặt đất nhìn lên, có thể chứng kiến được một cảnh tượng hùng vĩ như là sao băng.
Về phần phàm nhân, thông thường khi mùa mưa đến đều ở bên bếp lửa trong nhà, hưởng thụ sự ấm áo trong phòng, thu thoảng lại nhìn ra thế giới bên ngoài, trong sự bình thản, còn có sự ấm áp.
Bắc Thủy Thôn đúng như tên của nó, ở phía Bắc của đại lục Mạc La, khu rừng bên ngoài chưa đến ngàn dặm. Người trong thôn sống bằng nghề trồng trọt, cũng có một số người hợp thành một đội săn bắn, đi săn xung quanh khu rừng này.
Đến mùa mưa, cũng là lúc những con ếch xuất hiện. Đối với người trên đại lục Mạc La, ếch chính là một món ăn cực kỳ ngon, ở trong những thành thị lớn, thông thường có giá rất cao, nhưng cung vẫn không đủ cầu.
Dân trong Bắc Thủy Thông mỗi khi đến mùa mưa đều tập hợp những người có kinh nghiệm, đi khu rừng ra bên ngoài bắt ếch. Trong mấy tháng mùa mưa, gần như những người dân trong thôn này đi đi về về tới bốn năm lần, mỗi một lần trở về, trên lưng bọn họ đều có bao bố rất lớn, bên trong toàn bộ đều là những con ếch tươi sống.
Cùng lúc này, khu những người dân trong thôn bắt được ếch trở về, người nhà bọn họ đều mặc áo tơi, thậm chí còn có một vài đứa trẻ con ở phía sau, hào hứng nhìn những người cha người anh người ông người chú cầm về những túi ếch to. Mỗi khi đến lúc này những đứa trẻ đều hết sức phấn khởi.
Chỉ là lần này, khi người trong thông từ bên trong khu rừng trở vể, ngoài mang theo những túi đựng ếch, còn mang về một người. Người này thoạt nìn là một thanh niên bình thường, hơi gày gò, dường như có chút không chịu nổi cái lạnh của nước mưa. Trên người hắn mặc áo tơi do người trong thôn đưa cho, yên lặng đứng nơi đó, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái, vừa như cảm kích, cũng vừa như đang hồi tưởng, lẳng lặng nhìn thông trang dưới cơn mưa trước mắt.
Tằng huynh đệ, đây là Bắc Thủy Thôn của chúng ta, trước tiên người hãy cứ sống ở đây, đợi qua mùa mưa đường núi thông thoáng, có thể theo đường núi đi đến Xuân Thành.
Một đại hán toàn thân mặc áo tơi cầm bao bố trong tay đưa cho người bên cạnh, hướng về Vương Lâm cười nói. Vương Lâm trên mặt lộ vẻ mỉm cười, ôm quyền nói lời cảm ơn.
Đại hán kia khoát tay, cười nói:
Ta không có học, không hiểu lễ nghĩa gì cả, chẳng qua gặp được trên đường, thì chính là bằng hữu. Tằng huynh đệ, đừng khách khí. Vũ Đại này sẽ nhanh chóng chuẩn bị phòng. Nương tử, hãy sửa soạn gian phòng phía sau một chút để cho Tằng huynh đệ ở.
Nữ tử mặc áo tơi bên cạnh đại hán liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, trên mặt cũng lộ ra vẻ mỉm cười, cũng không khỏi chồng mình về lai lịch của người thanh niên trước mắt, vội vàng đi vào trong nhà, sau khi sửa soạn phòng ốc, lại cầm tới một cái chăn đã được giặt sạch sẽ.
Đài hán này ở trong thôn rất có danh vọng, ban đêm ở trong nhà có không ít hàng xóm tới, trong sự náo nhiệt hiển nhiên còn có tiệc rượu. Vương Lâm ngồi ở một bên, trong tay cầm bát rượu, vừa uống vừa mỉm cười nhìn những người trước mặt, trong lòng hoàn toàn cảm thấy yên bình.
Rượu quá ba tuần, những hán tử này cười càng ngày càng lớn, trong đó có một hán tử trung niên đứng lên, cầm bát rượu đi tới trước mặt Vương Lâm, cười ngây ngôn nói:
Tằng huynh đệ, lão Tam nhà ta nói, nếu không có ngươi, hắn đã bị rắn độc cắn, không thể sống được. Ơn cứu mạng này, lão hán sẽ không quên đâu!
Hắn vừa nói, vừa uống hết cả bát rượu. Vương Lâm trên mặt mang theo vẻ mỉm cười, cầm lấy vò rượu ở trên mặt bàn, không đổ vào trong bát mà đưa lên miệng uống một ngụm, tay trái lau khóe miệng, cười nói:
Rượu này không đủ mạnh.
Những hán tử ở xung quanh hai mắt sáng người, đều hô lên một tiếng khen ngợi. Chủ nhà này, là hán tử đã cho Vương Lâm ở nhờ cười nói:
Bà nó, hãy đem rượu Tam Đàn Bắc Thủy mà cha ta để lại ra đây, để cho Tằng huynh đệ biết, rượu của Bắc Thủy Thôn chúng ta cũng mạnh lắm!
Vợ của đại hán lắc đầu cười, đi vào trong phòng, có hai người như là con cháu đi theo, không bao lâu liền lấy ra vò rượu Tam Đàn để ở một bên.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, thoáng một cái đã qua một tháng, mùa mưa vẫn còn chưa kết thúc, nhưng đã ngớt đi không ít. Thậm chí mỗi một ngày đã có một thời gian ngắn bầu trời trở nên quang đãng, nước mưa cũng ngừng rơi.
Ở thôn này, Vương Lâm rất được hoan nghênh, mọi người dường như đã tiếp nhân người hàng xóng lúc bình thường thì trầm tĩnh nhưng lúc uống rượu thì lại rất hào sảng này, lại còn chấp nhân thân phận lang trung của hắn, không ít người già trong thôn, những người dân có bệnh tật trong người đều đã lần lượt chứng kiến y thuật của Vương Lâm. Bọn họ còn chấp nhận những bức tượng khắc gỗ rất tinh xảo, biết được Vương Lâm ngoài thân phận lang trung còn là một thợ khắc gỗ.
Nếu thời gian vẫn qua đi, quên nguy cơ về Thác Sâm, quên sinh tử trên con đường tu đạo, quên đi những âm mưu lừa gạt của con người, cuộc sống như vậy đối với Vương Lâm mà nói, rất đáng để mong ước.
Hắn thích sự yên bình như vậy, thích không khí chan hòa trong thôn này, Vương Lâm hiểu rằng cuộc sống như vậy cũng giống như mùa mưa này, sẽ nhanh chóng biến mất.
Tu sĩ của Quy Nguyên Tông lần lượt đi tới phía Bắc của đại lục Mạc La, sau khi tìm kiếm hết lần này đến lần khác, lựa chọn được một đám người có tư chất, thiếu niên cũng có, trung niên cũng có. Còn về phần người tóc trắng, bọn họ cũng có đi tìm, chỉ là không tìm được người có đủ tư chất, cho dù có, ở tuổi của họ, cho đến lúc chết cũng không có một chút kết quả nào.
Bắc Thủy Thôn, vào một ngày, cũng có tu sĩ đến. Tu sĩ này thoạt nhìn chưa đến hai mươi tuổi, tu vi cũng đã đạt tới Trúc Cơ. Với độ tuổi của hắn mà đã đạt tu vi như vậy, cũng đủ để trở thành một kẻ xuất chúng trong đám tiểu bối.
Tu sĩ này thái độ lạnh như băng, sau khi đi tới Bắc Thủy Thông lập tức khiên cho những người trong thông trong lòng kinh hãi, đồng loạt từ trong nhà đi ra đứng run rẩy trong cơn mưa. Phàm nhân sống trên đại lục Mạc La này không ai không biết về tu sĩ, lại càng hiểu rõ nếu tu sĩ trước mắt nổi giận, cho dù là hạ sát tất cả bọn họ cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Triệu Ngọc cau mày, nhìn tất cả mọi người trong cái thôn nhỏ này, nước mưa khi rơi xuống cách người hắn ba tấc liền bị bắn ra, khiến cho quần áo của hắn thủy chung vẫn sạch sẽ.
Nhưng thôn dân ở trước mắt hắn chỉ là ở dưới trời mưa, vì nước mưa thấm vào quần áo, dính lên người truyền ra hàn khí lạnh thấu xương. Người lớn còn có thể chịu được, nhưng những đưa trẻ lúc này thân mình run rẩy, đứng nép sát vào bên người của cha mẹ. Bọn họ đứng ở chỗ này đã qua một nén hương, chỉ là tu sĩ ở phía trước kia thủy chung vẫn không nói một lời nào.
…Thượng tiên, cơn mưa này rất lạnh, bọn trẻ nhỏ thân thể yếu đuối, sợ là chịu không nổi, nếu không… Đại hán lúc trước đã cho Vương Lâm ở nhà lúc này run giọng nói. Đứa con gái nhỏ bên cạnh hắn sắc mặt đã lạnh đến tái nhợt.
chỉ là chưa đợi hắn nói xong, hai mắt Triệu Ngọc lóe lên hàn quang, làm cho lời nói của đại hán bị nuốt trở lại vào trong.
Hừ lạnh một tiếng, Triệu Ngọc lạnh như băng nói:
Cơn mưa nhỏ thế này mà không chịu được, sao có thể trở thành tu sĩ.
Hắn hừ lạnh, lại còn ẩn chưa một tia tu vi, khiến cho những thôn dân ở phía trước bên tai như có tiếng sấm vang vọng, sắc mặt lại càng tái nhợt. Vương Lâm đứng trong đám người đó, thần sắc âm trầm, nâng bước chân từ trong đám người kia đi ra, hướng về Triệu Ngọc kia đi tới.
Triệu Ngọc kia sửng sốt, đang muốn quát mắng, nhưng lập tức hai mắt lộ ra vẻ bối rối, ánh mắt rời khỏi người Vương lâm, nhìn vào đám thôn dân, bình tĩnh nói:
Các người hãy trở về đi.
Những thôn dân này sợ run lên một chút, nhưng rất nhanh đều ôm lấy trẻ nhỏ, nhanh chóng đi vào trong nhà, không còn dám xuất hiện. Ngay lúc họ tản đi, tay phải Vương Lâm tùy ý vung lên, một hơi nóng vô hình tràn ra, truyền vào cơ thể mỗi người dân trong thôn, làm tiêu tan toàn bộ hàn khí trong cơ thể họ.
Dưới cơn mưa, Vương Lâm đi về phía trước, Triệu Ngọc kia đi theo sau, thần sắc không còn bối rối, nhưng dường như trong sự mơ hồ còn có vẻ như bị mất hồn.
Hành động này của Quy Nguyên Tông kéo dài một tháng, trên toàn bộ đại lục Mạc La tìm được ba mươi mốt phàm nhân, trong đó có mười bảy người là thiếu niên, còn lại là thanh niên. Những người này đều được đưa đến sơn môn của Quy Nguyên Tông ở phía đông Mạc La, ngay gần bồn địa bên trong dãy núi hình tròn, ở lại chỗ đó.
Bốn đại trưởng lão của Quy Nguyên Tông hôm nay đối với mấy chục người này cực kỳ coi trọng, đem những người này chia ra, đều tự thu nhận lấy làm môn hạ. Trong bảy người được Lữ Yên Phi, phụ nữ duy nhất trong bốn đại trưởng lão lựa chọn, có một người, tên là Tằng Ngưu, từ Bắc Thủy Thôn.