Hắn đứng đó giống như mộng đạo năm xưa ở Chu Tước Tinh, cả người giống như thăng hoa. giống như giác ngộ. Dưới màn mưa đó, dù nhắm hai mắt nhưng thiên địa ở trong lòng hắn, vạn vật đều có thần.
Giống như một đứa con xa nhà, ra ngoài hơn mười năm, trong một thời khắc đặc thù đột nhiên thấy một cảnh dường như vô cùng quen thuộc, suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không nghĩ ra rốt cục là sự quen thuộc này tới từ đâu.
Vương Lâm hôm này trong khi nhắm mắt lại, sự quen thuộc này và cảnh tượng trong động phủ giới dung hợp lại, lấy thân thể làm cầu nối, giống như hóa thành một sợi tơ nhỏ không ai nhìn thấy được, nối tiếp động phủ giới với cả Tiên Cương đại lục.
Nước mưa rơi xuống rất quen thuộc. Tiếng nước mưa rơi trên tấm đá cũng rất quen thuộc.
Vương Lâm thì thào, hồi lâu mở hai mắt, nhìn thiên địa trên ngọn núi nhỏ này. Đại điện, cái sân rộng, còn có cả cái lò giữa sân. Cảnh tượng này khiến hắn như hiểu ra điều gì đó.
Nhân sinh như mộng, mộng như nhân sinh. Đây là điều mà ta ngộ ra trong mộng đạo trên Chu Tước Tinh. Ta biết loại cảm ngộ này cũng chưa phải là cuối cùng.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, không chút gợn sóng. Hắn đứng nơi đó trong màn mưa, không nhiễm chút bụi trần.
Lưu Kim Bưu đứng phía sau Vương Lâm, thần sắc có chút mê man. Lời nói của Vương Lâm mặc dù là thể hiện cảm ngộ của hắn lúc này nhưng Lưu Kim Bưu nghe được lại như hiểu ra gì đó.
Ta từng lấy tay trái là sinh, tay phải là tử. Từng mở tay là nhân, nắm tay là quả. Từng lấy mở mắt là chân, nhắm mắt là giả, lấy ba loại hình thái này tạo thành một thế giới thuộc về ta. Một thế giới như mộng.
Ta từng ở trong hư ảo, ở cùng một vị trí này thấy trận mưa này. Hôm nay ta lại ở trong thiên địa chân thật, đứng ở nơi này, cũng thấy lại trận mưa đó.
Thế giới trong mắt ta, được ta nhìn thấy. bởi vì ta có thể nhìn thấy, bởi ta mà tồn tại.
Nước mưa bắn tung lên khiến bốn phía mơ hồ mông lung. Một vài đệ tử vội vã từ dưới chân núi chạy lên, lướt qua bên người Vương Lâm. Cơn mưa này quá đột ngột khiến cho đại bộ phận đệ tử trong sơn môn đều không kịp chuẩn bị.
Nhưng những người này giống như không nhìn thấy Vương Lâm và Lưu Kim Bưu. Đi qua giống như hai người không hề tồn tại vậy.
Ta dùng đôi mắt của mình nhìn thế giới, mỗi một nhành cây ngọn cỏ đều là trong mắt ta. Ta từng tưởng rằng mở mắt là thiên địa thật, nhắm mắt lại thì tất cả đều là hư ảo. Chân giả này vốn là biều hiện do tâm. Ta cho rằng là giả, cho rằng cây cỏ sau khi ta nhắm mắt sẽ biến mất. Nhưng thật sự chúng biến mất sao.
Thế nào là tồn tại, thế nào là không tồn tại. Ta dùng đôi mắt của mình nhìn thế giới, nhìn thiên địa này. Thiên địa này cũng đang nhìn ta. Ta nhắm mắt, tất cả là hư vô. Nếu trời nhắm mắt. Có phải ta cũng là hư vô hay không.
Vương Lâm ngẩng đầu, qua màn nước mưa đang trút xuống, nhìn lên bầu trời.
Ta không biết những lời này của chủ nhân là sao nhưng ta lại cảm thấy một lần chuyển thế này khiến ta hiểu rõ bước thứ hai của đạo lừa gạt. Vì lừa gạt chính mình, trên thực tế cũng không phải là để mình tin đã là đạt viên mãn mà là lấy phương thức chứng đạo đồng thời khiến mình tin tưởng, làm cho thiên địa này, làm cho luân hồi này, làm cho năm tháng toàn bộ đều tin tưởng.
Nói là lừa gạt chính mình, trên thực tế là vì lừa gạt luân hồi! Ta lừa gạt được luân hồi rồi thì ta tiêu diêu tự tại, thiên địa không thể nghịch ý ta, luân hồi không thể khiến ta phải thuần phục. Lừa gạt trời, lừa gạt đất, lừa gạt cả tháng năm.
Ta trước kia không biết nhưng thức tỉnh sau khi chuyển thế lại hiểu rõ rồi.
Lưu Kim Bưu ở phía sau Vương Lâm, thì thào tự nhủ.
Ai định ra ba ngàn đại đạo, ai nắm thiên địa vạn vật, khiến đạo lừa gạt bị chúng sinh nhục mạ, coi là thứ đáng khinh. Nhưng có biết rằng đạo lừa gạt là do tâm, trong ba ngàn đại đạo tất có đạo lừa gạt!
Giấc mộng mà Lưu Kim Bưu kiếp trước theo đuối chính là khiến cho đạo lừa gạt của hắn trở thành một trong ba ngàn đại đạo!
Dù là kiếp này thì hắn vẫn muốn như thế!
Trong thiên địa tồn tại bản nguyên, những người tu bản nguyên đồng lứa với ta, chủ nhân từng nói bản nguyên một khi thành thì bước vào bước thứ ba! Mà theo ta thấy, đạo lừa gạt cũng có bước thứ ba, một là lừa gạt người khác, hai là lừa gạt chính mình. Đến bước thứ ba rồi thì sau khi nhìn núi không phải là núi, nhìn nước không phải là nước liền phản phác quy chân, một lòng đi lừa người khác!
Gọi là người nhưng trên thực tế lại bao hàm cả thiên địa, bao hàm cả năm tháng luân hồi, bao hàm hết thảy! Lừa gạt tất cả, cuối cùng đi lừa gạt cả thiên địa đại đạo!
Ngay cả đại đạo cũng có thể lừa gạt vậy ta hẳn sẽ thành tiên!
Vạn đạo đồng tông, bước thứ ba phản phác quy chân của ta cũng giống như chủ nhân vừa nói, nhắm hai mắt lại thì vạn vật tiêu tán. Mà trời nếu nhắm hai mắt thì không biết người và ta có thể tồn tại không. Chính là cùng một đạo lý!
Lưu Kim Bưu thì thào, trong đầu hiện lên cuộc đời còn mê man trước khi tỉnh dậy, giọng nói dần dần rõ ràng, cuối cùng giống như lôi đình ầm vang trong hư vô, hai mắt ngời sáng.
Những lời hắn vừa nói rơi vào trong tai Vương Lâm khiến cho tâm thần Vương Lâm chấn động, mơ hồ hiểu ra.
Hắn cũng tốt, Lưu Kim Bưu cũng được đều là tự nhủ, gắng gượng cảm ngộ, một mình một đường cô độc vấn đạo. Nếu có thể chứng kiến đạo của người khác thì lập tức có thể tự chứng đạo của mình!
Ngươi lấy lừa gạt làm đạo, đi lừa gạt thiên địa này. Ta lấy nhân sinh làm đạo, điên đảo thế giới này, dao động hình ảnh của ta. Ngươi và ta trên thực tế đều là tu tâm.
Vương Lâm nhắm mắt lại.
Thế giới trong mắt ta là quan niệm về thiên địa của ta. Ta nếu nhắm mắt lại thì thiên địa không còn. Thiên địa nếu nhắm mắt lại thì ta vẫn tồn tại! Nếu ta có thể đạt được cảnh giới ta mở mắt thì thiên địa nhắm mắt, ta bất hủ thì thiên địa phải ngủ say, lúc đó ta tất thành tiên!
Vương Lâm hít sâu một hơi, mở hai mắt.
Ta trải qua sinh tử, đi qua nhân quả, ở trong chân giả luân hồi, tìm kiếm trầm luân khổ hải. Hư bản nguyên nếu có đạo thứ tư thì sẽ là luân hồi.
Luân hồi này không phải là Ý Cảnh sinh tử luân hồi trước kia của ta mà là luân hồi thiên địa. Cũng không phải là Hoàng Tuyền mà là đại đạo càn khôn. Chúng sinh luân hồi.
Vương Lâm hít sâu một hơi, cất bước dưới màn mưa tiến về phía trước.
Đạo bao khắp thiên địa, chúng sinh cần độ vô lượng kiếp, bỏ đi chấp niệm, phụng chí tu chân!
Chúng sinh trước vô lượng kiếp, giải thoát khỏi đời mờ mịt, thoát khỏi ý niệm của thiên địa, nắm được sinh đạo. Phụng chí tu chân!
Nằm trong vòng thiên địa, chịu u minh điều khiển, chúng sinh không thể tìm được chân đạo. Trầm luân khổ hải, vĩnh viễn không thể thấy được chân đạo. Phụng chí tu chân!
Vương Lâm vừa cất bước, bên tai hắn, trong tâm thần hắn bất tri bất giác lại hiện lên đoạn Đạo Kinh kỳ dị trong động phủ giới.
Hắn hiểu ra rồi.
Đạo Kinh này phức tạp, năm đó hắn còn chưa hiểu nhưng hôm nay, tại Tiên Cương đại lục này, trên ngọn núi nhỏ của Đông Lâm Tông, trong màn mưa. Hắn đã hiểu rõ hàm nghĩa của Đạo Kinh.
Chúng sinh không thể tìm được chân đạo thì sẽ phải trầm luân trong khổ hải, vĩnh viễn mất đi chân đạo.
Chúng sinh cần độ vô lượng kiếp, từ bỏ chấp niệm ngục.
Ta hiểu được sinh tử, sinh tử đó là một sợi dây trói. Dây trói này có hai mặt, một mặt là sinh, một mặt là tử, nối liền một chỗ tạo thành một vòng tròn.
Ta hiểu được nhân quả, nhân quả giống như một tấm lưới, do vô số sinh tử tạo thành, hóa thành một tấm lưới lớn. Chúng sinh ở bên trong, khó có thể giãy thoát được.
Ta cảm ngộ được chân giả, chân giả giống như mộng chướng. Trong lòng mồi người đều có một mộng chướng, khiến cho ngươi khi thức tỉnh cũng không biết thế giới của ngươi có phải là một giấc mộng hay không.
Tất cả mọi thứ cạnh ngươi đều là một bộ phận của mộng chướng. Chúng sinh ở trong giấc mộng của mình, không thể thức tỉnh chính thức, giống như những vòng tròn bên ngoài thân thể, tầng tầng lớp lớp bao phủ, khiến người ta cho rằng đã ra khỏi vòng tròn, khi tỉnh lại mới biết là vẫn đang ở trong một vòng tròn khác.
Ba vấn đề năm đó của Lý Thiên Mai, hôm nay ta đã có đáp án rồi.
Ta nối tiếp sinh tử lại, hình thành ra tấm lưới lớn nhân quả, lấy chân giả từ trong mộng chướng kia, mở hai mắt, tung võng ra, trong mộng chướng của chúng sinh tạo thành luân hồi, bắt lấy một con cá trong đó. Con cá đó chính là ta!
Hai mắt Vương Lâm bừng sáng.
Hắn đã minh bạch rồi. Việc này cũng có quan hệ với Lưu Kim Bưu. Nếu không đối chứng với đạo lừa gạt của đối phương thì Vương Lâm vẫn mê man như trước, không thể nhìn thấu hoàn toàn ba đạo hư bản nguyên của mình.
Lưu Kim Bưu đi theo phía sau, hình như cũng có cảm ngộ. Ánh mắt hắn rơi lên người Vương Lâm, mơ hồ có ảo giác Vương Lâm lúc này cùng với vừa mới đây đã khác. Loại bất đồng này hắn lại không thể nói rõ là ở đâu.
Phảng phất như trên người Vương Lâm luôn có một tầng sương mù. Sương mù này không thấy rõ, chỉ là cảm giác mà thôi, giống như người trong mộng, rất không chân thật.
Nhưng hôm này Vương Lâm dường như chính thức thức tỉnh, tất cả đều rõ ràng rồi.
Đông Lâm Tông này trước kia ta thấy cực kỳ thần bí. Đệ tử tông này hầu như không bao giờ xuất ngoại, chỉ ở trong tông tu hành. Ta vốn tưởng rằng đây là quy định của tông môn này.
Nhưng lúc ta bước vào nơi này, cảm nhận được sự quen thuộc nơi đây, hiểu ra tất cả. Tất cả đều có liên quan tới tâm cảnh của ta. Nhưng quan trọng hơn là có liên quan tới nơi này!
Đứng trong sân rộng trên ngọn núi nhỏ, thân thể Vương Lâm nhoáng một cái liền xuất hiện ở đỉnh cung điện xa xa. Hắn đứng đó, tùy ý để gió núi thổi tới, tung bay y phục và mái tóc bạc, nhìn vùng thiên địa này, nhìn phân nửa Đông Lâm Tông.
Theo hắn nhìn lại, Đông Lâm Tông cực kỳ khổng lồ. Hắn thấy rất nhiều đệ tử Đông Lâm Tông đang lao đi dưới mưa, cũng thấy rất nhiều tu sĩ ngồi đả tọa.
Hắn cũng thấy được trong vẻ mỹ lệ của ngọn núi trong mưa gió, thấy được sinh cơ của cỏ cây.
Nhìn lại, ánh mắt của Vương Lâm lộ vẻ bi thương.
Tô Đạo. Ta không biết năm đó ngươi ở nơi này, tông môn này có phải như thế hay không. Nhưng Đông Lâm Tông hôm nay. Chỉ là một tông môn chết!
Tất cả đều chỉ là một mộng chướng. Khó trách Đông Lâm Tông thần bí, khó trách hiếm thấy đệ tử xuất ngoại.
Vương Lâm than nhẹ, sau khi nhắm hai mắt lại liền chậm rãi mở ra.