Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Đồ Nam?
Mấy tháng nay, Độn Thiên mang theo Vương Lâm đi lại đó đây, gần như trong một chuyến đã đi non nửa Chu Tước Tinh. Lúc này nhìn từ xa, đã thấy phía trước là Chu Tước đại lục.
 
- Đúng rồi, ta nghĩ trong bốn người từ bên ngoài tới năm đó , trong bản ghi chép của tổ tiên để lại có nói đến tên một người. Người này đến từ Ngũ Hành Tinh, tên gọi là Nạp Đa. Đúng vậy, đúng là có người này, đợi sau khi trở về ta sẽ đem ngọc giản điển tịch này cho ngươi xem.
 
Độn Thiên tùy ý nói.
 
- Nạp Đa!
 
Vương Lâm thân mình chấn động.
 
- Ngươi làm sao vậy?
 
Độn Thiên xoay người, nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.
 
Vương Lâm hít sâu, trầm giọng nói :
 
- Nạp Đa này, ta đã gặp qua.
 
Động Thiên ngẩn ra, hai mắt lập tức lóe tinh quang, nói:
 
- Ngươi đã gặp Nạp Đa?
 
Vương Lâm đem những sự tình có liên quan đến Nạp Đa kể cho Độn Thiên.
 
- Thú vị thật! Lão quái vật này sau mấy vạn năm vẫn còn sống, chỉ sợ bản lãnh đã đột phá Vấn Đỉnh chạm đến tầng giới hạn tiếp theo rồi, bằng không không có khả năng sống sót đến bây giờ.
 
Độn Thiên trầm ngâm một chút, nói.
 
Hai người bay rất nhanh, hóa thành cầu vồng, hướng tới Chu Tước đại lục. Trong nháy mắt đã đi vào biên giới phía bắc của Chu Tước đại lục, đang định bay thẳng vào.
 
Đúng lúc này, ánh mắt Vương Lâm bỗng ngưng lại, Độn Thiên phát hiện ra trước Vương Lâm một bước, vội ôm lấy Vương Lâm lùi mau về phía sau.
 
Chỉ thấy một quầng sáng màu xanh bỗng nhiên dâng lên ở phía trước biên giới của Chu Tước quốc. Quầng sáng này quá lớn, nó bao phủ toàn bộ Chu Tước đại lục.
 
- Chu Tước kỳ trận!
 
Sắc mặt Độn Thiên khó coi.
 
Chu Tước trận, trận pháp hùng mạnh nhất của Chu Tước Tinh. Trận pháp này có lớn có nhỏ, nếu triển khai toàn bộ thì có thể bao phủ hoàn toàn Chu Tước Tinh, chống lại sự tấn công của tu sĩ từ bên ngoài và yêu thú, nếu thu nhỏ lại thì có thể bảo vệ một người, hùng mạnh vô cùng.
 
- Xem ra Chu Tước quốc lần này đối phó với Tiên Di Tộc hạ quyết tâm rất lớn. Mỗi lần mở ra Chu Tước trận, đều cần một lượng linh thạch nhiều không tưởng tượng được, lại cần một lượng lớn tiên ngọc nữa để phát huy được uy năng, ha ha, có thể so được với Vấn Đỉnh Hậu Kỳ.
 
Độn Thiên ánh mắt chợt lóe, tay phải hướng về phía trước điểm một cái. Lập tức một đạo hắc khí từ đầu ngón tay xuất ra, hóa thành một tia màu đen gào thét bay tới phía trên quầng sáng.
 
Tia màu đen này vừa tới gần, phía trên quầng sáng kia bỗng nhiên lay động. Ngay sau đó, một nắm tay hư ảo được hình thành từ ánh sáng xanh bỗng nhiên biến hóa ra, một quyền đánh vào tia màu đen.
 
- Ầm!
 
Qua một tiếng nổ, tia màu đen biến mất, nắm tay kia lại được quầng sáng thu hồi.
 
- Không ngờ còn có máu của Cự Ma tộc dung nhập trong đó, khiến cho Chu Tước trận này có cả thần thông thuật của Cự Ma Tộc.
 
Độn Thiện cười lạnh nói.
 
- Lần trước người đến Cự Ma Tộc, không nên lưu lại hậu họa. Nếu đích thân lão phu đi, chắc chắn sẽ tận diệt toàn bộ Cự Ma Tộc, tránh phiền toái sau này. Năm đó sau khi ngươi rời khỏi là lúc Tiên Di Tộc xuất hiện. Nhị đệ tử Kiền Phong của Chu Tước Tử tự mình đi một chuyến đến Cự Ma Tộc, giải khai phong ấn cho toàn bộ người của Cự Ma Tộc, cùng đi tới Chu Tước quốc.
 
- Ta lúc ấy liền hoài nghi tại sao Chu Tước quốc lại hảo tâm như vậy, hóa ra là nhằm vào thần thông của Cự Ma Tộc. Có máu của người trong Cự Ma Tộc, Chu Tước trận này nhất định sẽ có thiên phú thần thông của Cự Ma Tộc!
 
Vương Lâm trầm mặc không nói, nếu đã có Sất Hổ ở đó, hắn thế nào cũng không làm ra việc này.
 
Độn Thiên trong mắt chợt lóe hàn quang, hướng về Chu Tước kỳ trận phía trước, quát to:
 
- Chu Tước trận bao bọc lấy toàn bộ đại lục, cứ một vạn dặm tất có một người hóa thành trận nhãn. Ngươi hãy ra đây cho lão phu, bằng không, không đợi Tiên Di Tộc đến, lão phu sẽ mở trước trên Chu Tước trận này một lỗ hổng.
 
- Sự kiên nhẫn của lão phu có giới hạn, chỉ cho ngươi thời gian ba nhịp thở!
 
Hai nhịp thở sau, một bóng người xuất hiện bên trong quầng sáng. Người này tóc dài không gió mà động, mặc áo trắng, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, nhưng toát ra một vẻ tà dị. Cả người thoạt nhìn như có một loại sức hấp dẫn kỳ lạ.
 
- Tiền bối bớt giận, người gọi vãn bối ra, vãn bối lập tức tuân mệnh.
 
Người này mỉm cười, thong dong nói.
 
- Mở ra!
 
Độn Thiên lạnh lùng nói.
 
- Tuân mệnh.
 
Nam tử tà dị kia nâng tay phải lên, cách không điểm vào quầng sáng. Lập tức trên quầng sáng xuất hiện một lỗ hổng. Độn Thiên hừ nhẹ một tiếng, thân mình khẽ động, tiến vào Chu Tước đại lục.
 
Vương Lâm theo sát sau đó.
 
Nhưng đúng lúc này, nam tử tà dị kia ánh mắt chợt lóe, đưa tay phải vỗ vào hư không một cái. Lập tức quầng sáng khép lại. Vương Lâm ánh mắt phát lạnh, bị ngăn cách ở bên ngoài.
 
- Tiểu bối, ngươi muốn chết sao!
 
Độn Thiên ánh mắt lạnh như băng, nhìn về phía nam tử tà dị kia.
 
Người này không chút e ngại, ôn hòa nói :
 
- Tiền bối bớt giận, vãn bối không có ác ý, chỉ là muốn cùng với vị Tằng Ngưu đạo hữu danh chấn Chu Tước Tinh này bàn luận một chút mà thôi.
 
Ngươi có dàm cùng ta đánh một trận không?
 
Nam tử tà dị nhìn về phía Vương Lâm bên ngoài quầng sáng.
 
- Ngươi là ai?
 
Vương Lâm nhíu mày.
 
- Tằng Ngưu đạo hữu, hôm nay ngươi và ta tuy lần đầu gặp mặt, nhưng tại hạ đối với ngươi cũng như bạn tri kỷ đã lâu. Nhất là người hầu của tại hạ Hồng Điệp, lại đối với ngươi nhớ mãi không quên.
 
Nam tử tà dị kia mỉm cười.
 
- Kiền Phong!
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên.
 
Nam tử tà dị ôn hòa gật đầu, nói :
 
- Không ngờ Tằng Ngưu lại biết tên tại hạ. Chắc là sư muội nghịch ngợm kia của ta ở trước mặt ngươi đã nói không ít điều bậy bạ.
 
- Đủ rồi, Kiền Phong, mở Chu Tước trận ra. Ta không có thời gian ở đây giằng co với ngươi. Bằng không hôm nay ngươi chết đi!
 
Độn Thiên giọng điệu lạnh như băng, trầm giọng nói.
 
- Tiền bối, tại hạ không có ác ý, chẳng lẽ người tiền bối để thừa kế mà ngay cả một chút dũng khí đấu với tại hạ một trận cũng không có. Tiền bối yên tâm, tại hạ tuyệt đối không ra đòn sát thủ, chỉ là bàn luận mà thôi.
 
Kiền Phong cười nói.
 
Độn Thiên cười lạnh, nâng tay phải lên, đang muốn thi triển pháp thuật, bỗng nhiên Vương Lâm nói :
 
- Được, ta với ngươi cùng đánh một trận!
 
Kiền Phong ánh mắt chợt lóe, cười ha hả, thân mình tiến lên một bước, từ trong quầng sáng đi ra, đứng cách Vương Lâm mười trượng, cười nói :
 
- Được, Tằng huynh không hổ là người đã giết Lý Nguyên Phong và lão tổ Cự Ma Tộc … Vương Lâm không muốn nói nhiều với người này. Khi đối phương vừa từ trong quầng sáng đi ra, trong nháy mắt hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra tiên kiếm cầm trong tay, dung nhập tiên lực chém một nhát, lập tức cắt lời đối phương. Hắn và Kiền Phong này mặc dù là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng trong lòng đến nửa điểm thiện cảm cũng không có, vừa ra tay đã dùng hết toàn lực.
 
Một chém này, gọn gàng lưu loát, nhanh như một tia chớp.
 
Ánh mắt Kiền Phong chợt lóe hàn quang, cũng không thấy hắn sử dụng pháp bảo, mà đưa tay phải lên phía trước điểm vào hư không một cái.
 
- Ầm!
 
Một tiếng nổ thật lớn vang lên khắp chân trời. Một chém này của Vương Lâm ẩn chứa tiên lực bên trong tiên kiếm, uy lực so với thông thường lớn hơn rất nhiều lần, đây chính là chiêu bí mật của hắn. Trong một chém này có ẩn chứa một lượng tiên lực mà hiện giờ hắn có thể phát huy đến cực hạn, uy lực kinh người.
 
Kiền Phong vội lui thân mình, lui một mạch ra phía ngoài trăm trượng, mới gạt bỏ được hết tiên lực của tiên kiếm trên người. Toàn thân hắn không còn vẻ phóng khoáng như trước, hai mắt hàn quang chợt lóe, nhìn chằm chằm tiên kiếm trong tay Vương Lâm, nói rõ từng chữ :
 
- Tiên bảo!
 
Ngón trỏ trên tay phải của hắn lúc này khẽ run, một vết máu tươi từ đầu ngón tay đã chảy dọc toàn bộ cánh tay phải mà hắn cũng không hề hay biết.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK