- Trương Kỳ Ma Tùng Đạo xin ra mắt đạo hữu!
Vương Lâm không nói gì mà chỉ lạnh lùng đảo mắt nhìn lướt qua người đàn ông trung niên trước mặt. Người này tu vi đã đạt đến Toái Niết trung kỳ, Vương Lâm vẫn muốn biết, vẫn rất muốn hiểu, chẳng biết sau khi cùng bản tôn hợp thể có thể đánh một trận với tu sĩ Toái Niết trung kỳ hay không.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên trở nên đau khổ, hắn thở dài một tiếng rồi lại ôm quyền nói:
- Hai người trước Ngô Thanh đã bị trục xuất khỏi Ma Tùng Đạo, tất cả lời nói và hành động của hắn đã không còn liên quan đến Ma Tùng Đạo nữa. Người này không biết tốt xấu dám trêu chọc Thần Tông các hạ, đây là tai họa của bản thân hắn, chết là đúng lắm!
Vương Lâm cũng không nói điều gì, ánh mắt lại càng trở nên lạnh như băng. Hắn như vậy lại càng phù hợp với thân phận một tên đệ tử Thần Tông, kiêu ngạo khắp thiên hạ. Chỉ là một tông phái trong tinh vực cấp sáu thì không có bất kỳ ý nghĩa gì trong mắt một đệ tử Thần Tông.
Người đàn ông trung niên lại cười khổ, hắn cắn răng vung một trảo tay phải lên hư không, khe nứt trữ vật lập tức xuất hiện. Trong khe nứt bay ra một bình đan dược.
- Trong đó tất cả đều là Cách Hồn Đan cấp bảy, tổng cộng có bốn mươi sáu hạt!
Ánh mắt Vương Lâm vẫn lạnh lùng như băng, người đàn ông trung niên trầm mặc một lúc rồi lại duỗi tay lấy ra một bình đan dược.
- Trong đây có chín viên Cách Hồn Đan cấp tám… - Chuyện Ngô Thanh mạo phạm có thể không truy cứu, nhưng chuyện Ma Tùng Đạo của ngươi mạo phạm thì vẫn chưa đủ.
Giọng nói của Vương Lâm vẫn cực kỳ bình tĩnh, bên trong lại cực kỳ uy nghiêm, hắn chậm rãi nói.
Uy nghiêm này cũng không phải những tu sĩ bình thường có được. Dù có tu vi Toái Niết mà không phải là kẻ đứng đầu một tông phái, mà lại đứng đầu một tông phái cực kỳ hùng mạnh thì không thể có được.
Vương Lâm trở thành Thánh Tôn của Chu Tước Thánh Tông, lúc này hắn cũng không cần phải cố gắng hết sức mà chỉ nhớ lại tình cảnh trong thánh tông Chu Tước thì uy nghiêm tự nhiên bùng ra.
Người đàn ông trung niên lại cười khổ, lại phải lấy từ trong khe nứt trữ vật ra hai viên đan dược. Hắn nhìn về phía Vương Lâm rồi nói:
- Hai viên đan được cấp mười là cực hạn của ta.
- Ngô Thanh bỏ ra mấy vạn tiên ngọc để làm khó dễ ta tranh đoạt bảo vật.
Vương Lâm bình thản nói, người đàn ông trung niên cũng không nói gì mà trực tiếp lấy từ trong khe ra một túi trữ vật.
Vương Lâm cũng không thèm nhìn số lượng bảo vật bên trong, hắn vung tay áo lên cuống lấy tất cả rồi hướng về phía người đàn ông trung niên khẽ gật đầu. Hắn phóng qua bên người kẻ này rồi hóa thành một luồng cầu vồng lướt về phía khu chợ Bồng Lai đại lục. Mãi đến khi Vương Lâm đã bỏ đi rất xa, vẻ mặt người đàn ông trung niên mới dần trở nên cực kỳ khó coi, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.
- Ngô Thanh, lão phu trước đó đã từng bảo người đừng nên trêu chọc người này, ngươi lại không nghe! Ngươi chết là quá may mắn, lại còn liên lụy đến Ma Tùng Đạo… Người này lại là đệ tử của môn phái Thần Tông, ôi!
Trên một đỉnh núi phía đông Bồng Lai đại lục, trong mắt Lý Thiến Mai bùng ra những luồng sáng kỳ dị. Nàng trầm tư một lúc lâu rồi khẽ lầm bầm:
- Thần Tông thì sao? Đệ tử Thần Tông đã rất nhiều năm không rời khỏi tinh vực cấp chín, người có thể thi triển thần thông Dịch Lịch Ấn chắc chắn sẽ là đệ tử hạch tâm của Thần Tông, sao lại đi ra ngoài đơn giản như vậy? Nhưng một chưởng trước đó của người này lại rất quái dị, không biết là thần thông gì mà có thể điều khiển thiên địa nguyên lực, bên trong còn uẩn hàm sự nô dịch!
Tốc độ của Vương Lâm cũng không nhanh, một luồng cầu vồng lóe lên rồi phóng về phía đông Bồng Lai đại lục. Từ xa nhìn lại chỉ thấy những khu chợ đã trở nên hoang tàn và những tu sĩ đứng chen chân dày đặc trên không trung.
Nhìn thấy Vương Lâm phóng đến, vẻ mặt tất cả các tu sĩ đều trở nên cực kỳ phức tạp, ai cũng chừa ra một con đường. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Vương Lâm cũng mang theo vẻ kính sợ, những tu sĩ có thể đến đây tất nhiên tu vi sẽ không yếu, nhưng tất cả tỉnh cảnh phát sinh trước đó lại làm tâm thần của họ chấn động.
Đặc biệt là dấu chưởng khổng lồ, trong Vân Hải tinh vực kẻ nào cũng biết phân biệt thứ đó, và kẻ nào cũng biết đó là Dịch Linh Ấn thần thông mạnh nhất của Thần Tông. Dù có rất nhiều kẻ hoài nghi, nhưng sau khi nhìn thấy uy lực của Dịch Linh Ấn thì tất cả nghi ngờ đều bị đánh tan.
Tất cả tu sĩ của những tông phái trên tinh vực cấp sáu, tất cả các trưởng lão đều phải đi ta hướng về phía Vương Lâm ôm quyền chào hỏi. Sau khi Thương Tùng Tử chứng kiến tất cả những gì Vương Lâm đã gây ra thì trên mặt lộ ra nụ cười, lão che giấu những chấn động trong lòng rồi tiến đến muốn bắt chuyện.
Vương lâm vẫn rất ung dung đối mặt với tất cả chuyển biến trước mắt, nhưng trong lòng lại thầm hừ lạnh. Hắn ôm quyền xuyên qua đám người rồi trở về trong khách điếm. Quy luật trong tu chân giới chỉ có kẻ mạnh là vua, Vương Lâm biểu hiện ra tu vi có thể thoải mái giết chết tu sĩ Toái Niết, lại có thêm Dịch Linh Ấn, tất nhiên ở trong tinh vực cấp năm sẽ chẳng có kẻ nào dám trêu chọc. Ngay cả Bảo Ngọc Tông cũng không dám truy cứu chuyện Vương Lâm phá hoại một nửa khu chợ.
Sau khi về đến khách điếm, Vương Lâm mới bắt đầu kiểm tra lại những thu hoạch tử trận chiến vừa rồi. Ngoài những thứ mà người đàn ông trung niên kia tặng, trong túi trữ vật của Ngô Thanh cũng không thiếu các loại bảo vật.
Vương Lâm đảo mắt qua rồi cầm lấy lông vũ màu đỏ. Chiếc lông này vừa được cầm vào tay thì mắt trái của Vương Lâm lập tức bùng lên ánh lửa nồng nặc, mơ hồ cảm nhận được ngọn lửa trong mắt và ngọn lửa trên chiếc lông có sự tương hỗ lẫn nhau.
- Nếu Chu Tước có thể thức tình lần thứ ba thì thực lực của ta sẽ tăng mạnh… đáng tiếc là chỉ có một chiếc lông, thế này vẫn chưa đủ.
Vương Lâm vung tay phải lên, chiếc lông lập tức hóa thành một ngọn lửa. Lúc này ngọn lửa lại có hình dáng như Chu Tước, nó từ từ vờn quanh thân thển rồi dung nhập vào trong mắt trái Vương Lâm giống như cực kỳ vui sướng, sau đó ngọn lửa tan biến.
Khoảnh khắc khi Chu Tước tiến vào mắt trái thì toàn thân Vương Lâm chìm vào trong ngọn lửa, nhưng kỳ dị là không có bất kỳ vật gì trong phòng bị phá hủy, bị thiêu đốt. Một lúc sau ngọn lửa này được thu vào trong cơ thể Vương Lâm, hắn hít vào một hơi thật sâu, trong mắt lại lộ ra vẻ trầm tư:
- Giết Ngô Thanh, lại có thêm danh tiếng của Thần Tông, chắc chắn trên Bồng Lai đại lục này sẽ không còn kẻ nào dám sinh ra tà niệm với ta.
Ánh mắt Vương Lâm lại lóe lên:
- Vì vậy mà lúc này nên bắt đầu vơ vét được rồi!
Mấy ngày sau, tất cả các tông phái cấp sáu đến thăm hỏi, ngay cả những lão quái trước đó đến tụ hội với Thương Tùng Tử cũng phải kéo nhau đến đây. Vương Lâm lại vô cùng ung dung tiếp đón đám người này, vì kẻ nào cũng chẳng đến tay không, ai cũng cầm theo lễ vật và cực kỳ cung kính.
Dù tất cả vẫn còn có chút nghi ngờ đối với thân phận của Vương Lâm nhưng vấn đề này căn bản không thể nghiệm chứng được. Vấn đề này chỉ có người Thần Tông mới có thể biết được Vương Lâm hắn là thật hay giả.
Nếu có là giả cũng chẳng đáng gì, nhiều lắm cũng chỉ tốn một chút lễ vật mà thôi. Nhưng nếu chuyện này là thật thì mối quan hệ tốt đẹp hiện nay chính là niềm mơ ước tha thiết của bất kỳ một tu sĩ hoặc tông phái nào khác.
Vào một ngày, khi tất cả nhóm tu sĩ trước đó đến thăm hỏi đã ra khỏi cửa thì lão già hắc y là chủ nhân trước đây của lông vũ Chu Tước lại tiến đến bái phỏng.
Lão già này cũng không nhắc lại chuyện trước đó, vẻ mặt rất ung dung. Trong lòng lão già cảm thấy rất sợ hãi đối với Vương Lâm, dù sao thì đối với người có thể thoải mái chém giết Ngô Thanh, mà lão cũng chính là Toái Niết sơ kỳ nên tất nhiên phải cẩn thận.
Sau khi khách khí với Vương Lâm một lượt, lão già hắc y này ôm quyền nói:
- Lữ đạo hữu, tại hạ còn chưa giới thiệu thân phận. Tại hạ là Đỗ Đức, không có môn phán, chẳng qua chỉ là một kẻ tán tu trong tinh vực cấp sáu. Lần này có thể kết giao bằng hữu với Lữ đạo hữu tại Bồng Lai đại lục này, cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Vương Lâm khẽ vười rồi chậm rãi nói:
- Đỗ đạo hữu nhàn vân dã hạc, không tông phái mà tu luyện một mình, thật làm người khác hâm mộ.
Lão già hắc y cười khổ nói:
- Tính cách lão phu thích yên tĩnh cho nên cũng không muốn tiến vào bất kỳ môn phái nào. Tại hạ đến Bồng Lai cũng chì vì có lão hữu mời tới, cho nên sau hai này đấu giá lớn thì lão phu sẽ rời khỏi đây. Sau này nếu Lữ đạo hữu có đến tinh vực cấp sáu, có thể đến làm khách trong động phủ của ta.
Vương Lâm gật đầu, hắn nhìn về phía lão già hắc y rồi trở nên trầm ngâm.
Lão già này đã có tu vi tiến đến mức độ này thì thần thông tất nhiên sẽ khó thể tưởng tượng. Lão già lại nói:
- Lữ đạo hữu có việc gì xin cứ hỏi, đừng ngại!
- Không biết Đỗ đạo hữu từ đâu đoạt được lông vũ Chu Tước?
Vương Lâm nhìn qua lão giả hắc y rồi chậm rãi mở miệng.
- Điều này… Lão già hắc y do dự một lúc rồi lại trở nên trầm ngâm nói:
- Vật này Đỗ mỗ đoạt được từ trên một Man Hoang đại lục của tinh vực cấp sáu, những kẻ khác đến Man Hoang đại lục này cũng không biết. Đỗ mỗ cũng chỉ ngẫu nhiên đoạt được mà thôi. Mãnh thú nơi đây đều am hiểu thần thông hệ hỏa, rất nguy hiểm nên cũng không dễ thâm nhập.
Lão già hắc y nói cũng thì xuất ra một khối ngọc giản, lão già xóa đi thần thức bên trên rồi đưa cho Vương Lâm:
- Nếu Lữ đạo hữu cảm thấy hứng thú thì có thể đi vào đó xem xét, nhưng cũng đừng nên xâm nhập, theo sự quan sát của Đỗ mỗ thì nơi đó có mãnh thú cập mười một!
Vương Lâm nhận lấy ngọc giản quét thần thức qua rồi ôm quyền hướng về phía lão già hắc y. Hai người lại nói chuyện với nhau một lát nữa, sau đó lão già hắc y đứng dậy xin cáo lui.
Hai ngày sau Vương Lâm muốn đi tìm mua bản đồ tinh cầu nhưng trong chợ đã lập tức có rất nhiều người âm thầm đi thu mua. Chỉ trong hai này tất cả bản đồ tinh cầu trong chợ đã bị người ta mua đi sạch.
Những bản đồ tinh cầu này sau khi được kiểm tra và đối chiếu cẩn thận thật giả mới được đem đến tay Thương Tùng Tử. Khi lão già này cầm những bản đồ tinh cầu trong tay thì do dự một lúc, sau đó lão liền đi đến khách điếm nơi Vương Lâm đang ở. Sau một lúc lâu ôn lại chuyện cũ thì Thương Tùng Tử đưa túi trữ vật chứa bản đồ tinh cầu ra:
- Nghe nói Lữ đạo hữu có cảm hứng đối với bản đồ tinh cầu, lão phu đã cho người đi tìm mua những thứ này. Nhưng bản đồ tinh cầu lại rất khó phân biệt thật giả, muốn biết được trong này có bao nhiêu thứ là thật thì Lữ đạo hữu cần phải phân biệt thật cẩn thận.
Sau khi tiếp nhân túi trữ vật, Vương Lâm nở nụ cười rồi ôm quyền nói:
- Đa tạ Thương Tùng Tử đạo hữu, những thứ này cũng giảm bớt rất nhiều trắc trở cho Lữ mỗ.
Hai người lại nói chuyện với nhau một lúc nữa, Thương Tùng Tử nhìn Vương Lâm rồi đột nhiên mở miệng nói:
- Ngày mai vẫn còn một cuộc đấu giá, không biết Lữ đạo hữu có chuyện gì quan trọng không?
Vương Lâm nhìn qua Thương Tùng Tử rồi lắc đầu nói:
- Thương Tùng Tử đạo hữu có gì cứ nói thẳng.
Thương Tùng Tử suy nghĩ một lúc, lão trầm giọng nói:
- Lão phu biết được một nơi rất bí ẩn, chỗ đó chắc chắn sẽ tạo ra cảm hứng cho Lữ đạo hữu!
Thương Tùng Tử vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Vương Lâm. Sau khi thấy hắn không có bất kỳ thay đổi gì thì lão già dùng tay phải lấy tử trong ngực ra một khối ngọc giản rồi nhẹ nhàng đưa cho Vương Lâm. Sau khi tiếp nhận ngọc giản, Vương lâm cũng không xem xét mà vẻ mặt lại như cười như không nhìn Thương Tùng Tử.
Thương Tùng Tử vội ho một tiếng rồi trầm giọng nói:
- Lão phu nói ngắn gọn thế này, ta thấy Lữ đạo hữu đổi rất nhiền nguyên tinh thì chắc chắn phải có chuyện cần sử dụng. Nếu Lữ đạo hữu có thể giúp lão phu tiến vào chỗ đó thành công, ta sẽ tạ ơn bằng một vạn nguyên tinh.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất ung dung, lúc này hắn mới quét thần thức qua ngọc giản. Hai mắt hắn khẽ khép lại, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh. Thương Tùng tử cũng không nóng vội mà lẳng lặng chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Vương Lâm:
- Ta muốn hai vạn nguyên tinh, một vạn giao trước.
Một lát sau Vương Lâm mở bừng mắt ra, hắn bình tĩnh nói Thương Tùng Tử có chút do dự, lão gật đầu rồi cười nói:
- Được, có thể được đệ tử Thần Tông tương trợ thì lão phu sẽ đem nguyên tinh tới, lúc đó chúng ta sẽ lên đường.
Sau khi Thương Tùng Tử ôm quyền rời đi khỏi căn phòng của Vương Lâm thì nụ cười trên mặt được thu hồi lại, trong lòng lại thầm hừ lạnh:
- Đệ tử Thần Tông lại thiếu nguyên tinh sao? Thân phận người này cực kỳ khả nghi, trước tiên cứ mặc kệ hắn thật giả thế nào, cứ nghe theo lời hắn là được. Chỉ cần ta có thể đi vào chỗ đó, tu vi nhất định có thể tăng mạnh, đến lúc đó… Thương Tùng Tử hít vào một hơi thật sâu, lão cố gắng áp chế kích động trong lòng. Lão đã vì chuyện này mà chuẩn bị ngàn năm rồi.