Tinh điểm này rất mơ hồ phảng phất chưa hoàn toàn ngưng tụ, nhưng đã bước đầu thành hình.
- Chỉ còn một bước nữa là có thể trở thành Cửu tinh Cổ Thần kinh thiên.
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, hắn không nghĩ rằng tấm thuẫn này không ngờ lại là một Cổ Thần vật như vậy.
Hư ảnh Cổ Thần khổng lồ kia, nháy mắt khi tinh điểm ở mi tâm dừng lại, thân mình bỗng nhiên ầm một tiếng, tan vỡ hoá thành nhiều điểm tinh quang hướng tinh không tràn ra. Trong nháy mắt trên toàn bộ Thuỷ Linh Tinh phảng phất giống như ban ngày, tất cả mọi ngõ ngách bên trong đều được tinh quang rọi chiếu sáng ngời.
Chỉ có điều ánh sáng này liền lập tức tiêu tan, mặt đất lại bị màn đêm bao phủ.
Ở trước mặt Vương Lâm, tấm thuẫn kia đã đạt tới độ lớn gần ngàn trượng, nó dựng đứng trông như một tấm chắn thiên địa ngăn cách âm dương. Trên thân nó, thanh quang mông lung khiến cho bầu trời đêm bốn phía cũng theo đó mà mông lung hư ảo, lại xuất hiện từng trận vặn vẹo, phảng phất vật ấy là một pháp khí căn bản không nên xuất hiện trên thế gian.
Vương Lâm thở sâu, thân mình nhoáng lên một cái hướng thẳng tấm thuẫn kia mà đi tới. Cách đó không xa, ánh mắt Phù Phong Tử lộ ra vẻ tranh đấu, hắn đã từng nghĩ đến uy lực của vật ấy sau khi phong ấn hoàn toàn mở ra, nhưng lúc này cũng đã vượt xa so với sự tưởng tượng của mình.
Có ý muốn đi cướp đoạt vật ấy, nhưng vừa nghĩ tới ấn ký tại mi tâm Vương Lâm, Phù Phong Tử cũng không thể không từ bỏ. Hắn không biết nếu là chính mình xung phá phong ấn mặt ngoài thì sẽ gặp phải cái dạng trừng phạt gì.
Bởi vì không biết nên hắn càng nghĩ tới những cấm chế ác độc mà hắn thấy phía trước, do đó càng khiến hắn cảm thấy càng lúc càng kiêng kị.
Vương Lâm tới gần tấm thuẫn, bàn tay phải không chút do dự đưa ra đặt ở mặt trên, ở khoảnh khắc tay phải hắn chạm vào tấm thuẫn lập tức liền có vô biên Cổ Thần lực theo tấm thuẫn lao ra dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm, nó mang theo một tia bạo ngược điên cuồng và quyết tâm huỷ diệt hết thảy, khí tức này tràn vào, quét ngang cơ thể Vương Lâm nhưng không làm cho cơ thể Vương Lâm mang một chút tổn thương nào.
Khí tức này chạy mấy vòng trong cơ thể hắn rồi đi ra ngoài trở về trên tấm thuẫn kia. Ngay trong nháy mắt này trong đầu Vương Lâm như ầm lên một tiếng, giống như có một lượng tin tức đột nhiên dũng mãnh lao vào. Cũng may hắn có thân thể Cổ Thần, một lúc sau đau đớn liền dịu xuống, dần dần hấp thu các tin tức trong đầu.
Rất lâu sau hai mắt Vương Lâm lộ vẻ hiểu đượ,c há miệng hạ giọng nói:
- Thê!
Đây chính là ngôn ngữ của Cổ Thần, thanh âm này rất quỷ dị, ở khoảnh khắc nói ra liền có một cỗ lực lượng cổ quái bao phủ đại thuẫn nghìn trượng. Thanh quang thuẫn này lượn lờ với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, nó nhanh chóng thu nhỏ lại cuối cùng hoá nhỏ chừng một bàn tay, lượn lờ trước mặt Vương Lâm.
Hai mắt Vương Lâm bình tĩnh, hắn biết nếu chính mình không phải là thân thể của Cổ Thần thì vừa rồi lực lượng bạo ngược kia sẽ lập tức giết chết. Loại pháp bảo này và Cổ Thần Đỉnh không giống nhau!
Bên trong Cổ Thần Đỉnh tuy cũng có khí tức Cổ Thần, nhưng khí tức này so sánh với tấm thuẫn thì thiếu đi sự linh động, đơn thuần chỉ là một dụng cụ mà thôi. Dù sao Cổ Thần Đỉnh cũng chỉ là một pháp bảo mà Đồ Ti không hài lòng, sau khi chế tạo ra liền tuỳ tay vứt bỏ.
Thậm chí có thể nói Đồ Ti căn bản là không có sử dụng qua đại đỉnh kia lấy một lần. Nhưng tấm thuẫn này lại khác, hiển nhiên thuẫn này trước kia là vật luôn ở bên người Cổ Thần xa lạ kia, nếu không khoảnh khắc phong ấn trên tấm thuẫn này mở ra, nó cũng sẽ không ảo hóa ra hư ảnh của chủ nhân.
Cấp bậc này mặc dù không bằng Diệt Thần Mâu chân chính, nhưng cũng không kém nhiều lắm, cùng đều là một loại pháp bảo trong thiên hạ mà chỉ có Cổ Thần mới có khả năng sử dụng.
Nếu không phải là người của bộ tộc Cổ Thần thig cho dù là đạt được loại bảo vật này cũng chỉ phát huy rất ít uy lực của nó, nếu phong ấn này hoàn toàn mở ra bọn họ căn bản là cũng không thể khiến nó nhận chủ.
Nó chỉ nhận thức Cổ Thần.
- Phù Phong Tử ngươi thi triển toàn lực đánh ta một chiêu thần thông.
Vương Lâm đứng giữa không trung bình thản mở miệng nói.
Cách đó không xa Phù Phong Tử trầm ngâm, bấm hai tay niệm thần chú lập tức liền có tử quang lượn lờ quanh thân, bỗng nhiên tụ ở phía trước người hắn hoá thành một tấm bia đá. Trong khoảnh khắc tấm bia đá ầm ầm hướng thẳng Vương Lâm bay đến.
Phía trên tấm bia đá có vô số ấn ký loé ra, hình thành một cỗ lực lượng ngập trời, nháy mắt tới gần hung hăng hướng về Vương Lâm đè xuống. Nơi không trung chỗ Vương Lâm lập tức liền có tiếng động ca ca quanh quẩn, trong trăm trượng bốn phía lập tức xuất hiện một cái khe lớn.
Nhưng ngay tại lúc tấm bia đá biến ảo mà ra hướng Vương Lâm đè tới, Thanh quang thuẫn trôi nổi bên ngoài thân thể Vương Lâm đột nhiên hào quang trở nên chói mắt, loé ra với một tốc độ không thể tin nổi, nghênh đón phía trước tấm bia đá, cùng va vào nhau.
Chỉ nghe ầm một tiếng tấm bia đá kia hoàn toàn sụp đổ. Nếu như thế cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng khiến Phù Phong Tử trợn to hai mắt, lộ ra vẻ không dám tin chính là sau khi tấm bia đá sụp đổ, thiên địa nguyên lực ẩn chứa bên trong không ngờ thoáng một cái liền bị tấm thuẫn kia hấp thu hoàn toàn.
Quang mang trên tấm thuẫn lập tức càng sáng chói.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm, tay phải phất ra lập tức tấm thuẫn liền bay về trên tay hắn, cẩn thận xem xét qua trên mặt Vương Lâm hiện ra vẻ mỉm cười.
- Vật này không phải là pháp khí của vương tộc, nó cũng là pháp khí đỉnh của Cổ Thần bình thường. Dựa vào tin tức truyền thừa trong đầu lúc trước, vật này nếu hấp thu đủ sức mạnh của trời đất thì có thể mở ra bảo mệnh thần thông được Cổ Thần xa lạ kia phong ấn ở bên trong.
Với công phu hàm dưỡng của Vương Lâm mà giờ phút này cũng không khỏi tâm thần chấn động.
- Có thể khiến cho bát tinh Cổ Thần coi là bảo mệnh thần thông… Sẽ rất mạnh… Vương Lâm thở sâu, ánh mắt dừng ở trên tấm thuẫn, hai mắt chợt loé lên. Tấm thuẫn lập tức thu nhỏ lại, trực tiếp hoá thành một đạo màu lục mang, dung nhập vào trong đồng tử mắt phải của hắn.
Vương Lâm giờ phút này đầu tóc rũ ra, mắt phải cực kì quỷ dị lộ ra một cỗ màu lam vô tận, khiến cho người ta một khi nhìn thấy liền tuyệt đối sẽ không thể quên.
Lúc này cách rất xa chỗ Thuỷ Linh Tinh, tại bên ngoài Thiên Vận Tinh, một đạo trường hồng gào thét tới gần. Trong đạo trường hồng này chính là Tư Đồ Nam. Xung quanh hắn tràn ngập thiên địa lực vô biên, một tóc đen phiêu động lộ ra dung nhan thô ráp và mang theo vẻ tà khí, khiến cho cả người hắn thoạt nhìn phảng phát như một ma thần!
Hắn đến không chỉ một mình mà bên người còn có một nữ tử. Nữ tử này tướng mạo thanh tú xinh đẹp lại mang theo một cỗ cảm giác lả lơi quyến rũ, nàng mặc quần lụa mỏng phi hành, chiếc quần liền dán vào trên người làm lộ ra những đường cong nổi bật.
- Thiên Vận Tinh chết tiệt này như thế nào lại khó tìm như vậy! Lão tử ở chỗ này tìm kiếm vài vòng, may mà gặp tiên tử muội, nếu không nói thật đúng là không thể tìm thấy.
Cũng không biết lời Tư Đồ Nam là nói thật hay nói dối, nhưng nó lại khiến cho nữ tử phong tao bên người kia che miệng cười rộ lên.
- Tư Đồ tiền bối đến Thiên Vận Tinh này không biết vì chuyện gì?
Nữ tử này hai mắt kiều mị dịu dàng nói.
- Ha ha lão tử tới nơi này vì một vị huynh đệ nhiều năm không gặp, không biết cố nhân năm đó hiện tại tu vi đã đạt đến mức nào.
Nói xong thần sắc Tư Đồ Nam lộ ra một tia hồi ức trong lòng thầm than: "Cùng Vương Lâm từ biệt đã mấy trăm năm, không biết tiểu tử này hiện tại như thế nào?!" - A, không biết vị huynh đệ của tiền bối có tên là gì, có thể vãn bối không chừng cũng có thể biết?
Nữ tử phong tao quyến rũ kia đảo đôi mắt đẹp cười nói.