Ngửa mặt lên trời rít gào, Vương Lâm vung nắm tay khổng lồ, ngay khi ngón vô danh tới gần, cầm lấy Tam Xoa Kích ở trên đó, chân phải quét ngang, đá vào ngón vô danh.
Ầm một tiếng, thân thể Vương Lâm kịch chấn, cho dù là thân thể Cổ Thần của hắn giờ phút này cũng có cảm giác muốn sụp đổ, trong tiếng gầm nhẹ hắn nương theo luồng đại lực này, rút Tam Xoa Kích ra.
Ngón vô danh do ngọn núi hóa thành này dưới một cước của Vương Lâm đột nhiên chấn động, nhưng tốc độ không hề dừng lại, lao thẳng tới Vương Lâm.
Tiếng động ầm ầm vang lên, thần sắc Vương Lâm dữ tợn, giờ phút này thần thông, pháp bảo và quy tắc của hắn toàn bộ được thi triển ra, nhưng dưới một chưởng này, dường như hắn có liều mạng như thế nào cuối cùng cũng không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của Lam Mộng Đạo Tôn này.
Nhưng nếu chỉ như vậy cũng không thể làm cho hắn khuất phục. Hai mắt Vương Lâm nồng đậm vẻ điên cuồng, ở dưới ngón vô danh không ngừng giáng xuống, hắn vọt lên trên, điên cuồng tấn công.
Sức mạnh Cổ Thần ẩn chứa trong mỗi đòn tấn công, dưới sự tấn công điên cuồng của hắn, cho dù là một tu chân tinh cũng có thể sụp đổ, nhưng ngón vô danh này vẫn ầm ầm dường như muốn nghiền nát Vương Lâm.
Trời đất ầm ầm vang không ngừng, tiếng gầm nhẹ của Vương Lâm lại truyền ra. Hắn thân là Cổ Thần, nhưng dưới ngón tay này cũng cảm thấy một trở ngại từ trước đến nay chưa từng gặp. Tất cả những đòn tấn công của hắn cũng không thể khiến ngón vô danh này sụp đổ, thậm chí sau khi không ngừng oanh kích, ngón tay cái có uy lực mạnh nhất của bàn tay cũng đang chậm rãi hạ xuống.
Càng làm cho Vương Lâm đau khổ hơn là ba ngón tay còn lại không ngừng hấp thu sức mạnh của thiên địa nhanh chóng hồi phục, dường như không bao lâu sau, ba ngón tay mà hắn đã tốn toàn bộ tâm sức để phá vỡ lại một lần nữa chuyện.
- Chẳng lẽ Thất Thải giới này chính là mồ chôn Vương Lâm ta? Ta không cam lòng!
Hai mắt Vương Lâm đỏ lên như quỷ, không ngừng tấn công. Hắn hung hăng cắn răng, ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng dài.
Sáu tinh điểm trên mi tâm của hắn xoay tròn, tinh điểm thứ sáu mơ hồ ở trên đó đột nhiên tuôn ra một luồng khí tức Cổ Thần điên cuồng. Khí tức này kinh thiên động địa, quét ngang ra cho dù là ngón vô danh cũng phải run lên.
- Toái tinh!
Sau khi Vương Lâm tự xưng là Cổ Thần, cả đời trải qua vô số nguy cơ, nhưng lúc này là lần đầu tiên hắn phải chọn cách toái tinh.
Ngay khi tiếng hô này vang lên, tinh điểm thứ sáu trên mi tâm của hắn ầm ầm tan vỡ.
Sức mạnh của sự tan vỡ hóa thành một cơn lốc, đột nhiên điên cuồng hấp thu tiến nhập vào bên trong cơ thể Vương Lâm, khiến cho sức mạnh Cổ Thần của hắn tăng mạnh, trong cơ thể có những tiếng ầm ầm truyền ra, thân thể mấy trăm trượng trong khoảnh khắc này lại điên cuồng lớn lên. Trong thời gian ngắn, một người khổng lồ cao hơn hai ngàn trượng bất ngờ xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Dựa vào sức mạnh toái tinh, thân thể Cổ Thần của Vương Lâm nhất thời có được sức mạnh vô cùng to lớn tương đương với thất tinh vương tộc Cổ Thần. Trong tiếng gầm lên giận dữ, cả người Vương Lâm lao ra, cả mặt đất lúc này cũng run lên, khí tức điên cuồng vờn quanh, lao thẳng đến ngón vô danh!
Hắn đã chuẩn bị hôm nay sẽ liên tục phá vỡ năm tinh điểm, trận đánh hôm nay, trong cuộc đời hắn là trận đánh gian nan nhất.
Trận chiến này nếu như thân thể sụp đổ, nguyên thần tiêu tan, đạo niệm quy tiên, cả đời tu đạo gần hai ngàn năm của hắn từ nay về sau kết thúc, thế gian có hàng vạn người tên Vương Lâm, nhưng sẽ không có một người nào sánh được với hắn.
Hắn muốn phá vỡ năm ngón tay này, cố gắng vượt qua một chưởng này, đi ra khỏi Thất Thải giới suýt nữa đã trở thành mồ chôn hắn.
Thất Thải giới đối với Vương Lâm mà nói, thành cũng do nó, mà vong cũng do nó.
Mang theo một vẻ điên cuồng cũng với một vẻ không cam lòng, Vương Lâm giống như là thiêu đốt chính mình, dựa vào toái tinh trở thành Thất Tinh Cổ Thần, phóng tới ngón vô danh.
- Ta không thể chết được, ta không cam lòng, ta vẫn còn chưa làm cho Uyển Nhi sống lại! Ta vẫn còn chưa làm cho Bình nhi sống lại, ta vẫn còn chưa tận hiếu với cha mẹ đã mất, ta vẫn còn chưa hoàn thành vận mệnh của ta! Ta vẫn còn rất nhiều lời hứa chưa thực hiện được, ta không thể chết được!
Vương Lâm tới gần ngón vô danh đang hạ xuống, tay phải nắm lại, mang theo vẻ không cam lòng, đánh ra một quyền.
Một quyền này là một quyền của thất tinh vương tộc Cổ Thần, là một quyền sau khi tinh điểm thứ sáu bị vỡ, là một quyền không cam lòng sau gần hai ngàn năm tu đạo của Vương Lâm.
Một quyền này ầm ầm xuất ra, thiên địa biến sắc. Trong tiếng ầm ầm này, ba ngón tay không ngừng ngưng tụ lại sau khi bị phá vỡ kia lập tức chấn động, ngay lập tức cả bàn tay này trong chốc lát cũng dừng lại, giống như toàn bộ trời đất, tất cả những sự vận chuyển trong khoảnh khắc này đều dừng lại.
Nắm tay Vương Lâm ngay lập tức đánh lên ngón vô danh, sức mạnh vô biên có được nhờ toái tinh ầm ầm tràn vào bên trong ngón vô danh. Thân thể của Vương Lâm đột nhiên nhanh chóng thu nhỏ lại, từ trong mấy ngàn trượng lập tức chỉ còn lại cao có trăm trượng.
Nhưng trong quá trình thu nhỏ người lại này, chỉ thấy một sức tấn công điên cuồng của một thất tinh vương tộc Cổ Thần hết sức ầm ầm xuất ra.
- Vỡ cho lão tử!
Vương Lâm gầm nhẹ, tiếng sụp đổ của ngón vô danh đang đè xuống ầm ầm vang lên, ngón vô danh do ngọn núi hóa thành này kịch liệt run rẩy, vô số vết nứt lấy nắm tay của Vương Lâm làm trung tâm, ầm ầm tan vỡ.
Thân thể Vương Lâm trở nên suy yếu, máu tươi từ trong khóe miệng tràn ra, trong tiếng cười thảm, ngay khi ngón tay này sụp đổ liền ngã xuống. Giờ phút này, ngón tay cái uy lực mạnh nhất có thể so sánh với cả bốn ngón tay trước đã tới.
Bàn tay của người này nếu nắm lại, đầu tiên là ngón út và ngón trỏ, tiếp theo là ngón giữa và ngón vô danh, cuối cùng chính là ngón cái này. Sức mạnh của ngón cái này tuyệt đối hùng mạnh, nhấn một cái những vật bên trong bàn tay hoàn toàn bị phá vỡ.
Một đòn cực mạnh này Vương Lâm tự biết cho dù là toàn bộ tinh điểm bị phá vỡ cũng không thể trốn thoát. Nhưng chỉ ngồi đây chờ chết thì không phải là lựa chọn của Vương Lâm.
- Sinh ra là người bất khuất, chết đi cũng là quỷ anh hùng. Tu sĩ chúng ta sợ gì một trận chiến! Vương Lâm tu đạo gần hai ngàn năm, nếu vẫn còn là con người thì lúc này đã sớm trở thành cát bụi, so với con người đã sống lâu hơn rất nhiều, chết có gì đáng sợ! Có gì đáng sợ đây!
Vương Lâm trong tiếng cười thảm phát ra thanh âm sang sảng, giống như đã hiểu ra được hết thảy, ngay khi ngón tay cái này tới gần, trực tiếp lao tới.
- Cha mẹ, nếu có kiếp sau quyết sẽ không tu đạo, cùng với mọi người vui vẻ trăm năm! Tư Đồ, ngươi và ta không còn ngày gặp lại, Thanh Thủy sư huynh, sư đệ không thể cứu ngươi, Uyển Nhi, ta đi cùng với nàng đây! Mộc Băng Mi, ân oán giữa ngươi và ta xóa bỏ! Vương Bình, chúng ta người một nhà có thể đoàn tụ rồi.
Còn có Lý Thiến Mai. ngươi có tình với ta, nhưng Vương mỗ nếu chết, tiêu tan ở nơi này, sao có thể mang ngươi đi được!
Vương Lâm trong tiếng cười dài, vung tay trái lên, trước người lập tức xuất hiện không gian trữ vật, từ bên trong bay ra một chiếc vòng tay màu lam.
Vòng tay màu lam này sáng như ngọc, giống như là tinh thần, mang theo một luồng khí tức không rõ ràng, ngay khi xuất hiện tự động bay đến chạy trên tay trái của Vương Lâm, đột nhiên phát tán ra lam quang nhẹ nhàng, vờn quanh toàn thân Vương Lâm, dường như vẫn còn mang theo một vẻ ấm áp, một hơi ấm của cơ thể từ trăm năm trước, sau trăm năm thủy chung vẫn tồn tại. Lam quang vờn quanh, Vương Lâm cũng với ngón tay cái kia trong thời gian ngắn tiếp cận.
Nhưng ngay lúc vòng tay kia xuất hiện, ngay khi lam quang tỏa ra trên cổ tay Vương Lâm, một tiếng nói mang theo một vẻ khiếp sợ không thể tin nổi đột nhiên xuất hiện giữa trời đất.
- Đây là.
Thanh âm tang thương này dường như run rẩy, lộ ra sự kích động không thể hình dung được.
Ngón tay cái đang ầm ầm giáng xuống lập tức với tốc độ cực nhanh lại giơ lên, khiến cho Vương Lâm lao ra, phóng thẳng lên trời.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến cho Vương Lâm sửng sốt, nhưng không do dự chút nào, trong lúc bay ra hai tay bấm quyết, dựa theo ấn quyết trong ký ức của Thương Tùng Tử nhanh chóng ở phía trước người mở ra một cái khe quay về Vân Hải.
Thân mình hắn như tia chớp nhoáng lên một cái, bay thẳng đến cái khe. Ngay khi thân ảnh hắn biến mất, bàn tay được tạo thành từ Thất Thải giới này không hề truy kích, mà chậm rãi hạ xuống.
- Ta vẫn đợi con.
Tâm thần Vương Lâm ngay khi đi qua cái khe, thanh âm tang thương kia lờ mờ truyền đến. Vẻ mỏi mệt trong thanh âm kia càng đậm, mơ hồ còn mang theo một sự phức tạp không thể nói rõ.
Vương Lâm rời khỏi, bàn tay do Thất Thải giới hóa thành này dần xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, rất nhiều đá vụn vỡ ra, giống như thần thông lúc mới tiến nhập vào nơi đây vừa rồi đang chậm rãi rời khỏi.
- Nguyệt nhi.
Thanh âm tang thương kia từ từ tiêu tan.
Giờ phút này ở chỗ sâu nhất trong Thái Cổ Tinh Thần, ở nơi này có một người bộ tộc Thái Cổ, tên là Lam Ti. Tinh vực do bộ tộc này chiếm cứ vô biên vô hạn, ở bên trong tinh vực này có một tinh cầu tầm thường, ở trên đó có một ngọn núi quanh năm lam quang bao phủ, cho nên được người ở đó gọi là Lam Sơn.
Trên đỉnh núi có một ngôi nhà tranh đơn giản, đứng trong gió núi. Lúc này cánh cửa nhà bị đẩy ra, từ bên trong có một nam tử trung niên thần sắc uể oải đi ra. Nam tử này nhìn bầu trời, hai mắt dần dần lộ ra vẻ mơ hồ, giống như đang đổ lệ. Tóc trên đầu hắn cũng có màu lam.giống như là bầu trời, khiến cho cả người hắn tràn ngập một vẻ u buồn.
Cảnh tượng này nếu có bất kỳ một người dân Thái Cổ ở thế giới bên ngoài nhìn thấy, lập tức sẽ tâm thần chấn động. Một trong Thái Cổ ngũ tôn, Lam Mộng Đạo Tôn không ngờ đột nhiên lại có một khoảnh khắc không khống chế được tâm thần.
Lam Mộng Đạo Tôn tại Thái Cổ Tinh Thần là một nhân vật huyền thoại, Lam Ti tộc vốn là một tộc nhỏ, nhưng bởi vì người này hoành hành ngang dọc, nên trong Thái Cổ Tinh Thần đã trở thành một bộ tộc khổng lồ gần như không ai dám trêu chọc.
- Mộng nhi, con gái chúng ta đã đầu thai rồi.vòng tay mà nó đem theo lúc trước, trên vòng tay nà vẫn còn phúc hữu được truyền thừa từ Vân Mộng nàng. Nếu không có nó tự mình đưa cho, người bên ngoài cho dù có lấy được vòng tay, cũng không thể có được phúc hữu ẩn chứa bên trong.
Nam tử thì thào, thần sắc lộ ra vẻ hồi tưởng.
Hồi lâu sau, trong hư không ở phía trước hắn gợn sóng nổi lên, ở bên trong có một lão già áo trắng đi ra. Lão già này vừa xuất hiện liền lập tức cung kính.
- Đạo Tôn đại nhân, gia sư.
Lão già còn chưa nói xong, nam tử trung niên cũng không thèm nhìn hắn cái nào, chỉ nói một chữ.
- Cút!
Tâm thần lão già run lên, nhưng cũng không dám nhiều lời. Hắn tuy là đệ tử Chưởng Tôn, nhưng đối mặt với một trong Thái Cổ Ngũ Tôn sức mạnh tương đương với sư phụ của mình cũng không chút nào dám đắc tội, nghe thấy vậy lập tức dung nhập vào trong gợn sóng biến mất.
- Người này nếu không có quan hệ với Nguyệt nhi thì cũng thôi, nhưng người được con gái chúng ta đưa cho phúc hữu, làm sao ta có thể làm hại.Cho dù là người này có được Thiên Nghịch thì như thế nào, cả đời ta tu đạo đều dựa vào bản thân, không dựa vào bất kỳ vật gì, lòng tham của Chưởng Tôn đâu có liên quan gì tới ta! Mà Thiên Nghịch kia là vật chí tôn của Phong Giới năm xưa, nếu không mở được phong ấn trên đó, thì vật này chưa chắc đã là phúc, ngược lại còn là đại họa, là cái họa chết người của Phong Giới Chí Tôn! Còn phong ấn kia.thật quá khó khăn!
Chín vùng trời của Thất Thải giới vốn là do Phong Giới Chí Tôn mở ra, rồi sau đó bị bộ tộc Thái Cổ ta đoạt được, sức mạnh của ta bên trong đó cũng chỉ có một chưởng này, sau một chưởng này không thể không vội được. Chỉ là Chưởng Tôn tuy bế quan mấy vạn năm nhưng tâm cơ của hắn quá sâu, nhờ ta ra tay chỉ sợ còn có mục đích khác.
Chưởng Tôn năm đó lẻn vào bên trong giới, nhưng lại trọng thương chạy về. Lúc hắn chạy ra, sự cảnh cáo truyền khắp toàn bộ Thái Cổ kia cũng khiến người mỗi lần nhớ tới đều trong lòng kính sợ.
Vùng đất của Thất Thải Hoa lập tức bị Chưởng Tôn cấm đoán, ngoài những người nuôi dưỡng hoa mới có thể phân thân tiến vào, còn tất cả bản thể đều không tiến vào. Nghe đồn làm nhiễu loạn đạo niệm, khiến cho đạo của Thất Thải Hoa thất bại, nhưng thực tế chuyện này là như thế nào.
Mà người này cũng không bình tĩnh, tu vi kinh thiên, còn có thân thể Cổ Thần, mà tính cách cũng tương tự ta. Với thực lực của hắn hiện giờ, có thể phá vỡ bốn ngón tay của ta, trong đám tiểu bối, cho dù là trong Thái Cổ Tinh Thần cũng đủ để xưng là người mạnh nhất, nếu cho hắn thời gian, nhất định có thể đạt tới tu vi Không Cảnh. Hắn lại có phúc hữu của Nguyệt nhi, kiếp trước của Nguyệt nhi, xin lỗi con, kiếp này ta quyết sẽ không cho bất kỳ kẻ nào tổn hại con.người có phúc hữu của con, ta cũng sẽ làm như vậy! Cho dù là Chưởng Tôn quyết cũng không được!
Nam tử nhìn bầu trời, nước mắt chảy xuống. Cả đời hắn mệt mỏi, tang thương đau khổ, hối hận vì mất con gái.