Vương Nham nhìn cảnh tượng này, thầm than một tiếng. Hắn sớm biết là sẽ như vậy, chỉ không nói cho Chu Dật mà thôi. Những năm gần đây hắn hiểu rõ Chu Dật, đối với những chuyện xảy ra năm đó Vương Nham hoàn toàn tin tưởng.
Hồ Quyên mềm lòng, đang muốn nói gì đó.
Nhưng đúng lúc này thì đột nhiên ngoài khơi trào dâng, những cơn sóng dữ cuồn cuồn, hướng về bốn phía không ngừng cuốn tới. Ma khí kinh thiên tỏa ra, lập tức quét ngang thiên địa.
Ở phía trước mọi người, giữa không trung, ma khí vô tận từ biển rộng dâng lên, ngưng tụ thành một thân thể Cổ Ma khổng lồ. Thân thể này cực lớn, từ xa nhìn lại dường như đang chống trời vậy. Vô tận ma khí vờn quanh bên ngoài thân hắn như những con ma long, phát ra tiếng gầm rống vang vọng.
Cổ Ma này chính là Tháp Già. Giờ phút này hai mắt hắn đỏ bừng, trên mi tâm có một vết sẹo, khi ma khí ào ào đi vào phát ra tiếng xèo xèo.
- Cho dù là trong thức hải của Thanh Lâm, thì các người cũng sẽ phải chết.
Tháp Già vừa rống giận, tay phải khổng lồ liền giơ lên hướng về phía mọi người chụp tới.
Một tiếng vù vù kinh thiên động địa vang lên. Vô tận ma khí lượn lờ, trông như một đám mây đen từ trên trời giáng xuống, muốn thôn phệ tất cả.
Đúng lúc này thì ngoài khơi sóng gió lại quay cuồng một lần nữa. Từ trong đó bước ra một người trung niên. Người này thân mặc thanh y, tướng mạo anh tuấn, có vẻ tiên phong đạo cốt. Hơn nữa trên người hắn lại phát ra một vẻ không giận mà uy.
- Sư tôn.
Trong nháy mắt khi người này hiện ra, Vương Nham và Hồ Quyên lập tức trở nên kích động.
- Phụ thân.
Ánh mắt Thanh Sương lộ vẻ nhu hòa, cung kính nói.
Người này chính là tiên đế Thanh Lâm. Thần sắc hắn ngưng trọng, hơi gật đầu, tay phải vung lên về phía trước. Lập tức có một cơn cuồng phong hiện ra, hóa thành gió lốc quét ngang, đụng thẳng vào cánh tay Cổ Ma đang chụp tới.
Ầm ầm một tiếng chấn động kinh thiên động địa vang lên. Tay phải của Cổ ma liền tan nát, hóa thành vô số hắc khí tản ra. Nhưng cuồng phong do thần thôgn của Thanh Lâm biến thành cũng tan rã.
- Thanh Lâm. Ngươi tới bây giờ vì sao còn không chịu khuất phục bổn ma. Bổn ma dùng thân thể người có thể siêu việt uy danh năm đó của ngươi. Ngươi dung hợp với ta có gì không tốt chứ.
Cổ Ma Tháp Già rống giận, cánh tay vừa tan nát trong thời gian ngắn liền khôi phục lại như thường.
Thanh Lâm cũng khôgn thèm nhìn Cổ ma mà ánh mắt hướng về phía Vương Lâm. Ánh mắt hắn dường như ẩn chứa một quy tác nào đó, có thể nhìn một cái là biết toàn bộ bí mật của Vương Lâm. Dưới ánh mắt của hắn, Vương Lâm giống như không còn chút vỏ bọc, thậm chí suy nghĩ cũng không thể được.
Nhưng vào lsuc này một luồng khí tức quen thuộc với Vương Lâm từ trên mi tâm hắn hiện lên, lưu chuyển bên ngoài cơ thể. Trong phút chốc cảm giác bị nhìn thấu kia biến mất. Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh nhìn Thanh Lâm.
- Ngươi có tư cách được Thanh Lâm ta truyền thừa, trở thành đệ tử cuối cùng của ta.
Thanh Lâm thu lại ánh mắt, thân thể nhoáng lên một cái, không ngờ hóa thành một đạo thanh mang, khi Vương Lâm còn chưa kịp phản ứng thì đã nhảy vào trong cơ thể Vương Lâm.
Đột nhiên, toàn thân Vương Lâm truyền ra những tiếng động răng rắc, cả người lập tức bay lên, hai tay duỗi ra. Nỗi đau đớn trong cơ thể khiến Vương Lâm muốn gầm lên.
- Hồn thể không kém.
Từ trong cơ thể vương Lâm truyền ra tiếng nói của Thanh lâm. Trong nháy mắt này Vương Lâm có cảm giác thân thể của mình đã không còn nằm trong sự điều khiển của mình. Loại cảm giác này hắn đã gặp trong đời.
Đó là lần mà năm đó Cổ Yêu mượn cơ thể hắn đánh một trận.
Nhưng lúc này cảm giac này còn mạnh hơn cảm giác năm đó vô số lần, căn bản là không thể so sánh. Cái loại cảm giác cơ thể bị xé rách từ bên trong này khiến cho Vương Lâm cảm thấy dường như linh hồn mình cũng không ngừng bị giằng xé.
- Chỉ là tu vi không đủ.
Tiếng nói của Thanh Lâm lại một lần nữa vang lên. Cùng lúc đó tay phải Vương Lâm không chịu sự điều khiển của hắn chỉ về phía vương Nham.
- Vương Nham, vi sư muốn mượn tu vi của ngươi.
Vương Nham gật đầu, khôgn chút do dự trực tiếp hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng tới Vương Lâm, trong nháy mắt liền dung nhập vào trong cơ thể của Vương Lâm. Nỗi đau đớn lại một lần nữa được gia tăng, khiến cho vương Lâm không thể nhịn được mà phát ra tiếng gầm thét.
- Hồ Quyên, Thanh Sương, cả ngươi nữa.
Thân thể Vương Lâm run rẩy, nhưng tay phải hắn lại cực kỳ vững vàng, cuối cùng chỉ về hướng Chu dật.
- Toàn bộ tiến vào dung nhập đi.
Tiếng nói của Thanh Lâm vang vọng Hồ Quyên, Thanh Sương , Chu Dật không ngừng lại chút nào, đồng loạt bay tới hóa thành ba đạo cầu vồng trong nháy mắt nhảy vào trong cơ thể Vương lâm.
Chuyện này khiến cho nỗi đau đớn kịch liệt khiến Vương Lâm hầu như muốn phát điên, gầm thét kinh thiên động địa:
- Lão phu sẽ không chiếm thân thể của ngươi mà là cho ngươi lực lượng, cho ngươi hiểu biết của lão phu đối với quy tắc, cho ngươi hết thảy ký ức về tiên thuật của lão phu, cho ngươi tự mình thi triển một lần, chiến đấu ở cấp bậc Khôgn Niết. Việc này cũng là do ngươi đồng ý cứu lão phu, là một cơ hội của ngươi.
Tiếng nói của Thanh Lâm hoàn toàn tiêu tan. Trong khoảng khắc khi nó biến mất, một cỗ lực lượng không thể tin nổi từ trong cơ thể Vương Lâm điên cuồng tràn ra.
Lực lượng này mạnh tới mức có thể khiến cho mọi sinh linh trong thiên địa phải run rẩy, khiến cho cả một mảnh tinh không phải tan vỡ, tu sĩ Toát Niết chẳng là gì so với nó, dường như chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể khiến cho kẻ đó phải quỳ xuống chân hắn khuất phục.
Một cảm giác có thể nắm giữ thiên địa, thậm chí ngay cả thiên địa cũng phải quỳ dưới chân hắn mà khuất phục điên cuồng nảy sinh trong lòng Vương Lâm. Cơ thể hắn vẫn không ngừng truyền ra cảm giác đau đớn nhưng hết thảy không còn có thể khiến cho Vương Lâm chú ý chút nào.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, một cỗ lực lượng mà cả đời này hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi giờ phút này đang nằm trong tay hắn.
- Chiến đấu đi.
Trong đầu Vương Lâm vang lên một tiếng nói tang thương. Vương Lâm ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm vào Cổ ma ở phía xa.
Cổ Ma Tháp Già ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, hai mắt lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi. Hắn tới hiện giờ rốt cục biết hậu chiêu của Thanh Lâm là gì rồi. Hậu chiêu đó khôgn ngờ là truyền đạo.
Thiên địa có linh, tự tu thành đạo. Một người đắc đạo có thể truyền khắp vạn linh, truyền đaọ của thiên địa.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, vẻ mặt không chút biến động giơ một ngón tay phải chỉ lên bầu trời nói:
- Đại địa.
Lời này vừa thốt ra, đột nhiên trong thức hải vũ bão nổi lên ầm ầm. Một lực lượng quy tắc chuyển động mãnh liệt, kéo nát tất thảy, cả mặt nước biển cũng hoàn toàn sụp đổ. Trong nháy mắt ở chỗ Vương Lâm đã trở thành một sa mạc cát vàng.
Thần sắc Cổ Ma Tháp Già lại biến đổi, cố đè nén sợ hãi, vừa gầm rống vừa vung song chưởng về phía trước, chụp về phía Vương Lâm. Lập tức có một luồng hắc vụ đột nhiên hiện ra trong thiên địa, che kín bầu trời, hình thành từng cơn gió lốc từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, tạo thành một cơn gió xoáy khổng lồ hướng về phía Vương Lâm quét tới.
Cùng lúc đó trong miệng Cổ Ma Tháp già truyền ra những tiếng nói cổ xưa, tay phải lại chụp vào không trung một cái. Một hắc đao mấy trăm trượng hiện ra. Hắn cầm lấy thanh đeo, ném thẳng về phía Vương Lâm.
Sắc mặt Vương Lâm như thường, tay phải chỉ về phía trước. Lập tức gió lốc đang từ bốn phía gào thét lao tới liền sững lại, ngay cả ma đao kia trong nháy mắt dường như đình chỉ mọi cử động, lơ lửng bất động giữa không trung.
- Hô Phong.
Vương Lâm bình tĩnh nói. Đột nhiên thiên địa run rẩy, hắc vụ trên bầu trời tiêu tan nhưng thay vào đó là vô tận hắc phong. Trong hắc phong đó thấp thoáng thân hình của những con rồng, không phải là chín con mà là mười ba con.
Mười ba con hắc long gầm thét, lao thẳng tới Cổ Ma Tháp Già. khí thế ầm ầm này khiến cho Cổ Ma Tháp già lập tức phải lùi lại phía sau, tám ma tinh trong đồng tử xoay chuyển, miệng thốt ra một loạt tiếng nói theo ngôn ngữ cổ.
- Cổ Ma thuật, Giới hạn.
Tháp Già gầm nhẹ, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, tay phải bắt quyết vung về phía trước. Lập tức trước người hắn liền có một đạo hắc tuyến biến ảo hiện ra, vờn quanh bốn phía. Trong nháy mắt này dường như bên trong hắc tuyến là một khu vực bất đồng, trở thành một khôgn gian giới hạn.
Tất cả các thần thông bên ngoài đều không thể bước vào trong vòng giới hạn này.
- Cổ Ma thuật, Thôn thiên.
Sau khi thi triển Giới Hạn xong, Tháp Già lại gầm lớn một tiếng. Lập tức ma khí ầm ầm cuộn lên, một cái miệng khổng lồ đột nhiên hiện ra, hướng về phía bắn trời cắn nuốt.
Cái miệng này mở to hướng về bầu trời cắn nuốt, dường như thật sự có thể nuốt cả thiên địa.
Nhưng hết thảy không khiến sắc mặt Vương Lâm có chút thay đổi. Mười ba con hắc long lao thẳng tới Tháp Già, trong thời gian ngắn quấn lấy nhau, cùng với từng luồng hắc phong vờn quanh, không ngờ lại hóa thành một cây trường thương màu đen.
Cây thương này toàn thân đen nhánh, tiên khí tỏa ra ào ạt, lao thẳng tới Tháp Già.
- Tiên thuật của sư tôn Bạch Phàm tu tới cực hạn liền có thể hóa thành chí bảo của sư tôn. Sư tôn năm đó khi sáng tạo ra mỗi một tiên thuật đều lợi dụng thần thông một đời cúng tế một kiện pháp bảo dung nhập vào trong quy tắc của thiên địa. Người từng nói với tất cả đệ tử, nếu có thể tu luyện tiên thuật tới mức cực hạn thì có thể gọi chí bảo đó ra, khiến cho uy lực của thần thông tăng lên gấp bội.
Trong đầu Vương Lâm giờ phút này hiện lên những lời nói này. Những lời này hắn trước giờ không hề có chút ấn tượng, nhưng giọng nói này là của Thanh Thủy. hiển nhiên là năm đó khi truyền tiên thuật cho Vương Lâm, hắn đã đem phong ấn lại, ý định là đợi tới khi Vương lâm tu luyện thần thông tới đỉnh điểm thì có thể phá vỡ phong ấn này.
Thanh trường thương màu đen nọ trong nháy mắt liền đụng vào cái miệng khổng lồ Thôn Thiên ở bên ngoài thân thể Tháp già. Tiếng động ầm ầm kinh thiên động địa do va chạm vang lên. Cái miệng Thôn Thiên kia lập tức bị xuyên thấu, tỏa ra vô số ma khí sau đó sụp đổ.
Nó có thể thôn thiên nhưng lại không thể cắn nuốt được tu vi mới được truyền đạo của Vương Lâm, không thể cắn nuốt được uy lực của thần thông này. Đừng nói là hắn, cho dù là Bạch Phàm tái sinh mà chứng kiến hô Phong biến thành mười ba con hắc long thì cũng phải thất kinh. Dù là Bạch Phàm thì nhiều nhất cũng chỉ hóa xuất ra được mười một con mà thôi.
Sau khi phá tan thần thông Thôn Thiên, khiến cả thiên địa rung động, hắc thương này lại lao vào giới hạn của Cổ Ma Tháp già. Những trận hắc mang chói mắt lóe lên. Giới Hạn kêu lên răng rắc rồi lập tức sụp đổ. Muốn phân chia hai giới, ngăn cách mọi thần thông thì đã sao, nếu tu vi đủ mạnh thì thế gian này không thể có giới hạn.
Hắc thương trực tiếp xuyên qua thân thể Tháp Già nhưng không lao ra mà ở trong thân thể hắn ầm ầm nổ tung, hình thành một lực xung kích lớn khó có thể tưởng tượng được, khiến cho thân thể khổng lồ của Cổ Ma Tháp Già tan rã, hóa thành vô số ma khí ngưng tụ lại ở phía sau, một lần nữa lại hình thành thân thể của Cổ Ma.
Nhưng lúc này vẻ sợ hãi trong mắt hắn càng đậm, xoay người bỏ chạy.
Vương Lâm làm sao có thể để cho hắn chạy trốn, thần sắc thong dong bước lên nửa bước, chậm rãi nói:
- Ngươi đừng mong chạy thoát, hết thảy chỉ mới bắt đầu mà thôi. Kế tiếp ngươi phải giúp ta cảm nhận một chút thần thôgn của bước thứ ba.
Thứ hải khi Tháp Già chạy trốn dường như dung nhập vô số quy tắc, tổ hợp với nhau rất hoàn mỹ, hình thành một cái lồng giam. hắn đúng là không thể trốn thoát.
Xoay phắt người lại, ánh mắt Tháp già lộ ra vẻ điên cuồng, tám ma tinh trong đồng tử lập tức có ba cái vỡ tan.