Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Lâm mỉm cười, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh, nói:
 
-Theo lời nói của tiền bối, sợ còn có mục đích khác, cũng không phải chỉ là giải khai phong ấn. Trong lòng ngài cũng đã biết rõ, chuyện này căn bản là ta không thể mở ra được.
 
Tôn Thái nhìn chằm chằm Vương Lâm, nhìn thật kỹ, nói:
 
-Được! Không thẹn là người được Chu Dật tuyển chọn, cơ trí hơn người. Phương pháp phong ấn, ta sẽ đi tìm. Nhưng trước mắt ở đây, ngươi phải đi theo ta một chuyến. Trước tiên ta phải giam ngươi lại. Có như vậy lão phu mới yên tâm! Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng. Lão phu xin thề, sau khi giải khai phong ấn, chắc chắn sẽ bồi thường cho ngươi.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên lớn tiếng nói:
 
-Tôn Thái! Không biết rằng nếu ta chết đi thì Đệ Tam Hồn của ngươi phải chăng cũng có ảnh hưởng.
 
-Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết đâu! - Tôn Thái cười lạnh nói, vung lên một trảo, trực tiếp chộp về phía Vương Lâm.
 
-Phong ấn nô lệ bất ổn, thì bảo tháp có thể khắc chế!
 
Khoảnh khắc trước khi Chu Dật tiêu tan, đã truyền cho Vương Lâm một câu nói cuối cùng.
 
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, nhìn Tôn Thái, cũng không tránh. Chỉ thấy khi bàn tay của Tôn Thái chộp đến, một luồng ánh sáng trắng từ trong túi trữ vật của Vương Lâm bay ra. Ngay sau đó, bảo tháp xuất hiện, ánh sáng trắng lập tức tỏa ra khắp bốn phía. Trong ánh sáng trắng, tồn tại một vòng Si Tình Ý Cảnh của tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ.
 
Tôn Thái hừ thảm một tiếng, lập tức lui ra phía sau.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Chu Dật chỉ nói bảo tháp có thể khắc chế Tôn Thái, nhưng chưa nói Tôn Thái còn có Đệ Tứ Hồn. Việc này còn chưa biết thật giả, nhưng trước mắt cũng không thể để đối phương nhìn ra được manh mối. Nghĩ đến đây, hắn đi tới một bước, cầm bảo tháp trong tay. Ánh mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị, cười lạnh nói:
 
-Tôn Thái! Ý Cảnh trên bảo tháp này, đối với người ngoài chỉ có thể ngăn cản bước tiến và không có lực sát thương. Nhưng đối với ngươi, do Chu tiền bối âm thầm xuất thủ, thì nó đúng là vật dùng để khắc chế ngươi!
 
Sắc mặt Tôn Thái âm trầm, Ý Cảnh trên bảo tháp, tạo ra thương tổn cực lớn đối với hắn. Hắn biết rõ, đây là nguyên nhân trong cơ thể bị phong ấn nô bộc. Cơ thể hắn không ngừng lùi ra phía sau.
 
Vương Lâm không ngừng bước về phía trước. Mặt hắn lạnh như băng, quát:
 
-Nếu là môn phái khác, có lẽ tại hạ cũng không biết nhiều. Nhưng nếu là Thi Âm Tông tại hạ lại hiểu rất rõ. Thi thể trong quan tài, tuyệt đối không thể là Đệ Tứ Hồn của ngươi! Nếu như ta đoán không lầm thì thi thể đó, chỉ sợ là linh hồn của người khác mới đúng. Mặc dù thật sự là Đệ Tứ Hồn của ngươi, nhất định cũng là Tàn Hồn!
 
Vẻ mặt Tôn Thái trở nên khó coi, dùng giọng khàn khàn, nói:
 
-Nếu không tin, ngươi có thể thử một lần!
 
Vương Lâm cười ha hả, ánh mắt sáng ngời, nhấc chân tiến lên, hét lớn:
 
-Tôn Thái! Ngươi cho rằng ta không dám thử một lần sao? Lấy tu vi của Chu Dật, sao có thể lưu lại cho ta một tai họa bất ổn như ngươi chứ? Ta chỉ cần động ý niệm, ngươi chắc chắn sẽ chết! Mặc dù có Tàn Hồn, Chu tiền bối cũng đã tính toán hết rồi! Chẳng qua ta thấy tu vi ngươi không đổi, không muốn động sát cơ. Mà lúc này ngươi lại dám phản chủ, tự tìm đường chết!
 
Ánh mắt Tôn Thái lóe lên. Mặc dù từ ngoài nhìn không thấy bất cứ biểu cảm gì nhưng ở tận đáy lòng lại sinh ra một tia nghi ngờ. Đúng vậy! Lấy tu vi của Chu Dật sao có thể lưu lại cho tiểu bối này một tai họa chứ?
 
Chẳng lẽ, Chu Dật đã biết rõ nội tình bên trong? Tất cả những mánh khóe của mình, hắn đều tính toán hết rồi sao? Tận đáy lòng Tôn Thái cảm thấy run rẩy.
 
-Tôn Thái! Ngươi còn nhớ trước khi đi thi thể của người con gái áo trắng kia đã để lại bảo tháp cho ta chứ? Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ý nghĩ bên trong sao?
 
Giọng nói Vương Lâm lại càng lớn, thanh âm sang sảng. Lúc này hắn cầm bảo tháp trong tay, bước lên phía trước với khí thế cực cao.
 
Tôn Thái bị một loạt câu nói của Vương Lâm động đến nội tâm, trong lòng khiếp sợ, lại lui về sau!
 
-Vậy thì có nghĩa gì chứ? - Lòng Tôn Thái hỗn loạn, nhưng không hề lộ ra ngoài. Vương Lâm cười ha ha, không ngừng tiến lên, quát:
 
-Ý nghĩa chân chính, ngươi cứ từ từ tìm hiểu đi. Nếu như cuối cùng còn không rõ, chỉ có thể nói số ngươi phải chết!
 
Tôn Thái lại rút lui. Lúc này tốc độ của hắn cực nhanh. Sau khi lùi ra thật xa, mới nói:
 
-Hôm nay lão phu không chấp nhất với tiểu bối như ngươi. Nếu ngươi muốn giết Tam Hồn của ta, thì cứ tự nhiên ra tay. Xem lão phu phản kháng thế nào!
 
Nói xong, hắn nhanh chóng bay về phương xa, cũng không nghĩ đến chuyện bắt Vương Lâm giam cầm nữa. Vương Lâm đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn hình bóng Tôn Thái dần dần biến mất, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Tu vi Tôn Thái cực mạnh. Loại nô bộc thế này với tính cách Vương Lâm tuyệt đối sẽ nhận. Chu Dật sợ là trước khi chết cũng không nghĩ tới, tên Tôn Thái này lại có Đệ Tứ Hồn.
 
-Cho dù thật sự có Đệ Tứ Hồn, nếu Tam Hồn bị diệt, tu vi người này cũng sẽ rơi xuống rất thấp, thậm chí còn lưu lại vết thương lớn. Bằng không Tôn Thái cũng sẽ không vì mấy câu hù dọa của mình mà bỏ chạy. - Vương Lâm thầm nghĩ trong lòng, xoay người bay về phía Tinh La Bàn của Sất Hổ.
 
Vương Lâm biết, tình cảnh vừa rồi nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực tế ở bên trong lại rất hung hiểm. Nếu hắn lộ ra vẻ do dự, thì chắc chắn đã bị người ta giam lại rồi.
 
-Tôn Thái này nếu có thể diệt được Đệ Tứ Hồn, thì hắn mới thật sự trở thành nô tài! - Rất nhanh, Vương Lâm đã bay tới Tinh La Bàn.
 
-Tằng huynh! Tôn Thái là đại trưởng lão Thi Âm Tông có địa vị rất cao. Sau này Tằng huynh cần phải cẩn thận hơn một chút.
 
Tất cả tình cảnh vừa rồi đều được Sất Hổ nhìn thấy. Lúc này Vương Lâm ở trong lòng hắn, đã rất có phân lượng. Hắn là thiếu tộc trưởng Cự Ma Tộc, đơn giản là không muốn rước lấy kẻ thù, mà chỉ muốn kết giao hào kiệt.
 
Trên đường đi, tất cả những gì Vương Lâm thể hiện, vừa cơ trí, lại kiên định, tu vi cũng kinh người. Tất cả những điều làm cho Sất Hổ một lòng muốn kết giao. Vương Lâm mỉm cười, nói:
 
-Không sao! Chu Dật tiền bối từng truyền âm nói giữ lại người này sẽ có tác dụng lớn. Bằng không thì vừa rồi ta đã dùng bảo tháp diệt Nguyên Hồn của hắn rồi thu lấy Đệ Tứ Hồn, để hắn chạy không thoát khỏi số mệnh.
 
Vương Lâm nói ra cực kỳ trầm tĩnh, vẻ mặt không có chút dao động. Hắn biết Tôn Thái mặc dù đã đi xa, nhưng thần thức chắc chắn cũng sẽ quay lại thăm dò.
 
Sất Hổ ngẩn ra, cũng không hỏi nhiều, mà gật đầu rồi tập trung tinh thần điều khiển Tinh La Bàn biến mất trong hư vô.
 
Hai người biến mất không bao lâu, Tôn Thái đã xuất hiện. Ánh mắt hắn thâm trầm, nhìn chằm chằm về phương hướng Vương Lâm biết mất, vẻ mặt không biết đang vui hay buồn.
 
-Theo như lời nói của tiểu bối này, tuy không phải là sự thật hoàn toàn, nhưng chắc có tám phần là thật. Bằng không lấy tu vi Hóa Thần sơ kỳ của hắn, nếu không có chỗ nào dựa dẫm thì đối mặt với ta sẽ không thể ung dung như vậy được. Hừ! Hắn nói không muốn dễ dàng tiêu diệt Nguyên Thần của ta. Thì ra Chu Dật đã sớm truyền âm nói ta có giá trị sử dụng lớn, rốt cuộc là muốn gì. . - Tôn Thái trầm mặc một lúc lâu rồi cơ thể mới khẽ động, bay về phía trước.
 
-Cần gì phải tìm hiểu nguyên nhân.Tiểu bối này giết không được, bắt không được, thật là phiền phức! Nếu ta bức bách làm hắn nổi nóng, mặc kệ lời của Chu Dật, tiêu diệt Nguyên Thần của ta. Tuy ta còn tồn tại Tứ Hồn, nhưng Tứ Hồn này vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. Một khi Nguyên Thần bị diệt, không nói đến chuyện tu vi của ta hạ xuống, tuổi thọ cũng sẽ sụt giảm. . - Hắn thở dài, bụng đầy tức giận.
 
Vương Lâm và Sất Hổ ở trên Tinh La Bàn, tốc độ cực nhanh. Sau mấy canh giờ, vết nứt trên La Bàn càng ngày càng nhiều, dường như gần đến giới hạn chịu đựng của nó. Cuối cùng Tinh La Bàn mới dừng lại trong hư vô, không thể đi thêm được nữa. Vương Lâm vẫn ung dung, một chữ cũng không nói.
 
-Tằng huynh! Tinh La Bàn đã không thể sử dụng được nữa. Chúng ta chỉ có thể tự mình bay đi thôi. Chẳng qua trong hư vô quá mức nguy hiểm, ôi! - Sất Hổ từ trên Tinh La Bàn bay lên, vẻ mặt khổ sở.
 
Vương Lâm nhìn thoáng qua Tinh La Bàn, nói:
 
-Sất Hổ huynh! Tinh La Bàn, huynh chỉ mang theo một cái thôi sao?
 
-Tằng huynh! Tinh La Bàn là bảo vật. Trên Chu Tước tinh cũng không có nhiều. Cự Ma Tộc ta cũng chỉ còn lại một cái này, rất nhiều năm trước đã dùng để di chuyển đến Chu Tước tinh. Đáng tiếc lại bị hỏng trong tay ta. Khi trở về tộc sợ là ta sẽ bị phạt bế quan nữa rồi. - Sất Hổ cười khổ nói.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, cười nói:
 
-Sất Hổ huynh! Ta và huynh biết nhau chưa lâu, nhưng cũng từng trải qua hoạn nạn. Tằng mỗ không lừa huynh. Ta có thể sửa được Tinh La Bàn
 
Sất Hổ ngẩn người ra, hai mắt lập tức tỏa sáng. Hắn đang khổ sở vì không có La Bàn. Không nói đến tốc độ bay chậm, lại không có phương hướng, thì không biết năm nào tháng nào mới có thể rời khỏi chốn hư vô này được. Hơn nữa ở đây lại đặc biệt quỷ dị. Nếu có chút sơ suất sẽ gặp phải một số sinh vật rất khó chống đở.
 
-Tằng huynh! Nếu có thể sửa được Tinh La Bàn, hai người chúng ta chắc chắn sẽ bình an rời khỏi chốn hư vô này.
 
Sất Hổ không hỏi Tằng Ngưu vì sao có thể sửa được Tinh La Bàn cực kì hiếm này. Hắn biết mỗi người đều có bí mật riêng. Nếu họ không muốn nói, mà hỏi thì sẽ trở thành lỗ mãng. Vương Lâm mỉm cười, vẫn bình tĩnh nhìn Sất Hổ.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK