Trong một lâu các đó có một nữ tử đang ngồi. Nữ tử này nhìn rất quen, rất quen. Nàng mím mím môi dưới, nhìn lên bầu trời giống như đang nhìn gì đó.
- Nàng là ai. ta là ai.
Một vùng đại địa mênh mông, bầu trời hôn ám, bốn phía tràn ngập mùi máu tanh, giống như ở nơi này đã từng phát sinh một trận chiến tranh. Một nữ tử đang phi hành rất nhanh trên bầu trời. Thần sắc nàng kinh hoảng, sắc mặt tái nhợt, thinh thoảng quay đầu nhìn lại. Ở phía sau nàng có một tu sĩ ánh mắt lộ vẻ dâm tà, không nhanh không chậm đuổi theo.
Vào thời khắc nguy cấp nhất, nàng thấy ở trên mặt đất hình như có một nam tử quen thuộc.
- Nàng là ai, hắn là ai. ta là ai.
Ở một địa phương sương mù như biển, trong một động phủ rất tầm thường, có một nam tử ngồi khoanh chân giống như đang ở thời điểm mấu chốt để kết đan.
Nữ tử kia đứng ngoài động phủ, tâm thần dù run rẩy nhưng trong mắt lại lộ vẻ kiên định, ở phía trước nàng có rất nhiều tu sĩ đang muốn triển khai thần thông phá vỡ trận pháp của động phủ này, xông vào bên trong.
Nữ tử này cắn răng, không ngừng biến hóa trận pháp chống cự. Cho tới khi một tia khí lực cuối cùng của nàng đã dùng hết, thân thể mềm nhũn ra thì lại phát hiện có một lồng ngực ấm áp ôm lấy nàng.
- Ta mang nàng đi giết người!
Giọng nói này giống nhưng xuyên thấu trời cao, từ đó về sau nối tiếp tình cảm cả đời nàng.
- Nàng là ai, hắn là ai. ta là ai.
Ở dưới bầu trời như sóng biếc, trong một tông môn quen thuộc mà xa lạ, nữ tử kia yên lặng ngồi trong lầu các đánh đàn, tiếng đàn ưu thương vang vọng trong thiên địa. Nàng giống như sắp phải lập gia đình.
Chẳng qua trong lúc nàng đi ra khỏi lầu các, muốn đối mặt với tất cả thì một nam tử xuất hiện, dùng tu vi vô thượng đi tới trước mặt nàng.
Nụ cười nhu hòa khiến nàng sững sờ đứng đó.
Nàng muốn biết hắn là ai, nàng là ai, mà chính mình là ai.
Ánh sáng rạng rỡ làm người ta ấm áp. Trong một sơn cốc u tĩnh có một gian nhà gỗ. Nơi này đầy vẻ ấm áp, truyền ra tiếng đàn vui sướng. Nữ tử kia vui sướng đánh đàn nhìn nam tử bên cạnh, tựa vào lòng hắn, ánh mắt tràn ngập nhu tình.
- Nàng dường như rất hạnh phúc. Chẳng qua, nàng là ai, nam tử kia là ai, ta. Là ai?
Muốn nhớ thêm một chút mà lại không thể nào nhớ ra nổi, giống như trong đầu mở mít. Hình như đã ngủ rất lâu, rất lâu.
Mơ hồ, hình ảnh nhu tình kia xuất hiện một cái khe, chậm rãi sụp đổ, hóa thành một vùng thiên địa phong vân biến sắc. Nam tử kia ôm nữ tử vừa khóc vừa phát ra tiếng gầm thét kinh thiên. Tiếng gầm thét ấy ẩn chứa sự thống khổ, ẩn chứa một lời hứa hẹn!
- Trời khiến nàng chết ta cũng sẽ cướp nàng về!
Trong căn phòng xa hoa trong cung điện bên trong hoàng cung của Đạo Cổ hoàng thành, trên chiếc giường mềm mại có một nữ tử đang nằm. Tướng mạo nàng không đẹp tuyệt trần nhưng cũng rất dễ nhìn. Lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lông mi run rẩy, giống như gặp một cơn ác mộng, muốn giãy giụa tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Khóe mi nàng có nước mắt chảy xuống không biết từ bao giờ, lăn theo gương mặt nàng, thấm đầm tấm trải giường trắng tinh.
Trong mộng của nàng vẫn vang vọng tiếng gào tan nát cõi lòng kia. Đó là tiếng gào thét với trời cao, phản kháng vận mệnh, nghịch ý đối với thiên địa, đối với nhân sinh này!
Tiếng nói này khiến nước mắt của nữ tử càng nhiều.
Chẳng lẽ nàng không nghĩ ra nữ tử này là ai, nam tử gào thét xé rách tâm thần kia là ai. Nàng muốn nhớ lại nhưng lúc này dường như ngay cả bản thân là ai nàng cũng không biết.
Trong mộng của nàng mơ hồ nhìn thấy nam tử kia trong năm tháng mơ hồ đã xuất hiện bên cạnh một cái quan tài, vuốt ve quan tài, nhẹ nhàng áp mặt vào quan tài, vẻ ôn nhu đó khiến nàng đau lòng.
Nước mắt rơi lên quan tài làm trái tim nàng. Làm nàng cảm thấy xúc động, muốn mở hai mắt, đi tới chạm nhẹ lên khuôn mặt nam tử này, lau đi giọt lệ trên khóe mắt hắn.
Trong sự giãy giụa của nàng, tất cả mọi thứ trong mộng đều tồn hai. Nữ tử kia tiêu tán, nam tử kia biến mất trong sương mù. Tất cả đều biến thành mơ hồ.
Nàng mở hai mắt.
- Ngươi tỉnh rồi.
Một giọng nói nhu hòa truyền tới bên tai nàng.
Nàng nhìn đầu giường u nhầ tinh xảo, ánh mắt lộ vẻ mê man. Tất cả mọi thứ trong mộng dường như vẫn lờ mờ tồn tại, chỉ là nàng cũng cảm thấy mơ hồ rồi.
Quay đầu, nàng nhìn về phía giọng nói kia, thấy một nam tử tóc dài mặc hoàng bào. Nam tử này dù đã trung niên nhưng cũng khá anh tuấn, có một khí chất rất cao quý đang mỉm cười nhìn nàng.
- Ngươi. là ai. ta. là ai.
Vẻ mê man trong mắt nữ tử này càng đậm, trong óc truyền tới sự đau đớn, ngăn cản nàng cổ nhớ lại. Hình như có một loại lực lượng vô hình khiến nàng không thể tìm được chính mình.
Ta là Đạo Cổ hoàng tôn, là tồn tại chí cao vô thượng của Đạo Cổ nhất mạch. Ta là đại quân vương! Mà ngươi tên là Tống Trí, đến từ Thủy Cổ nhất mạch, là hoàng hậu của ta!
Nam tử kia mỉm cười, chậm rãi nói. Một luồng khí tức hoàng giả tràn ra từ thân thể hắn.
- Phu quân.
Trong nháy mắt khi hai từ này hiện lên trong đầu nàng, lập tức một thân ảnh khác hiện ra. Thân ảnh nọ đang ngẩng mặt lên trời gầm thét, phát ra tiếng rít gào thống khổ.
Thân ảnh nọ ở cùng nàng một nơi, nghe nàng gảy tiếng đàn vui sướng.
Thân ảnh nọ ôm nàng, nói lời nói bên tai nàng là mang nàng đi giết người.
Thân ảnh nọ. mơ hồ, giống như muốn xếp chồng lên thân ảnh nam tử mặc hoàng bào này. Từ từ bọn họ chồng lên nhau. Chỉ là trong cảm nhận của nàng, chuyện này không hợp lý, sau khi xếp chồng lên nhau liền tản ra.
Sự đau đớn trong đầu lại xuất hiện một lần nữa. Nữ tử nhắm hai mắt lại, trong đau đớn hôn mê đi.
- Nói cho ta biết chuyện này là vì sao?
Sắc mặt nam tử mặc hoàng bào lập tức trở nên âm trầm, chậm rãi nói.
Bệ hạ, Tống. Hoàng hậu sau khi dung hợp hồn phách kia thì thân thể suy yếu. Hồn vốn có của nàng đã dung hợp với tàn hồn của bệ hạ đưa ra, cho nên lúc này mới có cảnh trí nhớ thác loạn.
Nhưng việc này cùng không sao. Hoàng hậu chỉ nghỉ ngơi một thời gian là có thể từ từ khôi phục. Nhưng trí nhớ của nàng sẽ vẫn lẫn lộn. Nhưng đó cũng là chuyện tốt. Bệ hạ có thể một lần nữa sắp xếp lại trí nhớ cho hoàng hậu, dần dần chiếm cứ đầu óc nàng, trở thành trí nhớ chính thức của nàng.
Mà thân thể này rất thích hợp với hồn phách kia, có thể từ từ nuôi dưỡng, không cần mấy năm là có thể hoàn toàn dung hợp với hồn phách này. Tới lúc đó thì dù là thân thể chính thức của tàn hồn này cũng không có cách nào dung hợp nổi hồn này.
Phía sau nam tử mặc hoàng bào xuất hiện một vùng sóng gợn. Một lão già hiện ra quỳ xuống mặt đất cung kính nói.
- Ngươi lui ra đi.
Nam tử mặc hoàng bào chậm rãi nói.
Lão già vội vàng cung kính vâng dạ, hóa thành một làn khói, tiêu tán trong phòng. Chỉ còn lại Đạo Cổ hoàng tôn và nữ tử kia mà thôi.
Đạo Cổ hoàng tôn ngồi bên cạnh nữ tử kia, nhìn nàng, hai mắt lộ ánh sáng kỳ dị.
Quốc sư từng nói tàn hồn nọ có thể khiến ta trở thành Cổ Hoàng chính thức thống nhất Tam Tộc Cổ. Quốc sư tính toán biến hóa cổ kim, lời nói tuyệt đối không sai. Như vậy lập nữ tử này thành hậu sẽ là cách tốt nhất để thưởng cho nàng rồi.
Vừa thì thào, tay phải nam tử mặc hoàng bào vừa đưa lên vuốt ve mặt nữ tử đang hôn mê, sau đó cười rộ lên.
Nữ tử này dù không đẹp nhưng lại có ý vị khác. Tàn hồn trong cơ thể nàng không biết quốc sư lấy từ nơi nào tới. Việc này quốc sư không nói rõ. Nhưng dù sao tàn hồn này khi còn sống cũng là một mỹ nhân. Nàng có lẽ có tình lữ của mình, nói không chừng tình lữ của nàng sau khi nàng chết còn cực kỳ thống khổ.
Đáng tiếc hắn vĩnh viễn không thể biết, nữ tử này hôm nay lại ở trong tay trẫm. Nếu có cơ hội biết tình lữ của nữ tử này khi còn sống là ai, để trẫm tận mắt thấy một lần thì cũng rất thú vị.
Có lẽ đối phương đã chết từ lâu rồi, có thể chưa chết. Nếu có một ngày bọn họ gặp nhau thì không biết có thể nhận ra không.
Nam tử mặc hoàng bào càng tươi cười nhiều hơn.
Trẫm rất chờ mong. Nhưng nghĩ lại thì chắc không có ngày này đâu.
Nam tử mặc hoàng bào kia vuốt ve khuôn mặt nàng, vuốt một cái nhưng lại để lại dấu vết trên mặt nữ tử này.
Thân thể nữ tử run lên, giống như trong hôn mê cũng vẫn cảm nhận được sự đau đớn. Khóe mắt đang nhắm lại có nước mắt chảy xuống.
Nếu không phải là vì trước khi sắc phong hoàng hậu phải bảo trì thân xử nữ thì trẫm đúng là rất muốn biến nàng thành phụ nhân lúc này. Nhưng việc này cũng không vội. Sau lúc sắc phong trẫm sẽ nhấm nháp thật kỹ một chút, cảm nhận sự tuyệt vời khi tàn hồn kia dung thể.
Nam tử mặc hoàng bào vừa mỉm cười vừa đứng dậy, vung tay áo đi ra khỏi phòng.
Đồng thời khi nước mắt nữ tử này chảy xuống, Vương Lâm ở dưới Cổ Đạo Sơn đang ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, hai mắt lộ hàn quang.
Cổ Đạo Đại Thiên Tôn hiển nhiên không tán thành hắn, nhưng Vương Lâm hắn cũng không tán thành Cổ Tộc. Cả Cổ Tộc hắn chỉ kính trọng duy nhất Huyền La!
Nếu không có Huyền La thì Vương Lâm tuyệt đối sẽ không tới đây!
Ba trăm.
Hình dáng Đại Thiên Tôn chi dương màu đen trắng phía sau Vương Lâm tỏa sáng vạn trượng. Trong ánh sáng này, Vương Lâm cất bước, bỗng nhiên bước một bước đi lên.
Một bước này cũng không phải là một bậc thang mà là mười mấy bậc!
Trong tích tắc khi bước chân hạ xuống, Vương Lâm đã đứng ở bậc thang thứ ba mươi chín. Một luồng lực lượng mênh mông từ đỉnh núi ầm ầm đè xuống, giáng xuống thân thể Vương Lâm, khiến thân thể hắn sững lại, giống như bị vô số ngọn núi đè lên người vậy.
Trong mắt hắn, bậc thang thông lên đỉnh núi này cũng trở nên vặn vẹo, giống như có tính mạng, như một con giao long đang uốn mình vậy.
Hừ lạnh một tiếng, Đại Thiên Tôn chi dương phía sau Vương Lâm lại càng phát sáng mạnh mẽ, che phủ cả bầu trời. Trong phong vân biến sắc, hắn lại bước ra một bước nữa, nhảy về phía trước.
Bốn mươi hai bậc, năm mươi bảy, sáu mươi chín, tám mươi ba.tiếng ầm vang bên tai Vương Lâm không ngừng. Hắn chống cự áp lực vô cùng, dứt khoát đạp lên chín mươi chín bậc thang, chân phải giơ lên, hung hăng đạp lên bậc thứ một trăm!
Bước chân rơi xuống, thiên địa ầm vang. Cả Cổ Đạo Sơn giống như chấn động. Uy áp cường đại chợt ập tới thân thể Vương Lâm, khiến tâm thần hắn chấn động, khóe miệng tràn máu tươi.
Luồng uy áp này tới từ ngọn núi này, tới từ Cổ Đạo Đại Thiên Tôn!