Chỉ thấy hai góc kia trực tiếp xuất hiện rất nhiều vết nứt, đột nhiên vỡ tan, hóa thành vô số mảnh nổ tung, dấy lên một gợn sóng hướng về bốn phía khuếch tán ra, bị ngọn lửa thiêu đốt, hóa thành một đám khói đen.
Nếu chỉ có hai góc tan vỡ cũng chưa phải là kinh người, mà tế đàn này dưới một ấn cách không đánh tới của Vương Lâm chẳng những hai góc vỡ tan mà ngay cả bốn thanh kiếm cắm xung quanh thân ảnh mơ hồ ở trung tâm của tế đàn dưới một trảo này cũng lập tức run rây. phát ra những tiếng vù vù như là tiếng kêu rên.
Bốn đạo khí tức mở ảo như những làn khói từ trên bốn thanh kiếm này dường như bị một chưởng của Vương Lâm rút ra, mắt thường không thể nhìn thấy được, nhưng thần thức có thể cảm nhận thấy. Bốn đạo khí tức kia ngay khi rời khỏi bốn thanh kiếm này liền lao thẳng tới tay phải của Vương Lâm, ngay khi bay vào lòng bàn tay Vương Lâm bị hắn nắm chặt ở bên trong.
Sau khi bốn đạo khí tức này tiêu tan, bốn thanh kiếm năm đó đã khiến cho Vương Lâm có chút kiêng kị lập tức mất hết cả ánh sáng, giống như thể là sắt bình thường, không còn một chút linh khí nào.
Nhưng hết thảy chuyện này vẫn chưa chấm dứt. Nhân Quả Ấn lúc mở ra lúc nắm lại. Nhân quả ở trong tay, hết thảy bổn nguyên của mọi vật đều khó thoát khỏi lòng bàn tay. Thần thông này cực kỳ bá đạo, hạng người tầm thường thậm chí ngay cả tư cách né tránh cũng không có, ngay cả bậc toàn năng bước thứ ba như nam tử áo xanh kia cũng dưới Nhân Quả Ấn của Vương Lâm mà hoảng sợ thất thần.
Tế đàn bốn góc kia trong lúc chấn động kịch liệt giống như có một đạo khí tức từ bên trong bị rút ra, run rẩy càng mạnh, từng vết nứt giống như là mạng nhện trong nháy mắt tràn ngập cả tế đàn.
Hết thảy chuyện này nói thì dài, nhưng thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt. Vương Lâm nắm chặt tay phải, hai mắt lóe lên hàn quang.
Hủy diệt!
Hai chữ vừa ra khỏi miệng, bên trong tế đàn phát ra một tiếng ầm vang kinh thiên. Trong tiếng ầm ầm vang vọng này, một nửa tế đàn còn chưa kịp lộ ra kia đột nhiên tan vỡ.
Vô số mảnh vỡ cuộn lên dường như hóa thành một cơn lốc xoay tròn. Nhưng cơn lốc này gần như vừa mới nổi lên, liền lập tức bị biển lửa xung quanh nuốt sạch sẽ.
Một tiếng gầm nhẹ từ bên trong tế đàn sụp đổ bỗng nhiên vang lên. Chỉ thấy thân ảnh mơ hồ đang khoanh chân ngồi kia ngẩng mạnh đầu, thân thể hắn tiến về phía trước, đi ra khỏi tế đàn bị nổ tung, ở trong biển lửa đột nhiên lóe lên, lao thẳng tới Vương Lâm.
Thân ảnh này thủy chung vẫn mơ hồ, mặc dù từ trong biển lửa lao ra, nhưng thủy chung cũng không nhìn thấy rõ bộ dạng. Chỉ nhìn thấy trong một màn hư ảo, thân ảnh này giơ tay phải lên, thì thào nói nhỏ giống như là thi triển thần thông, khiến cho tay phải người này lập tức tràn ngập một đám hào quang màu vàng, ngay khi tới gần Vương Lâm, vỗ tới một chưởng.
Sinh!
Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, không hề né tránh, vung tay áo. Tay trái hắn vươn ra, có bạch khí lượn lờ, sức sống vô hạn, trực tiếp đối chưởng với thân ảnh lao tới kia. Lòng bàn tay của hai người cách không, dưới một chưởng này tiếng nổ vang lên ngợp trời, thân ảnh kia trực tiếp thân thể chấn động, đạp đạp lùi lại phía sau mấy bước.
Nếu chỉ có sức sống bình thường thì sức công phá thực sự không lớn, nhưng Vương Lâm đã minh ngộ được sinh tử, một chưởng ẩn chứa sức sống của hắn cũng là một phần của Sinh Tử Ấn. Sức sống trong chưởng thứ nhất chính là để đưa vào một dấu ấn sẽ hóa thành sự tử vong.
Tu vi như vậy mà cũng dám ra tay với Vương mỗ sao!
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt thân ảnh đang lui về phía sau kia. Hắn giơ tay phải lên, hắc khí tràn ngập, ngay khi tới gần thân ảnh kia liền đặt một chưởng lên ngực hắn.
Tử!
Ngay khi ấn xuống, hắc khí lượn lờ trên tay phải hắn điên cuồng chui vào trong cơ thể của thân ảnh kia, dẫn động sức sống đã mai phục ở trong cơ thể hắn, hoàn thành sự giao hòa của sinh tử, hình thành một Sinh Tử đại ấn!
Sinh Tử đại ấn đã hình thành, từ trong cơ thể thân ảnh mơ hồ kia phát ra tiếng ầm vang kịch liệt. Chỉ thấy hắn trong khi thân thể kịch chấn liên tục phun ra một vài ngụm khí tức màu vàng, thân thể hắn lập tức bị bắn tung ra, thậm chí ngay cả tấm màn mở ảo nối liền với thân thể hắn cũng tiêu tan đi một chút, lộ ra hai mắt tràn ngập sự hoảng sợ cùng với vẻ không thể tin. Thân thể hắn ầm một tiếng, trực tiếp bị Sinh Tử Ấn ở bên trong làm nhiễu loạn sinh tử, lập tức tan vỡ.
Sứ giả của thiên kiếp khiến cho Vương Lâm phải chật vật năm đó, hôm nay ở trước mặt Vương Lâm đã không chịu nổi một đòn!
Thiên kiếp, ngươi có tư cách gì mà giáng kiếp nạn xuống ta!
Lời nói của Vương Lâm bình tĩnh, nhưng truyền khắp bốn phía, còn truyền ra ngoài đám sương mù trăm vạn dặm, truyền vào trong tai đám người Tư Đồ Nam cùng với mấy ngàn tu sĩ giới nội kia.
Một câu nói này đủ để khiến cho những tu sĩ giới nội này nhiệt huyết sôi trào. Một câu nói này cực kỳ cuồng ngạo, nhưng giờ phút này cũng không một người nào dám có một chút nghi ngờ!
Một câu nói này Vương Lâm đã nhịn từ hơn một ngàn năm nay, từ lần đầu tiên thiên kiếp giáng xuống khi hắn vấn đỉnh ở vùng đắt Yêu Linh năm đó, hắn đã nhẫn nhịn. Hôm nay, hắn có tư cách để nói câu này. Một chỉ hỏi trời, hỏi trời là ai cho ngươi tư cách trừng phạt Vương Lâm ta!
Hỏi trời là ai cho ngươi tư cách cướp đi Lý Mộ Uyển!
Hỏi trời là ai cho ngươi tư cách trừng phạt chúng sinh!
Hỏi trời là ai cho ngươi tư cách để trở thành trời!
Tinh không ầm vang, đám sương mù trăm vạn dặm dường như nổi giận, chuyển động trong phạm vi lớn. Còn có từng trận tiếng gầm rầu rĩ từ bên trong cái khe truyền ra, chấn động tâm thần.
Theo thanh âm này vang lên kịch liệt, đám sương mù trăm vạn dặm này đột nhiên xoay tròn, phát ra tiếng nổ kịch liệt hơn. Theo nó chuyển động, một uy áp của thiên địa khuếch tán ra, bao phủ vô tận.
Trong khi đám sương mù xoay tròn, bên trong rất nhanh liền xuất hiện vô số thân ảnh mơ hồ. Những thân ảnh này giống như là những hồn phách, sau khi xuất hiện liền phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Trong nháy mắt, bên trong đám sương mù ở xung quanh Vương Lâm, khắp nơi đều có quỷ ảnh. Những quỷ ảnh này mới đầu thì còn mơ hồ. Nhưng rất nhanh liền trở nên rõ ràng, hóa thành những người mà Vương Lâm rất quen thuộc.
Trong những người này, có cha mẹ hắn, có tứ thúc của hắn, có Vương Trác, có Trương Hố, có Liễu Mi, còn có cả Lý Mộ Uyển.
Còn có Đằng Lệ, Đằng Hóa Nguyên, tất cả những người mà Vương Lâm gặp trong đời. Cả kẻ địch, bằng hữu, cùng với thân nhân, từ bốn phương tám hướng bên trong đám sương mù hướng về phía Vương Lâm.
Thậm chí khi họ lao tới, còn có những tiếng gào thét hoặc những tiếng gọi dịu dàng tràn ngập bên trong đám sương mù, nhập vào trong tâm thần Vương Lâm.
Vương Lâm trầm mặc, nhìn về phía những thân ảnh đang càng ngày càng tới gần mình. Hắn nhìn thấy cha mẹ tóc bạc trắng đang dìu nhau đi, thân thể run rẩy từng bước đi tới, nhìn thấy vẻ kích động cùng với những giọt lệ ở trong mắt, nhìn thấy cánh tay khô héo đang vươn ra giống như muốn vuốt lên mặt hắn.
Hắn nhìn thấy Lý Mộ Uyển. Lý Mộ Uyển hai mắt đẫm lệ, nhưng trên mặt mang theo một nụ cười ấm áp, lau nước mắt yên lặng bước về phía Vương Lâm.
Hắn nhìn thấy Liễu Mi, nhìn thấy ở trong lòng Liễu Mi có ôm một đứa trẻ bị hắc khí bao quanh. Tiếng trẻ con khóc chói tai, từng tiếng xuyên thấu tâm thần.
Hắn nhìn thấy rất nhiều, thấy được hết thảy.
Cảnh tượng này cực kỳ chân thật, nó là do thiên kiếp biến ảo ra, rất khó phân biệt được thật giả, mà là từ tâm sinh ra. Tất cả những thứ này còn khiến cho người ta có cảm giác dường như lúc nào thật giả cũng có thể biến đổi.
Thậm chí khiến cho người ta cho rằng hết thảy mọi chuyện đều là giả, nhưng sau khi hủy diệt, có lẽ sẽ lập tức phát hiện ra tất cả mọi thứ vốn là thật. Thứ bị hủy diệt chính là hồn phách cuối cùng của người thân lưu lại trên thế gian này!
Vương Lâm trầm mặc, ở xung quanh hắn càng ngày càng có nhiều thân ảnh trong những tiếng kêu thảm thiết tiến tới. Từ xa nhìn lại, những thân ảnh này đã bao vây Vương Lâm, không ngừng tiếp cận.
Vương Lâm than nhẹ, nhìn thật kỹ một lượt những khuôn mặt quen thuộc ở bốn phía, nhắm hai mắt lại.
Hắn đã minh ngộ được chân giả bổn nguyên, hết thảy chuyện này đối với hắn cũng chỉ là một hồi cảm khái, lúc này nhắm mắt lại, hết thảy mọi thứ đều là giả. Ngay khi nhắm mắt lại, Vương Lâm lại mở mắt ra, tất cả mọi thứ lại một lần nữa trở thành thật.
Trong tiếng thở dài, Vương Lâm lại một lần nữa nhắm mắt lại, giơ tay phải lên vung về phía trước, giống như lúc phá vỡ Không Môn. Đem tất cả những thân ảnh này, giả cũng được, mà thật cũng được, dưới một cái vung tay này bụi trở về với bụi. Đắt trở về với đất, từ nơi nào quay trở về nơi đó.
Thiên địa bất nhân, giáng kiếp nạn này xuống Vương mỗ, nếu như vậy thì Vương mỗ cũng sẽ làm như thế! Trời, hãy mở mắt của ngươi ra nhìn đi, trong thiên địa này, ngoài Vương Lâm ta, còn có bao nhiêu người hướng lên trời mà kêu gào!
Vương Lâm mở hai mắt, giơ tay chỉ lên bầu trời, phát ra một tiếng rống to!
Trong tiếng rống này, thần thông do chân giả bổn nguyên của Vương Lâm biến thành, Chân Giả Đạo bất ngờ hiện lên!
Trong đám sương mù cuồn cuộn bốn phía, dưới một chỉ của Vương Lâm hướng lên bầu trời, đột nhiên xuất hiện những thân ảnh hư ảo. Những thân ảnh này là do Chân Giả Đạo của Vương Lâm biến thành, nói thật là thật, nói giả là giả.
Trong những thân ảnh kia, có Chu Như ôm con gái hướng lên không trung rống lên một tiếng giận dữ, nước mắt đầm đìa.
Trong những thân ảnh kia, có Bạch Phàm chỉ tay lên trời, điên cuồng cười lớn Trong những thân ảnh kia, có Thanh Thủy sau khi tỉnh lại, khôi phục trí nhớ, trong lúc trầm mặc nhìn trời đã sụp đổ.
Trong những thân ảnh kia còn có Thác Sâm cuồng ngạo đến cực điểm, tức giận quát mắng bầu trời.
Trong những thân ảnh kia, còn có rất nhiều, rất nhiều Trong những thân ảnh kia, còn có vô số dân chúng trong bảy trăm vạn thiên địa của Thiểm Lôi Tộc, vô số tu sĩ gặp phải kiếp nạn tử vong. Còn có Tán Linh thượng nhân, sau khi hắn nhận ra được tận cùng của trời, tâm thần thác loạn, hai mắt cháy lên một vẻ điên cuồng.
Vô số thân ảnh hiện ra trong Chân Giả Đạo này của Vương Lâm, bọn họ hướng lên trời gào thét, hình thành một thiên kiếp đặc biệt. Trời giáng Huyễn Chân Kiếp xuống Vương Lâm. Thì Vương Lâm cũng dùng cùng một thủ đoạn như vậy, lấy Chân Giả Đạo hình thành kiếp này, lấy kiếp này để đáp lại.
Trong những tiếng kêu giận dữ này, một sức mạnh vô hình xông vào trong cái khe trên bầu trời. Nhưng cái khe này cũng không có bất kỳ phản ứng gì, tiếng rít gào ở bên trong không hề có một chút gián đoạn.
Vẫn chưa đủ!
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, thần thức đột nhiên hướng về bốn phía ầm ầm khuếch tán ra, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ Côn Hư tinh vực, dung nhập vào trong những tu chân tinh, dung nhập vào trong linh hồn của từng người, dung nhập vào trong ký ức của bọn họ.
Từ xưa tới giờ, tất cả những người sống trong Côn Hư tinh vực này, là phàm nhân hay là tiên nhân, khi bọn họ tử vong, khi vận mệnh sắp kết thúc, trong lúc thê thảm đó. bọn họ ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bọn họ hoặc là kêu lên, hoặc là có oán khí uất nghẹn trong lòng, có lẽ không có một người nào chứng kiến, hoặc có thể những người chứng kiến cũng đã chết, nhưng những linh hồn vẫn tồn tại trên tinh cầu mà bọn họ sinh sống cũng vẫn còn nhớ rõ.
Lúc này, bị thần thức của Vương Lâm cảm nhận, lấy Chân Giả Đạo để biến hóa ra, chuyển thành một sức mạnh hướng về phía thiên kiếp ầm ầm bộc phát.
Cái khe tượng trưng cho thiên kiếp kia lần đầu tiên run lên một chút, tiếng rít gào ở bên trong đột nhiên ngừng lại.
Cùng lúc đó, ở một hướng khác bên ngoài đám sương mù, Chiến lão quỷ kia hai mắt lộ ra một ánh sáng trước giờ chưa từng có. Ánh sáng trong mắt hắn còn lộ ra một vẻ tham lam không cần che giấu.
Có ba phần khả năng hắn chính là người thứ ba!
Chiến lão quỷ liếm môi.