Hoàng quyền của Cổ Tộc từ chuyện nhỏ ngày hôm nay có thể thấy rất nhiều điều.
Vương Lâm ở lại nơi này, ngoài việc muốn lấy ngọc giản bản đồ ra thì còn có một nguyên nhân. Hắn muốn nhìn xem hoàng quyền của Cổ Tộc rốt cục là uy nghiêm thế nào.
Hôm nay hắn mới thấy được, chỉ một hoàng tử, cũng không phải là Thủy Cổ Hoàng có thể lệnh cho người một thành quỳ lạy. Mà mình chẳng qua chỉ không quỳ xuống liền lập tức khiến mọi người khiếp sợ.
Đại hán mặc kim giáp kia lúc trước vô cùng khách khí nhưng trong nháy mắt liền lộ ra sát khí và phẫn nộ, giống như mình không quỳ là đại nghịch bất đạo vậy!
Mà hoàng tử lại cũng chỉ vì chuyện không quỳ mà nói muốn lấy mạng mình. Nhìn thần sắc hắn thì thấy chuyện giết một tộc nhân đúng là tùy ý như hít thở vậy.
Loại biểu hiện này nhất định phải sau khi hoàng quyền đạt tới trình độ chí cao vô thượng mới bộc lộ ra. Mà quan trọng nhất là tất cả những người quỳ lạy, Vương Lâm đều nhận thấy sự sùng kính cuồng nhiệt tới từ nội tâm, giống như dù hoàng tử bắt họ tự vẫn ngay thì những người này cũng lập tức chấp hành.
Thủy Cổ đã như thế, nghĩ rằng Đạo Cổ.có lẽ ta thật sự không thích hợp với nơi này.
Vương Lâm vừa trầm mặc vừa bước tới. Trong nháy mắt khi hắn đi tới ba bước, bàn tay khổng lồ của Cổ Yêu kia đã gào thét tới gần. Trong ánh mắt chú ý của mọi người bốn phía, bọn họ nhìn thấy bàn tay của Cổ Yêu đột nhiên chồng lên thân ảnh Vương Lâm!
Thoạt nhìn giống như Vương Lâm bị chụp trúng!
Cảnh tượng này sau khi mọi người nhìn thấy, dù là đại hán mặc kim giáp, Yêu Thánh Khổng Ti hay thanh niên mặc hắc ý, kẻ cả tất cả mọi người quỳ lạy trên mặt đất, thậm chí là người mặc bì giáp đưa cho Vương Lâm ngọc giản cũng đều lộ ra thần sắc lạnh lùng.
Vẻ lạnh lùng của bọn họ giống như đồng thời ngưng tụ ra một câu nói.
Bất kính với hoàng quyền là đáng chết.
Vương Lâm trong câu nói vang vọng thiên địa này, bàn tay của Cổ Yêu chồng lên thân ảnh hắn giống như trong suốt, bị Vương Lâm bình tĩnh bước qua.
Cũng có thể nói là Vương Lâm trở nên trong suốt, khiến bàn tay Cổ Yêu chụp không nổi. Trong tiếng ầm vang, Vương Lâm đi ra xa, tiến về phía Cổ Ma của sứ đoàn Đạo Cổ.
Cổ Yêu bắt không được hắn, hai mắt đỏ bừng lộ vẻ điên cuồng càng đậm, gầm thét giơ tay phải lên, hướng về phía bóng lưng Vương Lâm chụp tới. Nhưng hoàng tử trên đỉnh đầu nó lại sửng sốt ngây người, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, thần sắc lộ vẻ ngưng trọng hiếm thấy.
Không chỉ có hắn, tất cả đám người đang quỳ lạy bốn phía đều sửng sốt. Trong cái nhìn của bọn họ, Vương Lâm vốn phải chết lại quỷ dị đi ra.
Đồng tử trong mắt đại hán mặc kim giáp cũng co rút lại. Hắn cũng là Cửu tinh Cổ Thần, hiểu rõ rằng mình không thể làm được điều này. Chỉ có thân thể Yêu Thánh có lẽ mới có thể quỷ dị như vậy.
Nhưng trong tâm thần Khổng Ti lúc này cũng nổi lên sóng gió ngập trời. Hắn trong chớp mắt khi thấy Vương Lâm đi ra lại không phát hiện chút yêu lực lan ra. Càng như vậy càng thể hiện chuyện này không tầm thường!
- Hắn. Hắn là ai vậy?
Bị rung động nhất chính là thanh niên mặc hắc y. Hắn thân là Ma Thánh, lúc trước vẫn coi thường Vương Lâm. Giờ phút này khi nhìn thấy vẻ thong dong của đối phương, lập tức hít sâu một hơi, nhưng trong hai mắt lại lộ ra chiến ý!
Còn cả bảy người trên đỉnh đầu Cổ Ma nọ. Bọn họ đến từ Đạo Cổ, tuân lệnh hoàng đế tới đây tuyển phi tử, đối với chuyện lúc trước Vương Lâm không quỳ bọn họ cũng chỉ mang theo tâm tính muốn xem náo nhiệt. Chẳng qua Vương Lâm tiêu sái đi ra khiến thần sắc bọn họ không khỏi sững lại nhưng cũng không để trong lòng. Dù sao trong suy nghĩ của bọn họ, chuyện trong tộc của Thủy Cổ nhất mạch cũng không quan hệ với bọn họ.
Chẳng qua khi bọn họ thấy Vương Lâm tiến về phía mình thì lại cảm thấy rất khó hiểu.
Vương Lâm đi không nhanh, Cổ Yêu phía sau thu thay lại, gầm rống lên rồi lại chụp tới một lần nữa. Chuyện này khiến hắn hơi nhíu mày. Bước chân hắn dừng lại, trong nháy mắt khi bàn tay Cổ Yêu chụp tới liền xoay người nhìn vào hai mắt Cổ Yêu.
- Muốn chết sao!
Ba chữ này thốt ra không có tiếng ầm vang như sấm sét, không khiến thiên địa biến sắc nhưng lại khiến thân thể Cổ Yêu hai mắt vốn lộ vẻ điên cuồng liền run rẩy, vẻ điên cuồng trong hai mắt lập tức trở thành tỉnh táo, sau đó hóa thành sợ hãi ngập trời. Giống như ánh mắt của Vương Lâm có thể khiến nó sụp đổ, làm nó cảm nhận được tử vong bao phủ.
Cổ Yêu này hí rống lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết, vội vàng lui lại phía sau, quỳ một gối xuống mặt đất. Thân thể cao lớn kia cuống quít bái lạy Vương Lâm.
Cảnh tượng này xuất hiện khiến cho người bốn phía đều phải hít sâu một hơi, thần sắc lộ vẻ kinh hoàng khiếp sợ. Mà chiến ý trong mắt thanh niên mặc hắc y lập tức tan rã, toàn thân run lên, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Đại hán mặc kim giáp kia thân thể cũng run rẩy. Hắn nhớ lại lời mình vừa nói, còn muốn giết chết đối phương. Hắn không thể nào ngờ được chỉ một ánh mắt của người này lại có thể khiến một Đại Cổ Yêu sợ hãi như vậy.
Còn có hoàng tử và nữ tử đứng trên đầu Cổ Yêu. Lúc này thân thể hai người bay lên, ở giữa không trung chứng kiến cảnh này đều phải trợn mắt há mồm. Nhất là hoàng tử kia. Hắn cực kỳ rõ ràng thực lực của Cổ Yêu, thậm chí có thể đánh với Thiên Tôn trong Tiên Tộc một trận!
Nhưng hôm nay Cổ Yêu cường hãn này lại sợ hãi tới mức này. Tất cả đã nói rõ ràng, người vừa không quỳ trước mặt này có thực lực cực kỳ kinh khủng!
- Ngươi. Ngươi.
Sắc mặt Kế Đô hoàng tử tái nhợt.
Vương Lâm không để ý tới mọi người, xoay người thu hồi ánh mắt nhìn Cổ Yêu, trong ánh mắt tập trung của mọi người liền đi về hướng Cổ Ma.
Hai mắt Cổ Ma vốn đỏ bừng, tỏa ra vẻ bạo ngược và điên cuồng nhưng giờ phút này lại nức nở một tiếng, thân thể run rẩy, phủ phục trên mặt đất, lộ ý tuân theo, không dám cử động chút nào.
Bảy người trên đỉnh đầu nó càng hoảng sợ không thôi. Bọn họ nhìn thấy Vương Lâm đi từng bước tới. Ngoài một lão già ra, sáu người còn lại lập tức lui lại phía sau, trong cơ thể bộc phát ra lực lượng Cổ Tộc của bọn họ.
Bảy người này có bốn người rõ ràng đạt tới cửu tinh thần thánh, còn lại hai người thậm chí đã bước tới đoạn thông, dung, luyện, đạt tới cao độ nhất định.
Thần sắc ão già cực mạnh không lui lại phía sau khi Vương Lâm bước tới cực kỳ ngưng trọng, gầm nhẹ một tiếng lập tức ở mi tâm, trong đôi mắt đều xuất hiện chín tinh điểm!
Tống cộng có hai mươi bảy tinh điểm! Hai mươi bảy tinh điểm này tỏa ra u quang, nhanh chóng xoay tròn. Phía sau lão già này lập tức hiện ra ba hư ảnh khổng lồ. phân biệt là Cổ Thần, Cổ Ma, Cổ Yêu!
Ba hư ảnh này đứng sừng sững trong thiên địa, căm tức nhìn Vương Lâm đang đi tới.
Vô luận các hạ với Thủy Cổ nhất mạch có chuyện gì thì cũng không có quan hệ với Đạo Cổ nhất mạch chúng ta!
Trong lòng lão già thầm kêu khổ. Hắn thật sự không nghĩ ra là tại sao đối phương lại đi về phía mình.
Ba người Lương Vân kia tu vi tương đương với Không Huyền của Tiên Tộc, có lẽ là do huyết mạch nên cao thấp bất đồng. Còn về lão già này là thần, yêu, ma nhất thể, tất cả có hai mươi bảy tinh điểm, tu vi có thể so với Không Kiếp của Tiên Tộc.
Mà ta ở trong động phủ giới đạt được hai mươi bảy tinh điểm nhưng chưa viên mãn. Trong vòng trăm năm mới từ từ viên mãn, nhưng dựa vào thân hình Cổ Tộc có thể phát huy ra lực lượng vượt xa người này.
Có lẽ đó là do nguyên nhân huyết mạch. Tu vi Diệp Mịch còn cao hơn Thất Thải Tiên Tôn, cho nên Thất Thải mới tìm tới Lý Quảng nhờ trợ gúp. Mà tu vi của Lý Quảng dựa vào những gì ta biết trong Tổ Thành thì đã đạt tới Thiên Tôn, khả năng đạt tới Dược Thiên Tôn là không lớn. Nếu không thì hắn cũng sẽ không chết.
Vậy có thể thấy Diệp Mịch rất có khả năng có thực lực tương đương với Thiên Tôn.
Hai mươi bảy tinh điểm của hắn hoàn toàn dung hợp, lại vượt qua toàn bộ tổn kiếp. Tu sĩ Cổ Tộc đạt tới trình độ này có thể so với Thiên Tôn.
Tộc nhân Cổ Tộc như vậy so với số lượng trong Tiên Tộc cũng không chênh lệch nhiều, không quá một ngàn người.
Vương Lâm đứng trên cánh tay của Cổ Ma, thân thể vọt lên, dẫm lên thân thể hắn, đứng lên đỉnh đầu của Cổ Ma. Trong chớp mắt khi nhìn về phía lão già nọ, sắc mặt lão già này biến đổi, trán đổ mồ hôi như mưa, không chịu nổi uy áp tới từ ánh mắt Vương Lâm, theo tiềm thức lui lại phía sau vài bước.
Hắn còn như thế thì không cầng nói sáu người vừa rồi đã lùi lại phía sau. Giờ phút này họ đồng loạt lui lại, sắc mặt tái nhợt.
- Các ngươi đến từ hoàng thành của Đạo Cổ?
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi nói. Trên người hắn có một khí thế của bậc đại tôn sư. Luồng khí thế này vô hình bao phủ khiến cho lão già kia miệng nóng lưỡi khô, trái tim đập thình thịch. Hắn có cảm giác như khi đối mặt với Đạo Cổ Hoàng vậy. Chẳng qua cảm giác mà Đạo Cổ Hoàng tạo cho hắn là hoàng quyền truyền thừa từ vạn cổ.
Còn người trước mắt này lại sở hữu uy áp!
- Vâng.tại hạ được Đạo Cổ Hoàng ban danh là Diệp Hải, mấy trăm năm qua đây là lần thứ sáu đi tới Thủy Cổ Quốc, vì tuyển phi cho hoàng đế.
Lão già hít sâu một hơi, không hề chống đối uy áp của đối phương nữa mà lộ vẻ cung kính.
- Thời gian mấy trăm năm, tuyển phi?
Vương Lâm lúc này lại nghe tới việc này nhưng vẫn rất kinh ngạc.
Lão già nọ cười khổ, gật đầu.
- Ta cũng có hứng thú với việc này. Lúc này đã chọn xong chưa?
Vương Lâm tùy ý hỏi.
Lần này có Kế Đô hoàng tử tiếp đãi, cả đường đi qua sáu nơi, lựa chọn được ba nữ tử, đang chuẩn bị mang đi một nữ tử cuối cùng tại Hắc Thạch Thành này rồi trở lại Đạo Cổ hoàng thành.
Lão già vội vàng mở miệng nói, không dám giấu giếm. Hắn vừa nói vừa giơ tay phải lên, cách không vỗ một cái vào thân Cổ Ma ở phía dưới.
Chỉ thấy thân thể Cổ Ma chấn động, ở trên đỉnh đầu lập sóng gợn lan ra, có hai nữ tử tướng mạo cực kỳ xinh đẹp đi ra. Trong mắt hai nữ tử này mang theo vẻ sợ hãi, hướng về phía Vương Lâm cúi người vái một cái.
- Hai người các nàng chính là người được lựa chọn lần này.
Lão già nọ cung kính nói.
- Ngươi tới từ Đạo Cổ Quốc, vậy đưa cho ta một bản đồ Đạo Cổ hoàng thành đi.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua người hai nữ tử này, sau khi thu hồi liền bình tĩnh nói.
Lão già nọ ngẩn ra, do dự một chút liền lấy ra một ngọc giản cung kính đưa cho Vương Lâm.
Tiếp nhận ngọc giản, Vương Lâm nhìn qua một chút, xoay người đi khỏi đầu Cổ Ma. Sự tình nơi này hắn không quan tâm nữa, chuẩn bị rời đi. Còn về hoàng tử thì Vương Lâm cũng chưa thèm coi vào đâu.
- Tiền bối dừng bước!
Hoàng tử nọ vội lên tiếng, thân thể nhoáng một cái liền xuất hiện trước người Vương Lâm, hướng về phía Vương Lâm vái sâu một cái, thần sắc rất thành khẩn.
- Vãn bối là Kế Đô, vừa rồi đắc tội với tiền bối, xin tiền bối đừng để ý tới, cho vãn bối một cơ hội bồi thường.
- Hả? Ngươi định bồi thường thế nào?
Vương Lâm như cười như không hỏi.
Hoàng tử nọ thấy Vương Lâm nói vậy, lập tức tinh thần phấn chấn, vội vàng ôm quyền.
- Xin mời tiền bối chờ một chút, đợi vãn bối sau khi tiễn sứ đoàn của Đạo Cổ nhất định sẽ khiến cho tiền bối hài lòng.
Đợi sau khi Vương Lâm gật đầu, hoàng tử nọ liền lập tức truyền lời tới đại hán mặc kim giáp.
- Mời Tống Trí cô nương ra đi theo sứ đoàn Đạo Cổ đi.
Lương Vân vâng dạ xong, không bao lâu sau từ trong cửa thành liền có một nữ tử mặc y phục màu xanh đi ra. Tướng mạo nữ tử này không phải tuyệt mỹ nhưng lại tràn ngập một luồng khí tức thanh thuần. Chậm rãi đi ra, nàng ngẩng đầu lên ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm.
Ánh mắt hai người giống như gặp nhau và ngưng tụ giữa không trung.