Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Đồ Nam liếc mắt nhìn sâu vào chỗ Vương Lâm biến mất, thì thào lẩm bẩm:
 
- Anh bạn nhỏ, đi nhé!
 
Hắn thở dài một tiếng rồi biến mất cùng với đám bạch quang… Tinh không rất lớn, nếu không có Tinh Đồ, bên trong tinh không khó lường này việc bị lạc đường không phải là không có.
 
Tinh Đồ chỉ vị trí của Thiên Vận Tinh năm đó Thiên Vận Tử đã từng đưa cho Vương Lâm một chiếc. Tinh đồ này chỉ cực kỳ tỉ mỉ, ghi rõ ràng đường từ Chu Tước Tinh đến Thiên Vận Tinh như thế nào.
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi trên Tinh La Bàn, một mạch bay nhanh mà đi. Dọc đường đi hắn cũng không nhàn rỗi mà đem Khôn Mộc Thạch và Mặc Tuyết Dịch dựa theo phương pháp luyện khí kế thừa từ cổ thần tế luyện lại Tinh La Bàn.
 
Dọc đường tuy tốc độ đi không nhanh, nhưng việc tế luyện này trước sau vẫn luôn tiến hành.
 
Trên Tinh La Bàn, giờ phút này bị một đám hào quang màu xanh bao phủ. Bên trong đám hào quang, lờ mờ thấy được một vật trông như một cái cây khô liên tiếp vươn ra, rậm rạp quấn quanh Tinh La Bàn.
 
Vật kỳ dị này chính là do Khôn Mộc Thạch tiến hóa mà thành.
 
Quá trình này kéo dài trong ba tháng!
 
Thời gian ba tháng chỉ đủ làm cho sự kết hợp giữa Tinh La Bàn và Khôn Mộc Thạch có được một chút thành tựu mà thôi. Cổ thần luyện bảo vật, loại luyện chế nào cũng đều đòi hỏi thời gian rất dài. Đối với cổ thần không có khái niệm thời gian, mỗi lần tế luyện thường kéo dài trăm năm.
 
Thậm chí cửu tinh cổ thần kia một khi luyện bảo thì khoảng thời gian ngàn năm cũng chỉ trong nháy mắt.
 
Vương Lâm tính toán thời gian một chút. Nếu cứ như thế này, chỉ sợ đến lúc tới được Thiên Vận Tinh, Tinh La Bàn này cũng không thể luyện thành. Sau khi trầm ngâm ít lâu, hắn bỏ qua quá trình dung hợp, lấy một chút thành tựu này cho thêm Mặc Tuyết Dịch vào, tiến hành quá trình tế luyện cuối cùng.
 
Lại mấy tháng thoáng cái đã qua đi.
 
Vào một ngày, có một dải ngân quang lóe ra trong tinh không. Dải ngân quang này nhìn tổng thể giống như một con bạch long, hình dáng thuôn dài làm cho tốc độ của nó không gì có thể cản nổi, thế như chẻ tre gào thét mà qua.
 
Phía trên dải ngân quang có một người đang đứng. Người này tóc dài bay phất phới, có một đôi mắt sâu xa đầy vẻ thâm trầm. Mặt hắn như được điêu khắc, nét mặt phân mình, trên người mặc áo dài màu trắng giờ phút này đang phát ra tiếng ào ào như bị một cơn cuồng phong thổi vào.
 
Người này làn da hơi ngăm đen, nhưng làm cho người ta thấy một vẻ uy nghiêm đầy nghị lực, tràn trề sức sống.
 
Hắn chính là Vương Lâm!
 
Hành trình ở trong tinh không hướng đến Thiên Vận Tinh đã kéo dài hơn nửa năm. Trong thời gian nửa năm này, Vương Lâm đã có những biến đổi rất lớn!
 
Màu da hắn không còn trắng nõn như khi ở Chu Tước Tinh mà đã biến thành hơi ngăm đen, đây là do một vài sức mạnh kỳ dị bên trong tinh không gây ra.
 
Còn con ngân long dưới chân hắn chính là Tinh La Bàn kia được tế luyện mà thành.
 
Dùng ký ức của cổ thần Đồ Ti luyện chế Tinh La Bàn, dùng Khôn Mộc Thạch để biến đổi hình dáng, lại lấy Mặc Tuyết Dịch làm cho sự dung hợp được triệt để, cuối cùng có được một sự biến hóa thần kỳ.
 
Hình dáng con ngân long này là của một loại viễn cổ yêu thú tên gọi là Thu Hác trong ký ức của cổ thần Đồ Ti, tốc độ của nó có thể nói là tuyệt đỉnh. Lấy hình dáng của loài này, tuy tốc độ không thể so sánh được với những con thú thật nhưng cũng có thể nâng cao tới một cấp độ không thể tin nổi.
 
Dựa vào trí nhớ của cổ thần Đồ Ti, Tinh La Bàn thật sự cần phải có máu của loài Thu Hác này để làm chất dẫn, nhờ đó mới có thể phát huy được tốc độ lớn nhất.
 
Lúc này, tốc độ của con ngân long dưới chân Vương Lâm so với Vấn Đỉnh tu sĩ cũng gần như không kém chút nào!
 
Trong tinh không, ngân quang lóe lên, hướng về phía xa bay đi, biến mất hoàn toàn.
 
Thời gian trôi vụt qua, lại thêm nửa năm.
 
Vương Lâm ở trong tinh không một mình bay đi đã được một năm. Dọc đường đi, các loại tinh vân kỳ dị Vương Lâm nhìn thấy rất nhiều. Lúc mới đầu thì tập trung xem xét, đến cuối cùng thì gần như cũng chỉ liếc qua.
 
Khoảng cách tới Thiên Vận Tinh càng ngày càng gần.
 
Vương Lâm dựa theo Tinh Đồ trong đầu tính toán, lúc này, hắn đã đi được gần một nửa lộ trình.
 
Trên đường đi, Vương Lâm thấy được rất nhiều tinh cầu. Những tinh cầu đó, nơi thì có người tu chân, nơi thì hoang dã, không có bóng người, thậm chí còn có những nơi ác liệt đến cực điểm, từ bên trong truyền ra từng trận hung khí, dáng vẻ ngạo mạn ngất trời.
 
Ngoài ra, Vương Lâm còn biết được bên trong tinh không còn có một loại người, bọn họ là những tu sĩ bị phỉ nhổ. Loại người này được gọi là biên duyên tu sĩ.
 
Những tu sĩ này, hàng năm phân ra khắp tinh không, bản lãnh mỗi người cũng không hề kém, bọn họ cướp đoạt của tất cả những người gặp phải.
 
Vương Lâm dọc đường đi cũng gặp được vài người. Nhưng những người này nhìn thấy được bản lãnh cũng như kinh nghiệm của đối phương cực kỳ phong phú, sau khi nhìn thấy Vương Lâm cũng không dám bước tới ngăn cản.
 
Nhưng cũng có một biên duyên tu sĩ đui mù, cũng là Anh Biến Sơ Kỳ, sau một trận đánh với Vương Lâm đã trọng thương bỏ chạy.
 
Ở trong tinh không, kẻ yếu không thể sống sót. Vương Lâm sau khi chiến đấu với biên duyên tu sĩ kia không hề thu lại khí tức mà đem toàn bộ khí tức phát ra, nhất là trong đó lại ẩn chứa sát khí ngợp trời của bổn tôn.
 
Sát khí này hình thành nên một trường khí rất lớn, những nơi đi qua giống như bị gió lạnh thổi tới, làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người.
 
Kể từ đó, biên duyên tu sĩ khi nhìn thấy, thường lập tức tránh đi, không dám tùy tiện trêu chọc.
 
Cứ như vậy, Vương Lâm bay thẳng một mạch, giống như một viễn cổ mãnh thú giáng lâm.
 
Thời gian lại trôi qua, trong nháy mắt đã lại hết một năm.
 
Lúc này, Vương Lâm đứng trên ngân long, trước mắt hắn có thể thấy một tinh vực được bao phủ bởi một màn sương màu xanh nhạt.
 
Ở nơi đó, có một tinh cầu màu tím sẫm cực lớn tỏa ánh sáng lấp lánh ra bốn phía, nhìn qua trông giống như là thủy tinh, làm cho người ta thấy lóa mắt.
 
Ở xung quanh tinh cầu to lớn này có năm tinh cầu nhỏ, chúng xoay quanh bốn phía tinh cầu lớn. Càng ra phía ngoài lại càng có nhiều tinh cầu nhỏ hơn nữa, rải rác khắp xung quanh, trên mặt phát ra từng trận sóng pháp lực, hiển nhiên là có tồn tại trận pháp cấm chế.
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn tinh cầu tím sẫm kia, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn. Nơi này chính là điểm cuối cùng trong tinh đồ của Thiên Vận Tử để lại năm đó, Thiên Vận Tinh.
 
Giờ phút này, trong mắt Vương Lâm Thiên Vận Tinh này quá lớn, Chu Tước Tinh so với tinh cầu này thật sự nhỏ bé không đáng kể.
 
Hơn nữa, lúc này cho dù đang ở tại đây nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được linh lực nồng đậm từ trên Thiên Vận Tinh phát ra dày đặc. Nếu thật sự đặt chân lên Thiên Vận Tinh thì mức độ nồng đậm của linh lực chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi, Chu Tước Tinh còn xa mới có thể sánh bằng. Năm đó Thiên Vận Tử đã từng nói Chu Tước Tinh gần như là một tinh cầu bỏ đi, giờ phút này trong lòng Vương Lâm tin tưởng không thể nghi ngờ.
 
Nhìn đến Thiên Vận Tinh, tâm thần Vương Lâm chấn động cứ như sóng lớn cuồn cuồn ngất trời. Cảnh tượng này giống như năm đó hắn còn chưa tu tiên, từ sơn thôn lần đầu tiên đi ra thị trấn.
 
Lẳng lặng nhìn Thiên Vận Tinh ở phía xa, trong lòng Vương Lâm hăng hái dâng trào, mắt hắn lộ ra ánh sáng kỳ dị, lặng lẽ tự nhủ.
 
- Thiên Vận Tinh… Vương Lâm ta đến đây!
 
Vương Lâm hít sâu, vẫn chưa tiến lên mà bước về phía sau một bước. Cả thân người cùng với ngân long hóa thành một đạo ngân quang, gào thét lập tức lui về phía sau.
 
Sau ba ngày, hắn đến một ngôi sao nhỏ hoang dã. Tại đó, thân mình Vương Lâm nhoáng lên một cái, phân thân và bổn tôn tách ra.
 
Bổn tôn không nói hai lời, cả người hóa thành một đạo khí đen, nhảy thẳng lên ngôi sao nhỏ, xuyên qua khí quyển xuống đến mặt đất ngồi khoanh chân thổ nạp.
 
Trên Thiên Vận Tinh có rất nhiều cao thủ, không chừng sẽ có người nhận ra bổn tôn là thân thể của cổ thần. Để đề phòng vạn nhất, Vương Lâm để lại bổn tôn, sau đó quay đầu hướng về Thiên Vận Tinh bay đi.
 
Bốn phía Thiên Vận Tinh bị màn sương xanh bao phủ, màn sương này không đậm, phân tán ra xung quanh, từ xa nhìn lại như thể Thiên Vận Tinh được bao trùm bởi một tấm rèm xanh.
 
Bên trong màn sương xanh có rất nhiều điểm sáng giống như những ngôi sao, lúc sáng lúc tối lấp lánh xen kẽ.
 
Ở chính giữa Thiên Vận Tinh màu tím sẫm kia, giờ phút này linh lực vô biên không ngừng khuếch tán ra khiến cho đám sương mù giống như nước sôi ùng ục cuồn cuộn dữ dội, hiện ra một hình ảnh quỷ dị không ngờ.
 
Thân mình Vương Lâm dừng lại bên ngoài bức màn sương, ánh mắt hắn chớp động, nhìn chằm chằm màn sương mù, một cảm giác nguy hiểm tự nhiên dâng lên.
 
- Trong màn sương này ẩn chứa một dao động có tính hủy diệt, nếu tùy tiện xâm nhập, chắc chắn sẽ bị công kích! Thiên Vận Tinh ngày nay không biết là tu chân tinh cấp mấy, không ngờ lại có màn sương trận pháp hùng mạnh bực này.
 
Hơn nữa bốn tinh cầu nhỏ bốn phía lần lượt cũng đều có những nhận pháp khác nhau, càng không cần phải nói đến những tinh cầu nhỏ hơn ở xung quanh.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK