Kịch biến của ngân y nữ tử khiến cho Vương Lâm bất ngờ. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện này ở đối phương, đồng tử hai mắt co rụt lại, đứng phắt dậy, vung tay phải lên, nhanh chóng thu hồi pho tượng.
Ngân y nữ tử lúc này đã lui lại cuối động phủ, đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi vô cùng, thân thể run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, nhìn tựa như một con thuyền cô độc giữa biển khơi bão tố vậy, vô cùng đáng thương.
Vương Lâm đang muốn tiến lại gần thì nàng đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi không thể tưởng tượng, kêu lớn:
- Đừng lại đây!
Tiếng kêu này đầy vẻ bất lực và bàng hoàng, thể hiện sự không tin tưởng đối với tất cả sinh linh trong thiên địa. Cho dù là Vương Lâm thì giờ khắc này cũng không thể nào khiến nữ tử này tín nhiệm.
Vương Lâm yên lặng đứng đó, sự hối hận trào dâng trong lòng. Hắn chỉ muốn biết được thân phận của pho tượng này, không ngờ lại khiến cho ngân y nữ tử khiếp hãi như vậy.
Tiếng khóc nhỏ truyền lại từ phía nữ tử này. Hai dòng nước mắt chảy xuống từ mặt tới cằm, nhỏ xuống mặt đất phát ra nhưng tiếng vang khe khẽ.
Nước mắt vỡ tan trên mặt đất, tạo thành những vết ẩm lan dần ra.
- Đừng lại đây. Ngươi đừng có tới đây. Ta không phạm sai lầm.cánh cửa đó không phải là do ta mở ra. Không phải ta.
Nữ tử cắn môi, hai tay ôm lấy thân thể, dựa vào vách động phủ, chậm rãi ngồi xuống, nước mắt không ngừng rơi xuống, hai vai khẽ run. Cảnh tượng này khiến cho người ta chứng kiến, không khỏi cảm thấy thương xót.
Vương Lâm trầm mặc, hồi lâu than khẽ, thấp giọng nói:
- Xin lỗi.
Nữ tử úp mặt vào trong đôi bàn tay, tiếng khóc vẫn vang lên mang theo sự sợ hãi vô cùng. Vương Lâm chậm rãi đi về phía trước, dần dần tới bên người nữ tử, yên lặng ngồi xuống, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve an ủi nàng, ôn nhu nói:
- Đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi. Không nên nghĩ tới nữa. Nếu đã quên thì cứ để nó quên đi cũng tốt.
Nhờ có Vương Lâm nhẹ giọng an ủi, nữ tử kia dần dần bình tĩnh lại, thân thể vẫn hơi run rẩy. Một hồi lâu sau nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi khôn cùng. Đôi môi bị cắn chặt đã chảy máu tươi.
- Cánh cửa không phải là do ta mở ra.thật sự không phải ta.
Nữ tử thì thào, nhìn thẳng vào đôi mắt Vương Lâm, trong nổi sợ hãi còn có một chút mờ mịt.
- Ta biết, ta biết mà.
Vương Lâm thấp giọng nói nhưng đôi mắt lại lộ ra tia sáng kỳ dị. Nữ tử này hiển nhiên nhận ra pho tượng kia, thậm chí đã từng tiếp xúc với người được khắc tượng!
Người này rốt cục là ai! Ánh mắt Vương Lâm lóe lên!
- Ta biết không phải là ngươi mở cửa rồi, không cần nghĩ ngợi nữa.
Vương Lâm ôn nhu nói.
- Đều chết cả rồi.đều bị giết cả rồi.
Nữ tử dường như không nghe được lời nói của Vương Lâm, vẻ mờ mịt trong mắt càng đậm, thay thế một phần sự sợ hãi, thì thào nói.
- Đào Vân đã chết.Tử Lạc cũng đã chết.chết hết rồi.
- Hắn nghĩ là chúng ta mở ra cánh cửa đó.cũng chết rồi.ta cũng đã chết rồi.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, nhìn nữ tử đang run rẩy trước mặt mình, hồi lâu mới đột nhiên hỏi:
- Hắn là ai?
- Hắn là.
Thân thể ngân y nữ tử run bần bật, sự sợ hãi trong mắt nồng đậm hơn mấy lần. Cùng lúc đó khuôn mặt nàng trở nên vặn vẹo, dường như có một nỗi đau đớn từ trong cơ thể điên cuồng trào ra, hóa thành một cơn sóng lớn ầm ầm bao phủ lấy toàn thân nàng.
Trong cơn đau đớn này, nữ tử lại phát ra một tiếng thét chói tai, dường như không muốn nhớ lại nữa. cũng không muốn nghĩ tới bất cứ tin tức gì liên quan tới nam tử kia nữa.
Cũng trong sự đau đớn này, khuôn mặt nữ tử đột nhiên có một luồng khí xanh lượn lờ, dường như là di chuyển dưới da, trong nháy mắt hình thành một ấn ký quỷ dị. Ấn ký này hoàn toàn phủ kín cả dung mạo nàng, khiến cho khuôn mặt nàng vốn xinh đẹp lập tức trở nên giống như La Sát vậy.
Nàng ngẩng mạnh đầu, sự sợ hãi và mê mang trong nháy mắt đã biến mất, thay thế vào đó là sự lạnh lùng và tĩnh mịch, không còn chút tình cảm nào. Cũng trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu, một lực lượng như gió lốc ầm ầm từ trong cơ thể nàng bộc phát ra.
Tâm thần Vương Lâm chấn động, lập tức cảm nhận được một nguy cơ cực kỳ mãnh liệt, thân thể không chút do dự liền lui lại phía sau. Ngay lúc hắn lui về phía sau, nữ tử kia giơ tay phải lên, hướng về phía Vương Lâm hung hăng đánh ra một chưởng!
Một chưởng này đánh tới không có chút thiên địa nguyên lực ba động nào nhưng lại khiến cả tu chân tinh chấn động, phong vân biến sắc, vốn bầu trời đang xanh trong, gió nhẹ mây lành nhưng chỉ trong tích tắc dường như bị mực đổ tràn ra. Bầu trời chỉ trong nháy mắt biến thành đen kịt!
Màu đen này che cả ánh mặt trời, ngăn cách giữa thiên địa, khiến cho cả tu chân tinh trở nên tối mịt. Trong bóng tối này, bầu trời ầm ầm một tiếng, không phải là tiếng sấm mà là một tiếng động còn mạnh hơn cả tiếng sấm. Dưới tiếng động này, bầu trời bất chợt bị xé rách ra một cái khe thật lớn! Cái khe này hoàn toàn bất đồng với những khe không gian bình thường! Nó rất sâu, bên trong đó tất cả tinh không thiên địa đều không thể chiếu tới. Dường như cái khe này thông tới một địa phương thần bí khó lường, một tầng không gian kỳ dị ở dưới cùng trong tinh vực này!
Trong tích tắc khi cái khe xuất hiện, một luồng khí xanh từ trong đó gào thét lao ra, ngay lập tức nhằm thẳng về phía động phủ của Vương Lâm giáng xuống. Phần đất bên ngoài động phủ và cấm chế không hề có chút tác dụng ngăn cản nào, bị khí xanh đó xuyên thẳng qua, vờn quanh phải của nữ tử.
Mọi chuyện nói ra thì dài nhưng thực tế lại diễn ra trong nháy mắt, hầu như chỉ khi nữ tử kia vừa giơ tay phải lên là khí xanh đã lao tới!
- Đây không phải là linh lực, không phải là tiên lực, không phải là thiên địa nguyên lực, lại càng không phải là Cổ Ma, Cổ Yêu khí, cũng chẳng phải Cổ Thần lực!
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, thân thể vội vàng lui lại phía sau. Tay phải nữ tử chợt hạ xuống, khí xanh bao quanh trong nhất thời ngưng tụ lại, hóa thành một chưởng ấn màu xanh, ầm ầm đánh về phía Vương Lâm!
Chỉ trong nháy mắt, chưởng ấn kia đã tới rất gần. Hai tay Vương Lâm bắt quyết, nguyên lực toàn thân điên cuồng vận chuyển, vung hai tay ra. Trước thân thể hắn hiện lên một dòng xoáy khổng lồ, lập tức va chạm với chưởng ấn kia.
Ẩm một tiếng, dòng xoáy kia tan nát mà chưởng ấn không chút tổn hao gì, xuyên thấu qua. Thân thể Vương Lâm vẫn đang lùi lại, cũng nương theo lực chấn động khi dòng xoáy tan nát mà vọt ra khỏi động phủ. Mắt phải hắn lóe lên lôi điện, ầm ầm từ trong đồng tử biến ảo ra, hình thành lôi đồ khổng lồ trước cơ thể!
Chín đạo lôi đình vờn quanh, khiến cho lôi đồ này trở nên kinh thiên động địa, phát ra lôi đình vạn trượng, tràn ngập bốn phương, xoay chuyển ngăn cản chưởng ấn kia!
Một tiếng nổ kịch liệt hơn so với vừa rồi không biết bao nhiều lần vang lên kinh thiên. Dưới những tiếng ầm vang, lôi đồ bị cuốn đi, chưởng ấn nọ chấn động, khí xanh bên ngoài đã tiêu tan đi hơn một nửa, không ngờ lại tiếp tục đánh tới.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, chân phải lui lại phía sau một bước, thân thể dừng lại giữa không trung, không lùi lại nữa mà giơ tay phải lên chụp một cái vào hư không. Huyết quang ngập trời xuất hiện. Huyết kiếm liền hiện ra trong tay hắn.
Cầm huyết kiếm trong tay, trong nháy mắt khi chưởng ấn xuyên thấu qua lôi đồ. Vương Lâm hừ lạnh, tay phải cầm huyết kiếm chém mạnh về phía chưởng ấn!
Huyết quang trong nháy mắt trở nên chói mắt, dường như trở thành một biển máu ngập trời, hình thành kiếm quang màu máu rơi thẳng lên trên chưởng ấn. Tiếng chấn động ầm ầm vang lên, huyết kiếm hơi sững lại một chút liền bổ xuống chưởng ấn, chém nó thành hai nửa!
Chưởng ấn nọ ầm ầm sụp đổ, nhưng khí xanh trong đó vẫn chưa tiêu tan mà ngưng tụ lại thành một hình cầu, trực tiếp bay lên giữa không trung, lại chui vào trong cái khe khổng lồ trên bầu trời.
Vương Lâm ngẩng phắt đầu, trong miệng có vị ngòn ngọt, máu tươi suýt phun ra nhưng hắn nhịn được, thần sắc lộ vẻ lạnh như băng, cả người mang theo huyết kiếm lao lên, ngay trong nháy mắt khi quả cầu do khí xanh tụ thành chui vào trong cái khe trên bầu trời, tay phải Vương Lâm giơ lên, hướng về phía bầu trời hung hăng chụp một cái!
- Xuống đây cho ta!
Thiên địa chấn động. Một bàn tay hư ảo không lồ xuất hiện trong thiên địa, hướng về phía khí xanh kia chụp một cái, nắm nó trong lòng bàn tay!
Khi nháy mắt khi khí xanh bị Vương Lâm bắt được, cái khe lớn trên bầu trời ầm ầm thu lại, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Bầu trời đen kịt cũng nhanh chóng tiêu tan, khôi phục lại như bình thường. Mặt đất lại sáng ngời một lần nữa.
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, cầm quả cầu nhỏ do khí xanh tạo thành, xuất hiện trong động phủ, nhưng nhìn vào nơi này hắn liền nhíu mày.
Ngân y nữ tử đã ngã xuống đất bất tỉnh, sắc mặt như tro tàn, thân thể run rẩy một cách vô thức, miệng vẫn đang thì thào điều gì đó.
- Không phải ta…Không phải ta mở cánh cửa đó.Không phải ta.
Sắc mặt âm trầm, Vương Lâm đi tới bên cạnh nữ tử, cẩn thận xem xét, tay trái bắt quyết hóa thành vô số cấm chế rơi xuống người nữ tử này.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, hắn chau mày nhìn vào luồng khí xanh đang nắm trong tay!
- Đây là thứ không nằm trong thiên địa nguyên lực, là một lực lượng khác! Nó không phải là lực lượng hương hỏa, không phải là bổn nguyên, nhưng lại cực giống với bổn nguyên! Nó rốt cục là thứ gì.có liên quan tới pho tượng.ngân y nữ tử này ẩn chứa quá nhiều bí mật.nàng ta rốt cục có thân phận gì!
- Viễn cổ bát phi.
Vương Lâm đoán không ra.
- Nữ tử này từng nói là hương hỏa có độc. Lúc đầu ta chỉ phán đoán đại khái rằng nàng ta năm đó đã từng tu hương hỏa, rồi sau đó bị hương hỏa làm hại nên mới rơi vào kết cục thế này.nhưng lúc này xem ra phương diện này sợ rằng không phải đơn giản như vậy!
Chẳng lẽ nữ tử này không tu hương hỏa mà đã biết trước là hương hỏa có độc sao?
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào nữ tử đang hôn mê, hồi lâu mới giơ tay phải lên, trực tiếp ấn vào thiên linh của nữ tử này, thi triển thuật mà hắn vẫn luôn không muốn dùng trên người nàng: Sưu thần thuật!
- Ngươi và ta không cừu không oán, ta cũng không muốn làm ngươi bị tổn thương. Nhưng những bí ẩn mà ngươi biết đối với ta rất hữu dụng. Với tu vi của ta thi triển sưu thần thuật cũng sẽ không làm tổn thương tâm thần của ngươi!
Hai mắt Vương Lâm nhắm lại, thần thức theo cánh tay phải tiến vào trong thiên linh của nữ tử.
Thức hải của nữ tử này rất vẩn đục, có nhiều thanh quang thinh thoảng lại lóe lên. Thần thức của Vương Lâm quét ngang qua, muốn lục lọi ký ức của nữ tử này nhưng mặc Vương Lâm có dò xét thế nào đi nữa thì cũng không phát hiện ra bất cứ tin tức có liên quan gì tới ký ức.
Ở nơi này chỉ có một mảnh vẩn đục như trước.
Thần thức Vương Lâm lan tràn không biết đã bao lâu, đột nhiên thần thức bị chấn động mạnh, từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, lao thẳng tới một khu vực tràn ngập sương mù màu xanh.
Sương mù màu xanh ờ nơi này tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Thần thức của Vương Lâm vờn quanh bên ngoài vài vòng, cẩn thận từ từ tiến vào. Khi vừa đi vào, ánh sáng xanh trong sương mù bùng lên, không ngừng từ trong sương mù lóe ra, lao thẳng tới thần thức của Vương Lâm. Ánh sáng xanh này cùng với thứ khí xanh bên ngoài trông cực kỳ giống nhau!
Trong nháy mắt khi một lượng lớn ánh sáng xanh từ bốn phương tám hướng lao tới, thần thức Vương Lâm như tơ tằm liền vội vàng né tránh ánh sáng xanh đang lao tới, hướng về phía sâu bên trong lan đi.
Càng dò xét ở chỗ sâu bên trong, ánh sáng xanh càng nhiều. Tới cuối cùng nơi này ánh sáng xanh dày đặc tạo thành một khối, gào thét vây kín lại, không để cho thần thức của Vương Lâm có nửa điểm cơ hội thoát đi, ầm ầm lao tới.
Thần thức của Vương Lâm trong tích tắc này cấp tốc thu lại. Tất cả thần thức tiến vào nơi này trong thời gian ngắn liền hóa thành những mũi châm, trong một khắc khi ánh sáng xanh lao tới liền lao vọt ra, va chạm với chúng.
Tiếng động ầm ầm lập tức vang lên. Vương Lâm đang ngồi trong động phủ, tay phải đặt lên thiên linh của nữ tử, sắc mặt nhất thời tái nhợt, máu tươi từ khóe miệng trào ra nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, không hề mở ra.
Trong thức hải của nữ tử, thần thức của Vương Lâm tiêu tan hơn một nửa, rút cục phá tan được một lỗ hổng trong ánh sáng xanh. Thần thức còn sót lại liền lao ra, hướng về chỗ sâu nhất phóng thẳng tới!
Ánh sáng xanh càng lúc càng nhiều, ầm ầm lao tới, trong nháy mắt bít kín lỗ hổng. Nhưng lúc này thần thức của Vương Lâm rốt cục cũng thoát khỏi tầng ngăn cách, tiến được vào chỗ sâu nhất trong sương mù màu xanh.
Trong nháy mắt khi tiến vào nơi này, thần thức của Vương Lâm ầm ầm chấn động, Hắn nhìn thấy một cảnh tượng khiến tâm thần rung động, cả đời không thể quên được!
Ở sâu trong sương mù màu xanh này không ngờ có một người đang ngồi đả tọa!
Người này mặc áo bảy màu, vẻ ngoài là một trung niên đang khoanh chân ngồi, toàn thân tràn ngập ánh sáng bảy màu. Hắn không phải là nguyên thần, cũng không phải là thực chất mà là do một đạo phong ấn biến thành!
Trong động phủ, Vương Lâm mở bừng hai mắt, trong đó lộ rõ vẻ khiếp sợ. Hắn thu tay phải khỏi thiên linh nữ tử này. Lần thi triển pháp thuật này hắn không thu được chút ký ức nào của nữ tử nhưng lại có thu hoạch rất lớn!
- Thân ảnh trong tâm thần nữ tử này và pho tượng kia giống nhau như đúc!
Vương Lâm trầm mặc.
Lại là bảy màu.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy thân ảnh kia, một ý niệm liền hiện lên trong đầu Vương Lâm. Người này là chưởng tôn! Nhưng ý nghĩ này chỉ hiện lên một lát thì hắn liền loại bỏ.
Chưởng tôn tuy mạnh nhưng còn chưa mạnh tới mức như pho tượng này, có thể khiến Vương Lâm hoảng sợ tới vậy! Hắn không phải là chưa từng cảm nhận được thực lực của Lam Mộng Đạo Tôn - Tu sĩ bước thứ ba có thực lực không kém là bao so với chưởng tôn. Dưới uy áp của Lam Mộng Đạo Tôn Vương Lâm vẫn có thể thừa nhận.
- Bảy màu.bảy màu.ta tu đạo cả đời đã nhiều lần gặp phải bảy màu này. Thiên Vận Tử có bảy màu, chưởng tôn cũng là bảy màu. Ngay cả một ít thần thông cũng ẩn chứa bảy màu này…lại còn có Thất Thải Giới nơi chứa đạo quả!
Còn có Thất Thải Thần Không Đinh!
Ánh mắt lóe lên. Hắn mơ hồ cảm thấy trong bảy màu này ẩn chứa một bí mật kinh thiên!
- Còn có khí xanh và ánh sáng màu xanh kia, chẳng lẽ cũng là một trong bảy màu!
Vương Lâm cau mày. Hồi lâu sau hắn thở dài một tiếng, vung tay áo thu ngân y nữ tử vào trong không gian trữ vật một lần nữa.
- Việc này đối với ta mà nói quá mức khó lường, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Lúc này tốt nhất là luyện hóa pháp bảo của Tham Lang trước, lấy việc thu bổn nguyên của Hỏa Tước tộc làm trọng!
Vương Lâm trầm mặc nửa ngày, không suy tư tới những chuyện liên quan tới pho tượng nữa mà xuất hết pháp bảo của Tham Lang ra, bắt đầu tế luyện và nghiên cứu một lần nữa.
- Chín mươi chín thanh phi kiếm là Tham Lang lấy được ở bên cạnh một cái đầu lâu trong cổ mộ. Hắn nhớ là trong mắt đầu lâu kia không có tinh điểm. Chín mươi chín thanh phi kiếm bên ngoài cái đầu lâu này đều nhiễm máu tươi, hợp thành một kiếm trận!
Vương Lâm vung tay phải lên. Chín mươi chính thanh kiếm này liền vờn quanh thân thể hắn, mỗi một thanh đều tràn ngập hàn khí.
Đôi mắt Vương Lâm lóe sáng, thần thức tràn ra, cẩn thận đảo qua chín mươi chín thanh kiếm này.
- Đích xác là bảo vật của bộ tộc Cổ Yêu, bên trong có yêu khí nồng đậm! Trong tay ta có lẽ không thể phát huy được uy lực lớn nhất nhưng nếu để cho phân thân thứ hai của ta đại thành thì phân thân Cổ Yêu đó cầm kiếm này uy lực tất nhiên là bất phàm! Bảo vật này lưu lại hay luyện hóa đây.
Vương Lâm hơi trầm ngâm, tay phải lại vung lên. Chín mươi chín thanh kiếm này được hắn để lại lạc ấn và cấm chế xong lại một lần nữa được thu vào trong túi trữ vật.
- Nếu luyện hóa thì yêu khí trong đó sẽ tiêu tán một cách lãng phí. Cứ lưu lại đợi tới khi trở về giới nội, đưa cho phân thân thứ hai của ta hấp thu! Đáng tiếc là do Phong Giới Đại Trận khiến ta không thể liên lạc được với phân thân. Nếu không thì ta cũng có thể tự chuyển hóa được!
- Không biết những năm gần đây phân thân thứ hai thế nào. Vương Lâm trầm mặc, lại xuất ra một kiện pháp bảo. Đó là Hộ cốt Thạch Bi!
Chín tấm bia đá bay xung quanh, tỏa ra từng luồng khí tức quen thuộc đối với Vương Lâm! Đây là khí tức của Cổ Thần!
Tay phải hắn giơ lên, vuốt ve trên một tấm bia đá. Trong trí nhớ của Tham Lang thì Hộ cốt Thạch Bi này là hắn lấy được ở gần một cái đầu lâu của Cổ Thần trên một tảng đá lớn.
Đầu lâu của Cổ Thần kia thoạt nhìn rất trẻ, tựa hồ còn chưa hoàn toàn trưởng thành, trong ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ và mê mang, mãi mãi không tiêu tan.
- Tấm bia đá này chất liệu tạo thành chính là xương cốt của tộc Cổ Thần.nhưng lại không phải là được tế luyện một cách ác ý mà là tổ tiên sau khi chết đi cam tâm lấy thi hài để hậu nhân luyện hóa thành bảo vật.nếu không thì bên trong hẳn phải có oán khí nồng đậm chứ không thể bình thản như hiện nay.
Vương Lâm than khẽ.
- Tham Lang lấy bảo vật này làm vật phòng hộ nhưng lại không có năng lực mở ra thần thông của Cổ Thần ẩn bên trong.
Tay phải Vương Lâm lại vung lên. Lập tức chín tấm bia đá tỏa ra ánh sáng vạn trượng. Từng đợt khí tức nồng đậm của Cổ Thần lan ra. Trong tiếng ầm vang, chín tấm bia đá xoay tròn quanh Vương Lâm, cuối cùng đột nhiên thu nhỏ lại, ngưng tụ trên cánh tay phải của Vương Lâm, tổ hợp lại hình thành một tấm bảo vệ tay!
Tấm bảo vệ tay này màu xám trắng như xương vậy!
Nó bao phủ cả nắm tay, khiến cho bàn tay phải của Vương Lâm lớn hơn một chút, ngay cả năm ngón tay cũng như hóa thành xương, khi nắm tay lại còn có tiếng răng rắc vang lên.
Bên ngoài tấm bảo vệ tay này có rất nhiều vết thương tổn, có vết kiếm, có vết nứt, chứng tỏ rằng tấm bảo vệ tay này khi còn trong tay vị Cổ Thần trẻ tuổi kia đã từng trải qua nhiều trận chiến.
- Trong bảo vật của Cổ Thần này còn có một chút thần thức của cổ thần.Giống như Mộng Hồi Viễn Cổ năm đó, đều là loại thần thông bảo mệnh…đáng tiếc là thần thông bảo mệnh này cũng không thể bảo vệ nổi tính mạng của Cổ Thần kia.
Thần sắc Vương Lâm lộ vẻ phức tạp, Cổ Thần lực trong cơ thể vận chuyển, truyền ầm ầm vào trong tấm bảo vệ tay.
- Thần thông của Cổ Thần bát tinh – Tổ Hồn trợ giúp! Thuật này trong trí nhớ của Đồ Ti không có.
Vương Lâm đắm chìm trong thần thông của tấm bảo vệ tay, phải qua thời gian một nén nhang mới tỉnh táo lại.
- Thần thông này nếu phối hợp cùng với Quang ảnh thuẫn có thể trở thành một thuật cực mạnh!
Nhìn lại cánh tay phải của mình một chút, theo ý nghĩ của hắn, tấm bảo vệ tay dường như bị hòa tan, cuối cùng biến mất trong cánh tay, dung nhập vào trong huyết nhục.
Vương Lâm giơ tay chụp vào hư không một cái, lập tức bảo vật thứ ba liền ầm ầm xuất hiện! Thiên Hoàng Lô!
Thiên Hoàng Lô này Vương Lâm từ khi mới nhìn thấy thì đã cảm nhận được một cổ khí tức cực kỳ quen thuộc. Thứ khí tức này chỉ có ở pháp bảo của vương tộc Cổ Thần, cũng chỉ có vương tộc Cổ Thần mới có thể cảm nhận được rõ ràng như vậy!
- Không ngờ được Tham Lang nọ lại có thể chiếm được một pháp khí của vương tộc Cổ Thần! Dù không phải được truyền thừa mà là hậu nhân tự mình tế luyện nhưng nó đích xác là pháp khí của vương tộc cổ thần!
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ cuồng nhiệt nhìn Thiên Hoàng Lô, Cổ Thần tinh điểm trên mi tâm cấp tốc xoay tròn, một lát sau liền có ánh sáng tỏa ra, chiểu vào Thiên Hoàng Lô. Bảo vật này cũng tỏa sáng theo, lập tức phát ra tiếng động ầm ầm, không ngờ bắt đầu xoay tròn, cuối cùng phát sáng chói mắt, hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng tới mi tâm của Vương Lâm.
Nó nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng ầm một tiếng đã cùng với tinh điểm thứ nhất trong sáu tinh điểm của dung hợp làm một!
Thác Sâm dung họp với tu sĩ bước thứ ba, mà Vương Lâm thì lại dung hợp với pháp bảo. Bổn nguyên của hai người bất đồng, phương hướng trong tương lai hiển nhiên cũng không giống nhau.
Thân thể Vương Lâm chấn động, Cổ Thần lực trong cơ thể đột nhiên tăng mạnh. Những tiếng chấn động từ trong cơ thể hắn vang lên, thật lâu sau mới từ từ biến mất. Mái tóc hắn không gió cũng tung bay, thân thể trở nên rắn chắc hơn trước.
- Dù là kém hơn huyết kiếm và chân linh Khai Thiên Phủ ở trong Phong Giới Đại Trận nhưng vật này so với Diệt Thần mâu của Đồ Ti cũng không chênh lệch nhiều lắm, nếu có thể luyện hóa hoàn toàn thì uy lực vô cùng to lớn! Quan trọng hơn là thứ bảo vật này trọng yếu ở chữ. Luyện!
Vẻ vui mừng trong ánh mắt Vương Lâm càng thêm nồng đậm, tay áo vung lên, trước người liền xuất hiện kiện pháp bảo thứ tư. Thứ này chính là Vụ Ma Thương luôn chuyển hóa giữa hư và thực!
Khi nó vừa xuất hiện thì lập tức ma khí tung hoành, tràn ngập trong động phủ, mơ hồ truyền ra từng đợt gào thét thê lương, khiến cho Vụ Ma Thương tăng thêm vài phần khí thế.
- Bảo vật của Cổ Ma . Đáng tiếc là ta lại không có phân thân Cổ Ma. Nếu không thì bảo vật này cho phân thân Cổ Ma cầm tất nhiên sẽ phát huy được uy lực cực mạnh!
Phân thân Cổ Ma . Năm đó ta đã từng phán đoán, nếu có thể dung hợp cả ba tộc lại thì có lẽ có thể phân tổ thành cổ!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào Vụ Ma Thương, lộ vẻ trầm tư.
- Cổ Thần là do ta tự tu luyện mà thành. Cổ Yêu thì là một tia tàn hồn do bộ tộc của Mười Ba cúng bái và lực lượng của hương hỏa, khiến cho Cổ Yêu kia tin rằng hắn là ta, do đó ta không cần tốn sức lắm cũng có thể trở thành phân thân của ta… Còn về Cổ Ma thì ta chỉ còn cách tự tạo ra một phân thân! Đương nhiên nếu có thể tìm được một Cổ Ma thì tốt rồi!
Vương Lâm vừa trầm ngâm, tay phải vừa giơ lên chụp vào hư không mộ cái. Lập tức chỉ bảo của Tham Lang - Ma Hồn Bình xuất hiện trước mặt Vương Lâm!
Ma Hồn Bình này vừa xuất hiện khiến liền khiến cho ma khí trong động phủ điên cuồng tăng lên, cuồn cuộn cuốn tới, xuất hiện vô số ma ảnh. Những ma ảnh này tỏa ra, tràn ngập cả tu chân tinh.
Từ trong tinh không nhìn lại, tu chân tinh của Ám Hạt Tộc lúc này đã bị một đám ma vụ vờn quanh, trông cực kỳ kinh người!
- Ta không tạo ra ma thể được nhưng nếu ta lấy một ma hồn, dùng ma hồn điều khiển pháp bảo của Cổ Ma thì uy lực tất nhiên không kém. Nếu có cơ hội thì ta lại lấy một ma hồn đoạt xá một thân thể Cổ Ma, tạo thành phân thân thứ ba của ta! Chỉ là không biết có bao nhiêu phần trăm.