Vẻ mặt Diêu Tích Tuyết tái nhợt, nàng đang khoanh chân ngồi trong cấm chế.
Đạo Sinh Chi Lạc Ấn trên mi tâm Diêu Tích Tuyết liên tục lấp lánh, mỗi lần nó lóe lên là lại có một đạo sinh cơ tiến vào trong cơ thể nàng, nó có thể làm cho cơ thể nàng vĩnh viễn không bao giờ mất đi sinh cơ mà chết.
Diêu Tích Tuyết mở to hai mắt rồi ác độc nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nổi căm thù của nàng đối với Vương Lâm đậm đặc đến mức không thể tưởng tượng được.
Vương Lâm trực tiếp không đếm xỉa đến ánh mắt Diêu Tích Tuyết, hắn bình thản nói:
- Diêu đạo hữu! Đề nghị lần trước của Vương mỗ, ngươi thấy thề nào?
Diêu Tích Tuyết cắn răng, nàng ở trong cấm chế không cảm nhận được thời gian trôi qua. Nhưng càng như vậy nàng lại cảm thấy một cảm giác bất lực hiện ra trong tim.
Bên ngoài tuy mới trải qua một năm nhưng đối với nàng lại giống như đời đời kiếp kiếp.
- Lòng kiên nhẫn của tại hạ cũng có hạn, chỉ có thể cho ngươi ba lần cơ hội, lúc này ngươi có thể chọn cách không trả lời. Nhưng lần tiếp theo chính là lần thứ ba, nếu ngươi còn không trả lời thì ngươi và ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa!
Vương Lâm nhìn Diêu Tích Tuyết một cái, khẽ nói.
- Ngươi không sợ cha ta truy sát sao?
Diêu Tích Tuyết nắm chặt lấy bàn tay.
Vương Lâm mỉm cười, gật đầu nói:
- Sợ! Tu vi của Huyết Tổ vượt qua ta quá xa, nếu bị hắn truy sát thì sợ rằng…Với tu vi của ta ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
- Nhưng tại hạ cũng bị buộc phải làm như vậy, nếu không phải ngươi tính hãm hại ta, thì ta cũng sẽ không ám toán ngươi. Tất cả mọi chuyện đều là nhân quả tuần hoàn. Nếu ta thả ngươi ra thì sẽ đắc tội với Huyết Tổ, như vậy không bằng nắm chặt lấy ngươi trong tay nói không chừng sẽ có một con đường sống!
- Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta thề sẽ không nói chuyện này với phụ thân, hơn nữa ân oán giữa ta và ngươi cũng xóa bỏ!
Diêu Tích Tuyết vội vàng nói.
Vương Lâm nghiêm túc nhìn Diêu Tích Tuyết, nói:
- Ta không tin ngươi!
Diêu Tích Tuyết hít vào một hơi thật sâu, nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
- Dựa theo quy tắc của ta, trả lời ta một vấn đề, ta giảm phong ấn ngươi năm mươi năm!
Vương Lâm nói.
Diêu Tích Tuyết cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ đấu tranh.
Vương Lâm rất kiên nhẫn, hắn lẳng lặng nhìn đối phương.
Sau nửa nén hương, Diêu Tích Tuyết ngẩng đầu lên rồi lạnh lùng nói:
- Cho dù ngươi phong ấn ta thì với thần thông của cha nhất định có thể tìm được ta. Đến lúc đó ta sẽ tận mắt nhìn thấy phụ thân đánh nát cơ thể ngươi, rút hồn luyện phách rồi khóa vào trong u minh để ngươi biết được thế nào là sống không bằng chết!
Vương Lâm than nhẹ, nói:
- Ngươi đã đánh mất cơ hội lần thứ hai rồi, hy vọng lần sau ngươi sẽ quý trọng hơn!
Nói xong, ánh mắt hắn chợt lóe rồi tiến về phía trước một bước trực tiếp đi đến trước mặt Diêu Tích Tuyết. Hắn vươn tay phải ra chụp thẳng vào quai hàm Diêu Tích Tuyết, hắn khẽ dùng lực, nàng lập tức bị hắn ép phải há miệng ra.
Vẻ mặt Diêu Tích Tuyết tái nhợt, nàng muốn vùng vẫy nhưng cả người không có chút sức lực nào.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ như cười như không, hai ngón tay trái hắn đi sâu vào trong miệng Diêu Tích Tuyết, đến lúc rút ra thì có một cây châm nhỏ màu đỏ kẹp trong hai ngón tay.
- Ngươi dùng một tia tinh khí cuối cùng trong nguyên thần hóa thành châm, nếu cho ngươi một khoảng thời gian nữa, nói không chừng ngươi sẽ thực sự có thể dùng nó để chặn đứng sinh cơ của lạc ấn, rồi có thể chết bên trong cấm chế!
Vương Lâm nói xong, hắn khẽ bóp, cây châm màu đỏ lập tức vỡ vụn rồi hóa thành một làn sương màu đỏ tiêu tán.
Cơ thể Diêu Tích Tuyết run lên, ánh mắt nàng nhìn về phía Vương Lâm đã không thể dùng từ ác độc để miêu tả được nữa:
-Vương Lâm, nếu có một ngày ta thoát khỏi chỗ này, ta nhất đinh, nhất định phải dùng hết những phương pháp tàn khốc nhất trong thiên hạ để đày đọa ngươi!
Diêu Tích Tuyết hít vào một hơi thật sâu, trong mắt nàng lộ ra vẻ thanh tỉnh hiếm thấy. Nàng nhìn Vương Lâm rồi khẽ nói.
Lúc này trên người Diêu Tích Tuyết giống như có một cổ lực lượng vô hình thăng hoa, tất cả những mối căm hận của nàng đối với Vương Lâm dần dần ngưng tụ, dần dần chuyển hóa rồi dần phá vỡ hư vô.
Vương Lâm mỉm cười, nói:
- Xem ra cấm chế trên người ngươi vẫn còn quá ít!
Hắn vung tay phải về phía trước, chỉ thấy một ngọn gió mát thổi tới, quần áo trên người Diêu Tích Tuyết đột nhiên tan biến vào hư vô giống như tro bụi. Một cơ thể đặc biệt động lòng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Lâm.
Vương Lâm cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới vài lần, trong mắt Diêu Tích Tuyết vẫn còn bảo trì được vẻ thanh tĩnh vừa mới hiện ra, nhưng trong mắt Vương Lâm lại thấy nó có chút tán loạn.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn vươn tay phải ra rồi khẽ điểm lên người Diêu Tích Tuyết, mỗi một vị trí hắn điểm xuống đều là những bộ vị mẫn cảm trên người nàng.
Mỗi lần hắn hạ ngón tay xuống thì có một luồng tiên lực dung nhập vào trong cơ thể Diêu Tích Tuyết. Dần dần, toàn thân Diêu Tích Tuyết trở nên đỏ ửng, vẻ thanh tĩnh trong mắt nàng đột nhiên tiêu tán, thay vào đó là cái nhìn khuất phục và ác độc.
- Vương Lâm! Ngươi thật đê tiện, vô sỉ! Diêu Tích Tuyết ta thề không đợi trời chung với ngươi!
Vẻ ác độc trong mắt Diêu Tích Tuyết hiện ra cuồn cuộn, nàng cất giọng the thé giống như đã trở nên cuồng loạn.
Trong lòng Vương Lâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn thầm nghĩ Diêu Tích Tuyết thiên tư thật kinh người. Khoảng khắc vừa rồi người con gái này lại dùng những nổi căm hận đối với mình chuyển hóa thành một luồng minh ngộ, dùng hận nhập đạo nên ánh mắt mới trở nên thanh tĩnh như vậy. Nếu để đối phương thành công thì đạo Sinh Cơ Lạc Ấn kia sẽ không thể hoàn toàn phong ấn được nàng.
Cho nên Vương Lâm không chút do dự mà chấn nát quần áo của nàng rồi dùng tiên lực ở đầu ngón tay kích thích cho đến khi vẻ thanh tĩnh trong mắt nàng hoàn toàn biết mất, phá hủy tâm cảnh vừa mới nhập đạo của nàng.
- Phong ấn trên người ngươi quả thật là quá ít!
Vương Lâm khẽ nói, hai tay hắn bấm pháp quyết, từng đạo cấm chế lập tức từ trong tay lấp lánh bay ra rồi rơi lên trên người Diêu Tích Tuyết.
Đặc biệt là vài vị trí mẫn cảm trên người Diêu Tích Tuyết, cấm chế của Vương Lâm không chút lưu tình mà tạo thành một vòng tuần hoàn, như vậy sự kích thích cứ trở nên liên tục…Nó xâm nhập vào sâu trong linh hồn và thể xác của Diêu Tích Tuyết. Chỉ như vậy mới làm nàng không thể tĩnh tâm, không thể bước vào bên trong cảm giác minh ngộ vừa mới được hình thành.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Vương Lâm điểm tay phải về phía trước, quả cầu cấm chế trải rộng ra bốn phía thân thể người con gái này lập tức thu nhỏ lại. Nó hóa thành một quả cầu nhỏ rồi bị Vương Lâm bỏ vào túi trữ vật.
- Con gái của Huyết Tổ đúng là một phiền toái! Ta chỉ có thể tìm một chỗ bí mật để phong ấn, nhưng trước tiên phải hiểu rõ tất cả những bí mật đã. Đáng tiếc là tu vi của ta chưa đạt đến Vấn Đỉnh, nếu không thì trực tiếp sử dụng Sưu Hồn Thuật chắc chắn sẽ đạt được tất cả những điều cần biết. Nếu lúc này thi triển mà vô ý để người này chết thì sẽ để lại một hậu hoạn khôn lường.
Thời gian dần trôi, chớp mắt đã hai tháng trôi qua, chỉ còn lại mấy ngày là đến thời gian hẹn ước với Yêu tướng. Vào một ngày Vương Lâm đi ra khỏi sơn cốc, Âu Dương Hoa đi theo phía sau hắn.
- Sau khi ta rời khỏi, ngươi phái ra mấy trăm tộc nhân lên đường khếch tán về bốn phía bộ tộc. Bất kể là những bộ lạc lớn nhỏ nào khác đều phải có người của ta đi vào, mặc kệ ngươi dùng bất kỳ phương pháp nào nhất định phải tiềm nhập vào trong bộ tộc của đối phương bằng được!
- Đến lúc đó dùng Hồn Phách Thủ Thần tất nhiên sẽ có thể chống lại thuật Linh Thang Loạn Thần của từng bộ lạc. Sau khi đã vào được bộ lạc đối phương thì truyền thụ Luyện Hồn Thuật, để có thêm nhiều người tu luyện pháp thuật này! Phương pháp cụ thể thế nào ngươi cứ tự sắp xếp!
Vương Lâm chậm rãi nói.
Âu Dương Hoa khẽ vâng dá.
Vương Lâm trầm mặc một hồi lâu rồi từ trong túi trữ vật lấy ra một khối ngọc giản đưa cho Âu Dương Hoa, nói:
- Trên thực tế thì Luyện Hồn Thuật có hai bộ phận, Luyện Hồn chỉ là cái đầu tiên, những gì ghi chép trong ngọc giản này lại là một thần thông khác, nó dùng để rút phách. Pháp thuật này không được truyền cho người ngoài chỉ được truyền cho những người thuộc chi chính, ngươi hãy nhớ kỹ!
Âu Dương Hoa hít vào một hơi thật sâu, hắn trở nên ngưng trọng rồi nhận lấy ngọc giản. Sau khi hắn đã nhìn kỹ thì bóp nát rồi trầm giọng nói:
- Lão tổ, ta đã ghi tạc trong lòng, nhất định sẽ không quên lời. Pháp thuật này nhất định chỉ truyền cho những tộc nhân chính thống của bộ tộc Luyện Hồn!
Vương Lâm ngẩng đầu lên, tay phải vung một trảo lên bầu trời, Tôn Hồn Phiên đang hóa thành hắc vụ trên vùng trời bộ tộc Luyện Hồn lập tức ngưng tụ vào trong tay hắn rồi hóa thành một lá cờ rộng ba trượng. Vương Lâm lập tức nuốt nó vào trong nguyên thần.
Sau đó Vương Lâm lấy từ trong túi trữ vật ra rất nhiều Hồn Phiên thông thường rồi ném về phía chân trời. Những lá cờ này lại hóa thành hắc vụ bao phủ bầu trời.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Vương Lâm tiến về phía trước một bước, trong nháy mắt cơ thể hắn lập tức biến mất.
Sau khi đã đi rất xa, bên tai Âu Dương Hoa còn vang lên một câu nói của Vương Lâm:
- Lần sau ta trở về thì hi vọng số lượng tộc nhân có thể hơn trăm vạn!
Âu Dương Hoa quỳ trên mặt đất, hắn trầm giọng nói:
- Ta nhất định sẽ không để cho lão tổ thất vọng!
Lời này của Âu Dương Hoa để nói cho Vương Lâm đã đi xa, nhưng lại là nói với chính bản thân mình.
Vương Lâm phóng đi giữa đất trời, hắn hóa thành một đạo cầu vồng rồi bay thẳng đến Cổ Yêu thành.
- Kinh thành Thiên Yêu quận không biết là nơi đầm rồng hang hổ nào, ta phải đến đó mở mang kiến thức một phen. Thiên Vận Tông ngoại trừ ta thì còn có rất nhiều người đến lãnh thổ Yêu Linh. Không biết nếu đi đến kinh thành Thiên Yêu quận có thể gặp được mười người Đại La Kiếm Tông kia không? Nếu gặp được bọn họ trong Thiên Yêu quận thì nhất định phải bắt được một tên để hỏi xem Chu Dật bị phong ấn ở chỗ nào!
Mắt Vương Lâm lộ ra vẻ suy tư, tốc độ hắn không giảm xuống, biến mất nơi chân trời.
Trong Cổ Yêu thành, Yêu tướng Mạc Lệ Hải mặc một bộ quần áo màu xanh đang đứng trên tường thành ở cửa đông, phía sau hắn chính là Đô Thống có nhiệm vụ thống lĩnh đoàn người.
Mạc Lệ Hải nhìn về phía chân trời xa, không nói một chữ nào.
Mạc Lệ Hải không nói lời nào làm tất cả những người phía sau cũng trở nên âm trầm.
Một lúc lâu sau Mạc Lệ Hải mới thu hồi ánh mắt, hắn quay đầu quan sát cẩn thận Cổ Yêu thành. Hắn liếc mắt nhìn lại phía sau, những bộ hài cốt ở trung tâm thành cách đó mười dặm lập tức rơi vào trong mắt hắn.
- Một khi ta đi sẽ không quay trở lại, đến lúc đó sẽ có một Yêu tướng khác đến đây. Những bộ hài cốt trong thành sẽ không quan hệ đến ta nữa!
Mạc Lệ Hải thầm nghĩ trong lòng.
- Đáng tiếc là tên Thập Tam kia lại bị Vương Lâm mang đi. Thập Bát Yêu Ma Thân của ta chỉ mới luyện hóa được mười bảy bộ, nhưng nếu tên Vương Lâm thật lòng trợ giúp thì lúc này ta có thể chắc chắn tiến được vào vòng ba trong cuộc chiến giữa các Yêu tướng! Với thành tích đó ta sẽ đạt được tư cách tiến vào Cổ Yêu điện tu luyện, sau khi đi ra ta sẽ trở thành một phó soái!
Mạc Lệ Hải hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng rồi nhìn về phương xa, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm.
- Tên này cũng là loại người biết tuân thủ giao ước!
- Vương lão đệ, Mạc mỗ ở đây!
Mạc Lệ Hải đột nhiên cười lên ha hả, âm thanh vang vọng.
Thân ảnh Vương Lâm hiện ra trên vùng trời bên ngoài của đông, hắn đảo mắt qua rồi dừng lại trên người Mạc Lệ Hải. Hắn mỉm cười rồi ôm quyền nói:
- Làm Mạc huynh phải chờ lâu!
- Không sao! Chuyến đi này rất quan trọng với Mạc mỗ, đến lúc đó còn phải nhờ cậy nhiều đến Vương lão đệ!
Mạc Lệ Hải cười nói, hắn tiến về phía trước một bước rồi xuất hiện trước người Vương Lâm.
- Không dám!
Vương Lâm cười nói.
- Từ nơi này đến kinh đô cần phải đi qua ba cái truyền tống trận, Vương lão đệ, mời!
Hai đạo cầu vồng từ trong Cổ Yêu thành phóng thẳng về phía chân trời rồi biến mất, chỉ để lại những tiếng sấm sét liên tục vang vọng trong trời đất.