Đêm khuya đã qua, chân trời lộ ra một tia bạch quang, dần dần chiếu sáng mặt đất.
Ánh bình minh cũng đã rời khỏi, phía trên mũi thuyền, hai nam tử kia cũng vẫn khẽ đung đưa. Tiếng đàn kia tuy đã dứt, nhưng âm thanh bên tai vẫn không hề đứt đoạn.
Vương Lâm nhặt bầu rượu lên, hướng về thanh niên ôm quyền, nâng bước chân theo gió bay đi, bóng dáng biến mất trong một màn sương sớm.
Bên trong Đế Đô, vòng thứ nhất của cuộc tranh đoạt Yêu Tướng đã chấm dứt. Mấy trăm Yêu Tướng chỉ còn lại có bốn mươi tám người chiến thắng. Những người còn lại cũng không hẳn là thất bại, mà là một thắng một bại mà mất đi tư cách.
Vòng thứ nhất này kéo dài trong mấy ngày, trong đám Yêu Tướng ngoại trừ Ngao Địch không có ai bị thương nặng! Nhưng trong đám tu sĩ, thương vong rất nhiều.
Dù sao, đây cũng là một trận chém giết tu sĩ!
Nhất là đám người của Đại La Kiếm Tông, nếu như đối mặt với Yêu Tướng thì đã đành, nhưng đối mặt với tu sĩ cũng ra tay vô cùng cay độ, cứ như muốn mượn cơ hội này để phô bày thực lực của bản thân vậy.
Ánh nắng ban mai chiếu lên quảng trường vạn trượng ở Đế Đô. Trên ba khán đài nhân số so với lúc trước càng lúc càng nhiều. Dù sao những trận đấu kế tiếp mới thật sự là đại chiến Yêu Tướng, những người có thể lưu lại, ngoại trừ một nhóm người cực kỳ may mắn, còn lại đều không phải là những hạng người vô danh!
Bốn mươi tám Yêu Tướng từ trong Thiên Yêu Môn đi vào. Một luồng chiến ý nồng đậm như hóa thành một con viễn cổ mãnh thú, khi Thiên Yêu Môn mở ra gào thét lao ra.
Nam tử mặc giáp vàng đứng giữa quảng trường, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt đảo qua những người vừa mới tiến vào. Khi nhìn đến Vương Lâm, người này hừ lạnh một tiếng.
Trong mắt hắn, một tu sĩ nhỏ nhoi ở vùng đất Yêu Linh của ta không ngờ lại dám đánh trọng thương một Yêu Tướng. Điểm này cũng đủ khiến hắn ra tay giết người này mười lần, trăm lần!
- Ở vùng đất Yêu Linh này, cái gọi là tu sĩ chẳng qua chỉ là một đám cường đạo, tới nơi này không ngoài mục đích là truyền thừa của Cổ Yêu. Những người này chết thì chết, nhưng nếu dám đả thương Yêu Tướng thì sẽ là đại nghịch bất đạo!
Nam tử mặc giáp vàng đối với Vương Lâm có chút bất mãn, trong lòng lại có sát khí!
Vương Lâm lạnh lùng quét mắt nhìn nam tử mặc giáp vàng một cái. Hắn tu luyện Sát Lục tiên quyết, đối với sát khí cực kỳ mẫn cảm. Những Yêu Tướng và những người trợ giúp sau khi toàn bộ ra khỏi Thiên Yêu Môn, cánh cửa này ầm ầm đóng lại. Nam tử mặc giáp vàng chỉ vào chiếc trống lớn bên cạnh, âm thanh lạnh lùng nói:
- Phụng mệnh Đế Quân, vòng thứ hai này có sự thay đổi, không phải chiến đấu, mà là gõ chiến cổ!
Lời vừa nói ra, đám Yêu Tướng mặt đều biến sắc, nhưng lập tức cùng lộ ra tinh quang mãnh liệt.
Ngay cả Mạc Lệ Hải thân mình cũng run lên, lập tức ánh mắt lộ ra một tia sáng sống động!
- Chiến Yêu Cổ! Đây là thánh vật của Thiên Yêu Quận ta, gần giống với Long Đàm. Trước đây chỉ có Phó Soái khi được thăng cấp thành Yêu Soái mới được ban cho gõ vang trống này!
Thông thường những cuộc tranh đoạt Yêu Tướng chưa bao giờ có sự thay đổi, hôm nay tại sao lại như vậy… Xem ra việc tuyển chọn hai Phó Soái cũng không phải là tin đồn vô căn cứ!
Nghe nói trong Thiên Yêu Quận ta, khi tất cả các Yêu Soái nhậm chức đều gõ vang trống này. Nhưng trống này cũng rất khó đánh vang, đến bây giờ, chỉ có Thiên Soái đại nhân mới có thể đánh được mười lăm tiếng!
Tiếng bàn luận vang lên khắp nơi, cho dù là lúc Vương Lâm đánh trọng thương Ngao Địch, tiếng bàn luận so với bây giờ cũng ít hơn rất nhiều.
Nam tử mặc giáp vàng hừ một tiếng giống như sấm đánh truyền khắp quảng trường. Sau khi im lặng, trong lòng hắn cũng thể nào hiểu được sự sắp xếp của Yêu Đế, nhưng thanh âm vẫn lạnh lùng nói:
- Chiếc trống này là từ đời Đế Quân thứ nhất lưu lại, nghe đồn lấy da của Cổ Yêu làm thành. Người có huyết khí không đủ, không những không thể đánh vang mà còn khiến bản thân cũng sụp đổ. Đánh được ba tiếng là cường giả, đánh được sáu tiếng là Thiên Kiêu! Với thực lực của các ngươi, người có thể đánh hơn ba tiếng không nhiều lắm.
Vòng này, sẽ lấy mười người!
- Quy tắc vòng này cho phép người trợ giúp yêu tướng có thể gióng trống!
Lời này vừa nó xong, nam tử mặc kim giáp không đợi khán giả bốn phía kịp bàn tán, ngón tay phải chỉ vào một người trong đám yêu tướng, quát:
- Yêu tướng Vu Sâm, bước ra!
Một người từ trong đám yêu tướng bước ra. Ánh mắt hắn lạnh lùng, trên người mặc áo giáp, khi bước đi phát ra những tiếng kêu thanh thúy. Người này bước vài bước đã tới phía dưới Yêu Cổ.
Hắn nhìn Yêu Cổ, đôi mắt lóe sáng, chiến ý trong lòng được đốt cháy bừng bừng!
Hắn vẫn chưa vội ra tay và đứng yên tĩnh phía dưới chiếc trống, yêu lực vận chuyển trong cơ thể, điều chỉnh nội tức để đạt trạng thái tốt nhất. Vu Sâm đối với việc gióng trống này trong lòng cũng không tự tin. Dù sao đối với hắn mà nói, Yêu Cổ này chính là thánh vật.
Nam tử mặc kim giáp liếc nhìn Vu Sâm, trong lòng thầm nghĩ:
- Với tu vi của Vu Sâm thì có thể gióng được bốn tiếng trống. Nếu gắng gượng đánh tiếng thứ năm chắc chắn khí huyết tan nát!
Hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhắm mắt lại.
Ánh mắt mọi người bốn phía đều đang tập trung vào Vu Sâm. Thần sắc hắn như thường, vẫn điều chỉnh nội tức. Vì phòng ngừa ngoại giới quấy rầy, hắn khép hai mắt lại, đối với mọi chuyện bên ngoài không nghe, không hỏi.
Dần dần, bên ngoài thân thể hắn tỏa ra yêu khí nồng đậm. Yêu khí này phát ra bay lên không trung, cuồn cuộn không ngừng.
Trên khán đài bốn phía, những tiếng bàn tán khe khẽ vang lên liên tiếp.
- Sát lục đạo rất khó tu luyện. Nó phải dựa vào việt giết chóc trong nhiều năm mới được. Hôm nay người này lên đài một lần sợ rằng sẽ lập tức nổi tiếng!
- Chưa chắc. Yêu Cổ vốn là do da của cổ yêu luyện hóa thành. Vu Sâm mặc dù có thể gõ vang nhưng chắc chắn cũng bị phản chấn khiến bị thương.
Tám vị yêu soái trên đài cao cũng nhìn về phía Vu Sâm, ánh mắt lộ vẻ hứng thú, nhưng bọn hắn không tranh luận như người thường mà ánh mắt chỉ liếc nhau một cái là tám chín phần hiểu được ý nhau.
Sáu vị phó soái tuy rằng không có nhãn lực như tám vị yêu soái nhưng tu vi dù sao cũng rất cao thâm. Lúc này họ đều có thể nhìn ra được một chút dấu vết, chỉ riêng có Huyền phó soái là ánh mắt không nhìn vào Vu Sâm mà tập trung vào Vương Lâm.
- Vương Lâm, không biết ngươi có thể gõ được mấy tiếng trống đây!
Hắn vừa suy nghĩ, lại nghe Hoàng phó soái đang ngồi bên cạnh khẽ cười nói:
- Huyền phó soái. Ngươi và lão phu đánh cuộc, ta e là sẽ thắng rồi. Tu sĩ ngươi lựa chọn kia chỉ có cách tự mình ra tay, do đó ngươi bại là cái chắc rồi!
Huyền phó soái hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi cứ rửa mắt mà xem. Người này không đơn giản như ngươi tưởng đâu!
Lúc hai người nói chuyện đang nói chuyện thì Vu Sâm đang đứng trên đài đột nhiên mở bừng đôi mắt. Toàn thân hắn lúc này dường như được chiến thần nhập thể, đôi mắt tỏa ra ánh sáng như trăng rằm!
Một tiếng gầm như long như hổ vang lên từ miệng Vu Sâm. Hai chân hắn bước lên phía trước một bước, thân hình như lợi kiếm ra khỏi vỏ, xẹt qua giữa không trung như một đạo cầu vồng, tiến thẳng tới Yêu Cổ.
Khi còn đang ở giữa không trung, song chỉ tay phải hắn như kiếm, toàn bộ tinh khí thần của cả thân thể trong nháy mắt ngưng tụ, từ song chỉ hóa thành một đạo cầu vồng, điên cuồng lao tới đánh lên Yêu Cổ.
Mặt trống đen xì của Yêu Cổ thoáng lõm xuống, chẳng qua độ lõm rất nhỏ, chỉ hơi lõm rồi ngay lập tức đàn hồi trở lại.
- Thùng!
Một tiếng trống trầm thấp, quanh quẩn bầu trời, truyền khắp sân đấu, kéo dài suốt đế đô, lan đến cả nửa Thiên Yêu thành.
Trong tích tắc tiếng trống này vang lên, Vu Sâm lập tức cảm thấy một lực lượng không thể tưởng tượng như sóng triều từ mặt Yêu Cổ truyền tới, với thế như chẻ tre đánh sâu vào thân thể hắn.
Sắc mặt Vu Sâm trở nên tái nhợt. Đôi mắt hắn lộ sát khí, chẳng những không lùi mà lại tiến thêm một bước, song chỉ tay phải không do dự điểm một cái nữa lên mặt Yêu Cổ!
- Thùng!
Một tiếng trống vang lên giống như sét đánh ngang trời.
Vu Sâm gầm nhẹ, yêu khí bên ngoài cơ thể liền hóa thành một khuôn mặt yêu dị. Khuôn mặt này cũng lộ vẻ thống khổ, sau đó liền biến mất trong yêu khí.
Ngay sau đó, lại một khuôn mặt khác lập tức xuất hiện.
- Phệ Hồn Sát Lục đệ nhất thức!
Tiếng nói của Vu Sâm như từ địa ngục truyền tới. Tiếng nói của hắn vừa vang lên, những khuôn mặt thống khổ bên ngoài thân thể hắn lập tức há miệng, điên cuồng hướng về phía tay phải Vu Sâm bay tới.
Tay phải hiện lập tức hiện lên những tia sáng màu lam chói mắt!
Vu Sâm hét lớn, tay phải hóa thành chưởng hướng về phía Yêu Cổ chụp tới.
Bàn tay hắn chưa đụng tới Yêu Cổ, chưởng phong đã ầm ầm lao tới, đánh vào mặt trống.
- Thùng!
Tiếng trống thứ ba vang lên rung động thiên địa. Lúc này người xem bốn phía xung quanh đều biến sắc. Tuy rằng dùng chưởng phong gõ trống có thể nói là hơi tiểu xảo nhưng không thể không nói, Phệ Hồn Sát Lục này thật mạnh mẽ.
Chưởng phong đảo qua, tay phải Vu Sâm đã đặt trên Yêu Cổ.
- Thùng!
Hầu như tiếng trống thứ ba còn đang vang vọng, trong nháy mắt tiếng trống thứ tư lại vang lên, hình thành một âm thanh cuồn cuộn như sấm đánh.
Vu Sâm tay phải nhanh chóng thu hồi, thân thể cấp tốc lui lại phía sau, bịch bịch bịch đạp những bước nặng nề trên mặt đất, lùi lại hơn trăm trượng mới đứng vững được. Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt đỏ hồng một cách yêu dị, cố nuốt một ngụm máu đang chợt dâng trào xuống.
Tay phải hắn lúc này đang run rẩy, mất đi cảm giác, yêu lực trong cơ thể đã hao phí tám phần, dung hợp vào trong Phệ Hồn Sát Lục đệ nhất thức nọ.
- Được rồi! Người trợ giúp của yêu tướng Vu Sâm bước ra đi!
Nam tử mặc kim giáp bình thản nói.
- Ta không có người trợ giúp!
Vu Sâm hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
Nam tử mặc kim giáp nhìn Vu Sâm, ánh mắt rời đi chọn người tiếp theo trong đám yêu tướng. Hắn đầu tiên nhìn về phía Vương Lâm, trong lòng cười lạnh nhưng vẫn không gọi Vương Lâm xuất trận mà chỉ vào Mặc Phi, quát:
- Yêu tướng Mặc Phi, đi ra!
Lời nói vừa dứt, những tiếng bàn tán đang xôn xao vang lên khắp bốn phía lập tức biến mất. Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung trên người một người.
Người này mặc áo giáp, trên mặt mang một cái mặt nạ dữ tợn, mái tóc đen bay theo gió, từ trong đám người đi ra. Hắn đi không nhanh nhưng lại khiến người nhìn vào cảm thấy như bước chân hắn làm cho trống ngực đập thình thịch, khiến người ta có một cảm giác vô cùng quỷ dị.
- Yêu tướng Mặc Phi, ba trăm năm trước đã là đệ nhất yêu tướng!
- Người này hàng năm đều đóng ở biên cảnh, nghe nói trong mắt người ở Hỏa Yêu quận, giá trị của cái đầu người này cực lớn!
- Mặc Phi này tu luyện một thứ công pháp thần bí, cho tới bây giờ mới chỉ thi triển có mỗi một thứ thần thông là Chuyển Luân Đại Pháp mà thôi. Người này mà đánh Yêu Cổ thì ta tin chắc phải trên năm tiếng!
- Mặc Phi!
Địa soái nhìn thoáng qua hắn, khóe miệng mỉm cười nói:
- Người này nếu có thể vượt qua lần này thì có thể coi là một trong ba vị phó soái!
Một nam tử trung niên tướng mạo nho nhã, mặc tử bào bên cạnh hắn, lúc này cười nói:
- Chẳng lẽ Địa soái động lòng ái tài rồi sao?
Địa soái cười ha hả gật đầu.
- Nếu hắn có thể gõ được sáu tiếng thì dù có không trở thành phó soái ta cũng sẽ đề cử hắn!
Địa soái cười nói.
Mặc Phi thong thả bước về phía Yêu Cổ. Ánh mắt mọi người bốn xung quanh đều đang tập trung vào từng cử động của hắn.
Khi còn cách Yêu Cổ mười trượng, Mặc Phi dừng lại nhìn Yêu Cổ, ánh mắt bình tĩnh. Hắn không cần chút thời gian điều chỉnh nội tức mà lập tức đánh một quyền vào khoảng không!
- Thùng!
Tiếng trống vang lên như sấm rền.
Áo giáo trên toàn thân Mặc Phi như bị cuồng phong thổi bay lên, phát ra những tiếng va chạm lách cách. Mái tóc trên đầu hắn cũng bị gió thổi tung bay, chẳng qua thân thể hắn vẫn như đinh đóng chặt trên mặt đất, không chút di động, thậm chí sắc mặt hắn cũng không có nửa điểm thay đổi.
- Hóa ra cũng không phải quá khó .
Hắn khẽ cười, thân thể tiến về phía trước thêm một trượng, tay phải lại vung về phía trước.
- Thùng!
Mặc Phi không dừng lại, lại bước tới một trượng, tay phải đánh một quyền nữa vào khoảng không.
- Thùng!
Ba tiếng trống liên tục vang lên như tiếng gầm từ viễn cổ, gào thét trên bầu trời Thiên Yêu thành. Tiếng trống quanh quẩn khắp không trung. Một số người xem xung quanh, yêu lực không đủ không ngờ bị nó chấn động khiến thụ thương.
Sau ba tiếng trống, Mặc Phi đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức như sóng triều từ trong Yêu Cổ bỗng nhiên lao thẳng tới thân thể hắn. Hắn hạ bước chân, cả người giống như mọc rễ trên mặt đất, như đá ngầm giữa sóng gió, không hề lay động.
Áo giáp phía ngoài thân thể hắn phía ra những tiếng kêu vang, cuối cùng dưới yêu lực của hắn khuếch tán ra dần ổn định lại.
Đôi mắt Mặc Phi sau mặt nọ sáng ngời, lộ ra vẻ chăm chú, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Thú vị thật!
Chân hắn bước tiếp một bước, tiến thêm một trượng nữa, tay phải lại đánh tới một quyền.
- Thùng!
Một quyền này đánh ra, ngay sau đó lại một quyền!
- Thùng!
Thân thể Mặc Phi liên tục tiến về phía trước, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Yêu Cổ. Mỗi một bước hắn lại đánh ra một quyền.
- Thùng!
Tiếng trống thứ sáu vang lên, xung quanh liền lập tức truyền tới tiếng hoan hô nhiệt liệt. Ngay cả ánh mắt các yêu soái, trừ Thiên soái ra cũng đều lộ vẻ tán thưởng.
- Mặc Phi!
- Mặc Phi!
- Mặc Phi!
Những tiếng hoan hô dậy đất từ bốn phía truyền tới. Người có thể gióng sáu tiếng trống có thể nói là đáng tự hào!
Nhất là người này lại hoàn toàn chưa bị thương, hơn nữa rất thong dong gióng liền sáu tiếng trống, vượt xa tất cả các yêu tướng khác!
Ngay cả nam tử mặc kim giáp kia cũng gật đầu, trong mặt hiện lên vẻ vô cùng tán thưởng.
- Sáu tiếng trống là có thể khiến Mặc mỗ dừng lại sao?
Đôi mắt Mặc Phi lóe lên, thân thể bay lên, chân đạp hư không, lại đánh một quyền tới Yêu Cổ.
- Thùng!
Tiếng trống thứ bảy vang lên.
Tiếng thứ bảy này hoàn toàn khác so với những tiếng trống trước, mơ hồ tỏa ta âm thanh sát phạt. Sắc mặt vẫn luôn thong dong của Mặc Phi lúc này đột nhiên biến đổi. Hắn không do dự chút nào, lập tức lui lại phía sau.
Hắn vừa lui lại, áo giáp trên người vang lên những tiếng rắc rắc, lập tức nát bấy, hóa thành tro bụi tung bay trong gió. Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, thân thể ngừng lại, gầm nhẹ một tiếng, lại lao tới một lần nữa. Hai tay hắn bắt quyết, từng đạo bạch quang từ trong tay hiện ra, hóa thành một thứ tinh thể phẳng như mặt gương quấn quanh thân thể hắn.
Ngón tay hắn búng một cái, từ Yêu Cổ lại truyền ra một tiếng "thùng". Đây là tiếng trống thứ tám!
Phản lực so với lần trước lại càng thêm cuồng bạo, điên cuồng tràn tới. Tinh thể trước người Mặc Phi trong nháy mắt bị lực lượng này đánh tan, tuy nhiên cũng khiến cho lực lượng đánh tới yếu đi một nửa. Tuy vậy nhưng khi nó đánh lên người Mặc Phi vẫn khiến thân thể hắn chấn động, lui lại phía sau hơn trăm trượng mới dừng lại được.
Mặt nạ trên mặt hắn đã hoàn toàn vỡ vụn, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.
Ánh mắt Vương Lâm lập tức sững lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này, ánh mắt tỏa ra những tia sáng kỳ dị.
- Tướng mạo người này.
Vương Lâm vừa liếc nhìn người này một cái liền nhận thấy hắn giống hệt nam tử tóc đen ở trong chỗ sâu nhất của Hồng lao.
Lúc này thân thể Mặc Phi hơi loạng choạng. Hắn cố gắng nuốt một ngụm máu tươi trong miệng xuống, hít sâu một hơi, xoay người lại đi trở về trong đám yêu tướng.
Giờ phút này cả khán đài đều vang lên tiếng hoan hô ầm ầm, hầu như che hết mọi âm thanh khác.
- Mạc Phi, đệ nhất yêu tướng!
- Hắn có thể gióng tám tiếng trống, trong Thiên Yêu quận trừ những người mang hàm soái ra thì đúng là đệ nhất!
- Lần này Mặc Phi chắc chắn sẽ trở thành phó soái. Người này quân công hiển hách, sau khi trở thành phó soái nhất định sẽ lập cho Thiên Yêu quận chúng ta vô số chiến công!
Tám yêu soái ngồi trên đài cao, trừ ánh mắt Thiên soái vẫn bình tĩnh như trước, không có nửa điểm biến đổi, bảy người còn lại trong ánh mắt đều lộ vẻ tán thưởng vô cùng.
- Người này có thể gõ tám tiếng trống, đích thực là thiên kiêu trong thiên kiêu, giỏi!
- Không sai, hơn nữa theo ta thấy thì hắn dường như chưa dùng toàn lực, nếu không e rằng có thể gõ được chín tiếng!
- Tuổi còn trẻ mà tâm cơ cẩn thận như vậy, rất khó có được!
Các phó soái đã bắt đầu bàn tán. Trong đó Hoàng phó soái cười ha hả nói với Huyền phó soái:
- Lão đệ, lúc này mà ngươi còn không nhận thua sao?
Huyền phó soái hừ nhẹ một tiếng, âm thanh kiên định nói:
- Mặc Phi này rất mạnh, ta lúc bằng tuổi hắn cũng không bằng. Thậm chí có thể nói, người này sau khi tẩy tủy ở long đàm thì thực lực còn mạnh hơn rất nhiều!
Nhưng người ta lựa chọn kia Mặc Phi vẫn không so sánh nổi!
Hoàng phó soái đối với vụ đánh cược này vốn không để ý lắm nhưng lại nhiều lần nghe Huyền phó soái - người có thực lực tương đương với mình tán thưởng người kia, không, đó không còn là khen ngợi nữa mà Hoàng phó soái mơ hồ cảm thấy trong lời nói của Huyền phó soái mơ hồ có sự sợ hãi!
Điều này khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.
- Tốt, ta thật muốn nhìn xem người này có thể gõ được mấy tiếng!
Hoàng phó soái mỉm cười nói.
Huyền phó soái trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm trong đám yêu tướng ở xa xa, trong lòng thầm nói:
- Mặc Phi chỉ mạnh mẽ thôi, nhưng Vương Lâm này thì đáng sợ!
Mạnh mẽ mà so với đáng sợ thì sao mà so nổi chứ?
Nam tử mặc kim giáp nhìn Mặc Phi quay trở lại trong đám yêu tướng xong, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng vô cùng, lần đầu tiên mỉm cười, nói:
- Người trợ giúp của yêu tướng Mặc Phi, tiến lên!
Một tu sĩ mặc thanh sam từ trong đám người đi ra. Người này lưng mang đại kiếm, thân thể đứng ở nơi đó cũng như một thanh kiếm vậy. Trong nháy mắt hắn bước ra, thân thể nhoáng lên lao về phía trước, lập tức hóa thành một làn khói xanh hướng thẳng tới Yêu Cổ.
Trong nháy mắt khi tới gần Yêu Cổ, tay phải tu sĩ bắt quyết, điểm vào khoảng không phía trước một cái. Một tiếng trống liền rền vang. Người này thu chỉ thành chưởng, trong miệng lẩm bẩm những từ ngữ phức tạp, nhẹ nhàng vỗ về phía trước. Lại một tiếng trống vang lên.
Âm thanh ầm ầm này khiến cho sắc mặt tu sĩ này tái nhợt. Thân thể người này vẫn không lui lại mà rút bảo kiếm sau lưng ra, chém xuống một cái. Đột nhiên hàng loạt tiếng gào thét vang lên. Kiếm khí cho bảo kiếm tạo thành phá tan mọi ngăn cản do dư âm của tiếng trống tạo thành, đánh lên mặt trống.
Tiếng trống lại vang lên quẩn quanh trong thiên địa. Tiếng thứ ba vừa dứt, sắc mặt tu sĩ cực kỳ tái nhợt. Cứ mỗi một lần gõ trống là hắn phải thừa nhận một lực phản chấn gấp mấy lần từ Yêu Cổ. Người này cười khổ, không chút do dự lùi lại, không tiếp tục nữa.
- Với tu vi của ta thì gõ ba tiếng rất dễ dàng, nếu liều mạng thì cũng có thể gõ tới năm tiếng nhưng nhất định sẽ bị trọng thương. Mặc Phi thế đã là tất thắng, ta vì hắn mà trọng thương thực sự không đáng!
Tu sĩ mặc thanh sam hơi trầm ngâm, sau đó lùi lại quay về trong đám yêu tướng.
Mười một tiếng!
Kể cả người trợ giúp thì Mặc Phi tổng cộng gõ được mười một tiếng trống. Thành tích này khiến sắc mặt tất cả yêu tướng đều trở nên âm trầm. Muốn vượt qua Mặc Phi thì yêu tướng và người trợ giúp mỗi người phải gõ được ít nhất sáu tiếng mới được.
Nhưng đây gần như là như là chuyện không thể thực hiện. Trong tất cả yêu tướng ở đây chỉ có Mặc Phi may ra mới làm nổi.
Sắc mặt Mặc Lệ Hải lúc này tái nhợt. Hắn khổ sở nhìn Yêu Cổ, lại nhìn Vương Lâm sắc mặt âm trầm đang đứng bên cạnh, than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:
- Vương lão đệ, thôi, vòng thứ hai này chúng ta chịu thua đi.
Trong đám yêu tướng có một người đang nhìn chằm chằm vào Yêu Cổ, đó là Thạch Tiêu. Hắn trầm giọng nói:
- Trần Đào, ngươi có thể đánh mấy tiếng!
Trần Đào đang đứng cạnh hắn trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
- Nếu là thời kỳ đỉnh cao thì hẳn là có thể đánh được hơn mười tiếng. Cụ thể là bao nhiêu thì không dám nói chắc.
Chẳng qua hiện giờ đã uống đan dược, có thể đánh được bảy tiếng, không thể nhiều hơn Mặc Phi. Tên Mặc Phi này đích xác rất mạnh, nếu ở tu chân giới chúng ta cũng có thể coi là đệ nhất dưới Vấn Đỉnh kỳ. Nếu ta chưa đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ sợ rằng không thể đánh với hắn một trận.
Ánh mắt Thạch Tiêu lộ ra sát khí. Hắn nhìn về phía Mặc Phi sau khi trở về vẫn đang ngồi đả tọa hừ lạnh một tiếng.
Ngoài bọn hắn ra, trong số những yêu tướng cũng có vài người trong lòng đang thầm tính toán xem mình có thể đánh được mấy tiếng, có thể có cơ hội vào vòng mười người hay không!
Ánh mắt nam tử mặc kim giáp lúc này trở lên lạnh lẽo, đảo qua mọi người, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, chỉ về phía Vương Lâm, chậm rãi nói:
- Ngươi, đi ra!
Vương Lâm thong dong đi ra. Khi tới trên sân đấu, ánh mắt như điện nhìn về phía nam tử mặc kim giáp, bình thản nói:
- Ta không phải tên là "ngươi". Ta tên là Vương Lâm!
Trong mắt nam tử mặc kim giáp không chút che dấu tỏa ra sát khí, trầm giọng nói:
- Vương Lâm, ngươi có dám đánh cuộc với ta không!