Bên trong này nhiệt độ rất cao, lại gần một chút là mồ hôi tuôn ra như tắm. Nếu lại gần hơn một chút thì ngay cả máu trong cơ thể cũng như sôi trào.
Cả Viêm Mạch Phong Vương Lâm chỉ để lại ba động phủ, còn toàn bộ hủy diệt hết. Ngọn núi này hôm nay chỉ còn mình hắn.
Khoanh chân ngồi trong động phủ vốn thuộc về Viêm Loan, bổn nguyên chân thân biến ảo ra phía sau Vương Lâm, chậm rãi dung nhập vào ngọn núi, giống như hóa thành một thể với ngọn núi này.
Khoanh chân ngồi thổ nạp một chút, Vương Lâm mở hai mắt, ánh mắt lóe lên.
Đại Hồn Môn.
Tay phải Vương Lâm phất lên, lập tức trong tay có thêm một ngọc giản màu tím, lan tỏa ra khí tức cổ xưa.
Hồn Diễn Đạo. Cả đời này người am hiểu tính toán nhất mà ta gặp là Thiên Vận Tử! Còn cả đạo thuật của Thanh Lâm. Loại thần thông suy diễn tính toán này có tác dụng rất lớn. Năm đó ta mượn hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử tính toán liền thoát khỏi mấy lần nguy cơ sinh tử.
Hôm nay có thần thông Hồn Diễn Đạo nơi tay, ta phải học mới được. Nếu không thì e rằng trên Tiên Cương đại lục này nửa bước cũng khó đi. quan trọng hơn nữa là ẩn dấu bản thân, khiến người khác khó có thể tính ra.
Vương Lâm trầm ngâm, thần thức lan ra bao phủ ngọc giản trong tay.
Nhưng vào lúc này, Vương Lâm đột nhiên ngẩng đầu. Cả Viêm Mạch Phong vốn dung hợp với bổn nguyên chân thân của hắn. Có thể nói ngọn núi này như chân thân của hắn, hắn rõ ràng cảm thấy bên ngoài núi xuất hiện một nữ tử.
Nữ tử này dừng bước bên ngoài núi, trầm mặc một chút liền cúi đầu, giọng nói nhu hòa êm tai truyền vào.
Đệ tử Phàn San Mộng phụng lệnh sư tôn dâng tặng, ứng với lời của trưởng lão, tới cầu kiến.
Phàn San Mộng.
Vương Lâm mỉm cười, cúi đầu không để ý tới nàng nữa mà thần thức tràn ngập ngọc giản trong tay, chậm rãi nghiên cứu.
Hồn Diễn Đạo, đạo thành hồn, diễn tìm mệnh.
Trong tích tắc khi thần thức của Vương Lâm dung nhập trong ngọc giản, một giọng nói già nua vang lên trong tâm thần hắn. Giọng nói này dường như có một luồng lực lượng kỳ dị, khiến cho Vương Lâm đắm chìm vào trong đó, hiểu được ý nghĩa của Hồn Diễn Đạo.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã qua một tháng.
Phàn San Mộng vẫn đứng bên ngoài ngọn núi, cúi đầu chờ đợi. Nhiệt độ cao ở nơi này tầng tầng ập tới khiến cho quần áo nàng ướt nhẹp mồ hôi, dán chặt trên người, rất không thoải mái. Nhưng nàng vẫn đứng đó đợi Vương Lâm triệu kiến.
Loại cảm giác này khiến nàng rất bất đắc dĩ, nhớ lại cảnh tượng năm xưa. Hai mắt khi cúi đầu lại hiện lên vẻ oán độc nhưng rất nhanh đã bị ẩn đi.
Trong động phủ trên ngọn núi, Vương Lâm mở hai mắt, nhìn ngọc giản trong tay, trầm mặc nửa ngày.
Bốn mươi chín triệu ký hiệu phù giáp. mỗi một ký hiệu đều cần thời gian và linh hồn lạc ấn. mười vạn ký kiệu mới là tiểu thành. Hai mươi bảy triệu ký hiệu là trung, bốn mươi chín triệu mới là đại thành.
Thuật này khá quỷ dị, nhập môn đơn giản nhưng muốn tiến thêm một bước thì sự gian nan cũng quá kinh người. Mà càng về sau thì những ký hiệu này lại càng phức tạp. Tạo linh hồn lạc ấn càng tốn nhiều thời gian! Đây là Hồn Diễn Đạo của Đại Hồn Môn sao.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, thần sắc có hơi cổ quái.
Dựa theo thời gian mà ngọc giản này nói thì thuật này nhập môn chỉ cần ba ngày. Trong vòng ba ngày, những người tu vi bước thứ ba mười người phải tới chín người có thể hoàn thành mười vạn ký hiệu minh tự.
Nhưng nếu muốn đạt tới trình độ trung thì cần tới chín trăm chín mươi chín năm. mà không có lúc nào là không phải bế quan. Việc này cũng có thể. Tu sĩ bế quan ngàn năm cũng không phải là hiếm thấy.
Nhưng nếu muốn đại thành thì bốn mươi chín triệu ký hiệu minh tự không ngờ phải bế quan mười bảy vạn tám ngàn năm. Điều này.
Vương Lâm cau mày. Hắn mơ hồ đã hiểu vì sao Thanh Ngưu lão tổ lại nhanh chóng đưa cho hắn đạo thuật trân quý của Đại Hồn Môn này.
Thuật này căn bản là không thể đại thành! Nhiều nhất cũng chỉ đạt tới trình độ bậc trung mà thôi!
Hừ lạnh một tiếng, Vương Lâm nhắm hai mắt lại, tiếp tục chìm đắm trong việc đặt ấn ký linh hồn lên minh tự. Rất nhanh, vào hoàng hôn ngày thứ ba. khi thiên địa bị bao phủ bởi một màu vàng óng ánh, Vương Lâm lại một lần nữa mở mắt.
Quả nhiên là giống như thời gian trong ngọc giản phán đoán. Ba ngày là thành công tạo ấn ký trên mười vạn minh tự.
Tay phải Vương Lâm giơ lên, bắt quyết điểm vào mi tâm. Lập tức bên ngoài thân thể hắn bay ra một đám hồn khí, rất nhanh ngưng tụ trên đỉnh đầu Vương Lâm, hóa thành một người tí hon.
Kẻ này chỉ lớn cỡ ba tắc, thân thể là do mười vạn ký hiệu minh tự có lạc ấn linh hồn của Vương Lâm biến thành. Người tí hon này cũng không giống Vương Lâm, chỉ có đôi mắt, không có mũi hay miệng, thậm chí cả tai cũng không có.
Nhẹ nhàng nhảy một cái, Người tí hon này lập tức rơi xuống trước người Vương Lâm, khi Vương Lâm duỗi tay ra liền nhảy lên đứng trên bàn tay hắn.
Nhìn người tí hon này, ánh mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng kỳ dị. Trên thân thể kẻ này có mười vạn ký hiệu lóe lên lấp lánh không ngừng, mơ hồ khiến người ta có thể nhìn thấy nhưng thần thức đảo qua lại hoàn toàn không có.
Khi Vương Lâm nhìn Người tí hon này, nó cũng nhìn lại Vương Lâm, ánh mắt trong suốt, ẩn chứa thần thức không nói lên lời. Trong chớp mắt khi ánh mắt nhìn nhau, Vương Lâm có cảm giác hoảng hốt.
Hồn Diễn vạn ngày, tìm huyền diệu của bản thân!
Vương Lâm đột nhiên mở miệng, tự tính chuyện may rủi bản thân. Trong nháy mắt khi hắn thốt lên, thân thể người tí hon trên bàn tay hắn run lên, tỏa ra những luồng u quang, thân thể lập tức hướng về phía Vương Lâm, quỳ gối hướng về phía lòng bàn tay, bái lạy Vương Lâm.
Lần đầu tiên bái lạy, trong tích tắc khi đầu người tí hon này đụng vào lòng bàn tay Vương Lâm, hình như có một luồng lực lượng kỳ dị nào đó từ trong thân thể kẻ này ầm ầm lan ra, truyền vào trong lòng bàn tay Vương Lâm, tràn vào trong tâm thần hắn.
Vương Lâm chỉ thấy hoa mắt, mơ hồ nhìn thấy một vùng sương mù. Vùng sương mù này tràn ngập màu máu, có thể thấy vô số thân ảnh nhưng không rõ ràng.
Giờ phút này người tí hon kia lại vái lạy lần nữa. Lần thứ hai khi mi tâm hắn chạm vào lòng bàn tay Vương Lâm, trong đầu Vương Lâm ầm vang, sương mù trước mắt giống như bị một luồng gió mạnh thổi tan.
Hắn mơ hồ nhìn thấy bản thân đang đứng trên một ngọn núi. Ngọn núi này bị sấm sét bao phủ, giống như là một toàn lôi sơn lớn tới cực điểm trong thiên địa. Hắn bất ngờ thấy một người giống như bị trấn áp dưới chân núi!
Từng tia chớp từ trên trời cao giáng xuống, không ngừng đánh lên ngọn núi này. Mơ hồ hắn lại thấy trên bầu trời có một chiến xa khổng lồ do lôi đình tạo thành. Trên chiến xa có một thân ảnh cũng do lôi đình hóa thành, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Tâm thần Vương Lâm chấn động. Hắn không cần phải nghĩ ngợi, vội vàng cẩn thận nhìn tướng mạo người đang bị trấn áp nhưng lại thấy mơ hồ không rõ.
Giờ phút này người tí hon trong lòng bàn tay hắn thân thể lại run lên, cúi đầu vái Vương Lâm một lần nữa. Trong tích tắc khi mi tâm hắn đụng vào lòng bàn tay Vương Lâm, thân thể Vương Lâm chấn động kịch liệt, giống như vừa có thêm một luồng lực lượng khai mở sương mù, khiến cho hắn nhìn rõ được hình dáng người bị trấn áp dưới chân núi!
Người này không ngờ lại là hắn!
Trong tích tắc khi nhìn thấy cảnh tượng này, khung cảnh hư ảo trước mắt Vương Lâm liền ầm ầm sụp đổ. Hắn giống như bị một tu chân tinh đánh thẳng lên người, ầm một tiếng thần thức liền con rút lại.
Là ai trong tương lai lấy lôi sơn này trấn áp ta!
Thần sắc Vương Lâm dữ tợn. Trong nháy mắt khi khung cảnh trước mặt sụp đổ, hắn mạnh mẽ khiến thần thức của mình lưu lại, ngẩng phắt đầu nhìn thân ảnh trên chiến xa. Hắn muốn nhìn rõ người này!
Hồn Diễn Đạo, vận chuyển một lần nữa cho ta!
Thấy không rõ nhưng Vương Lâm sao có thể bỏ cuộc, tâm thần truyền ra thần thức. Người tí hon trong bàn tay hắn thân thể lại run lên, vái lạy lần thứ tư.
Ầm một tiếng, cả thế giới Vương Lâm đang nhìn giống như bị một tia sét khổng lồ đánh trúng. Ánh sáng chói mắt chiếu sáng toàn bộ thiên địa mơ hồ này, cũng khiến cho Vương Lâm trong nháy mắt nhìn thấy tướng mạo người đứng trên chiến xa!
Trong tích tắc này, tâm thần Vương Lâm chấn động, thân thể run lên. Thế giới hư ảo trước mặt hoàn toàn sụp đổ. Hai mắt hắn sững lại, ngẩng đầu nhìn lại thì đã thấy mình ở trong động phủ.
Người tí hon trong lòng bàn tay hắn thần sắc uể oải, ánh mắt ảm đạm. không nhúc nhích.
Trầm mặc thật lâu, Vương Lâm vẫn không thể quên hình dáng người mà mình trong khoảnh khắc nhìn thấy.
Không có khả năng. Sao lại có thể như vậy.
Thần sắc Vương Lâm lộ vẻ mê mang. Hồi lâu hắn mới nắm bàn tay, thu hồi Người tí hon bé trong lòng bàn tay, dung nhập vào cơ thể, dùng hồn phách bản thân nuôi dưỡng.
Việc này quỷ dị. nhưng Hồn Diễn Đạo đích xác có thể tính toán biến hóa trong tương lai.
Đợi tới khi hồn nhân tu dưỡng một thời gian ta lại có thể dùng nó tính ra vị trí của Tư Đồ Nam, Thanh Thủy, Lý Thiến Mai.
Vương Lâm trầm ngâm, đè nén chấn động trong lòng xuống. Tu vi của hắn đạt tới trình độ ngày nay, chuyện trong đời đã trải qua nhiều, dù là trời long đất lở nhưng vẫn tỉnh táo như thường.
Ba ngày rồi. Ba lễ vật mà Thanh Ngưu lão tổ nói tới không biết là vật gì. mà hắn còn nói ta có thể tiến vào Tàng Hồn Các của Đại Hồn Môn có thể lựa chọn thần thông.
Trước mắt Vương Lâm hiện ra Trọng Huyễn Thuật của Đại Hồn Môn, còn có thuật mà Viêm Loan thi triển, triệu hồi hồn phách Tiên Tổ của Đại Hồn Môn.
Hơi trầm ngâm một chút, Vương Lâm đứng dậy bước từng bước về phía trước, đi ra khỏi động phủ. Đứng trên ngọn núi bị thiêu đốt này, liếc mắt một cái liền thấy Phàn San Mộng thân thế đã cực kỳ suy yếu ở bên ngoài.
Nàng vẫn đứng nơi đó, sau khi thấy Vương Lâm hiện thần sắc mặt hiện lên vẻ phức tạp. Đang muốn nói chuyện thì thân thể Vương Lâm liền nhoáng lên. Đi ra khỏi Viêm Mạch Phong, lướt qua ngươi Phàn San Mộng.
Ngươi… Ánh mắt Phàn San Mộng lộ vẻ phẫn nộ nhưng lại bị nàng nén xuống, nhìn chằm chằm vào thân ảnh Vương Lâm sau khi rời đi, hít sâu một hơi. Bình tâm tiếp tục chờ đợi.
Nàng đã không còn đường lui nữa rồi.
Thân ảnh Vương Lâm hóa thành một đạo cầu vồng, rời khỏi Viêm Mạch Phong liền hướng về sâu trong Đại Hồn Môn lao đi. Thanh Ngưu lão tổ lưu lại ngọc giản phá cấm, bên trong có bản đồ, từ đó Vương Lâm biết Thanh Thiên Phong ở nơi nào.