Hắn vẫn còn đang che chở tam mạch Cổ Tộc. Nếu không thì làm sao giải thích được sự kỳ dị của pho tượng Cổ Tổ trong hoàng thành tam mạch, làm sao giải thích được mỗi lần Cổ Tổ ban thưởng.
Làm sao giải thích được khi mỗi lần có người độ Cổ Đạo tam phân thần lại có những quầng sáng vờn quanh bốn phía pho tượng như vậy!
Cổ Đạo phân thần thì lần đầu tiên bên ngoài pho tượng Cổ Tổ sẽ có chín quầng sáng hiện ra, lần thứ hai phân thần sẽ có mười tám quầng sáng, lần thứ ba phân thần thì vào lúc cực hạn sẽ có hai mươi bảy quầng sáng!
Ngay vào lúc này bên trong Thủy Cổ hoàng thành, ngoài pho tượng Cổ Tổ có mười tám quầng sáng bao phủ tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Từng đợt sóng gợn tràn ra tám hướng, tràn ngập cả Thủy Cổ hoàng thành, khiến ánh mắt của tộc nhân ngưng tụ lại nơi này.
Tống Thiên đứng ở ngàn trượng ngoài Tổ Miếu, nhìn mười tám quầng sáng đang bừng lên trên bầu trời, trầm mặc trong chốc lát liền xoay người đi về phía xa xa. Ba năm trước hắn tới nơi này là vì muốn bồi thường chuyện năm xưa cũng khiến trái tim mình bình tĩnh lại. Hôm nay hắn đã hộ pháp cho Vương Lâm ba năm, dù trong ba năm nay cũng không phải chỉ có mình hắn nhưng Tống Thiên hắn nếu đã tới thì trong lòng đã có quyết định. Nếu thật sự trong quá trình này Vương Lâm gặp nguy cơ thì hắn sẽ nhất định ra tay.
Hiện tại lần phân thần đầu tiên đã chấm dứt, hắn cảm thấy mình cũng không cần phải lưu lại nữa liền cất bước, không quay đầu mà đi dần dần về phía xa trở lại Nguyên Thủy Sơn, không còn để ý tới chuyện nơi này mà tiếp tục đả tọa.
Tống Thiên rời đi, Vương Lâm cảm nhận được rõ ràng. Hắn ngồi khoanh chân trong Tổ Miếu, tầng sáng Nguyên Thần ngưng tụ ra bên ngoài cơ thể đã khổng lồ hơn trước tới mấy lần. Cùng với sự lớn mạnh của Nguyên Thần, Vương Lâm cảm thấy tu vi của mình dù chưa tăng lên cảnh giới mới nhưng so với trước đã mạnh hơn vài phần.
Với tu vi của hắn dù chỉ mạnh hơn nửa điểm cũng đã rất kinh người rồi!
Nếu lần này độ kiếp Cổ Tộc ta có thể hoàn thành viên mãn toàn bộ lại đạt được Hồn Huyết. Như vậy thì trên Đạp Thiên Kiều không biết ta có thể vượt qua cây cầu thứ tư năm đó không cách nào vượt qua nổi hay không!
Vương Lâm thì thào.
Hắn hít sâu một hơi hai mắt bừng sáng, ngẩng đầu nhìn tầng sáng đang trôi lơ lửng trên đầu mình.
Lần đầu tiên phân thần mất thời gian ba năm. Mà nhất là cuối cùng gần như tử vong. Nếu không phải là ý chí của ta còn thì sợ là đã không thể ngưng tụ được rồi.
Cổ Đạo tam phân thần này có liên quan tới ý chí. Nhưng lại càng. liên quan tới vận khí hơn.
Vương Lâm nhíu mày. Lúc này hắn coi như đã hoàn toàn giải thích được vì sao lại có ít người có thể hoàn thành phân thần hoàn mỹ tới vậy.
Vận khí có lẽ có thể gặp một lần, thậm chí có thể hai lần, nhưng liên tục ba lần. Thì đúng là cực kỳ xa vời rồi.
Như vậy thì lần thứ hai này .
Vương Lâm nhắm hai mắt hồi lâu, sau đó bỗng nhiên mở ra một lần nữa xác định suy nghĩ của mình.
Vận khí tất nhiên là quan trọng nhưng nếu có ý chí cường đại có thể áp đảo tất cả thì cũng vẫn có thể nghịch chuyển!
Hai tay Vương Lâm bắt quyết bỗng nhiên hướng về phía tầng sáng trên đầu điểm một chỉ. Cùng lúc đó hai mắt hắn lại nhắm lại một lần nữa!
Trong nháy mắt khi hai mắt hắn nhắm lại, tầng sáng trên đỉnh đầu hắn chấn động mạnh. Bên ngoài lại xuất hiện những cái khe li ti, Cổ Đạo nhị phân thần cứ thế mà triển khai!
Ở trên bầu trời của Thủy Cổ hoàng thành, Huyền La nhìn xuống phía dưới, trên mặt hiện lên nụ cười. Hắn khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục hộ pháp cho đệ tử.
Trong lòng hắn, Đạo Cổ nhất mạch cần hắn bảo vệ, nhưng đệ tử này vào thời khắc phân thần suy yếu cũng cần hắn tới bảo vệ.
Thời gian thoáng một cái đã qua ba năm.
Mười tám quầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ trong Thủy Cổ hoàng thành cũng đã dung hợp với cả hoàng thành, thậm chí nhiều tộc nhân Thủy Cổ đã mơ hồ quen với sự tồn tại của nó.
Bọn họ tuy rằng thỉnh thoảng cũng nhìn lại quầng sáng nọ nhưng thời gian trôi đi tâm lý tò mò đều đã từ từ tiêu tán. Lúc này chỉ còn lại một phán đoán.
Họ đoán đối phương rốt cục trong lần phân thần thứ hai này có thể kiên trì mấy năm.
Sau ba năm lại là ba năm nữa!
Suốt thời gian sáu năm, mười tám quầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ vẫn như cũ khiến bầu trời Thủy Cổ hoàng thành giống như không có đêm tối và ban ngày luân phiên.
Mặc dù đêm tối thì ánh sáng vẫn bao phủ cả Thủy Cổ hoàng thành.
Trong lần phân thần thứ hai này, trong thời gian mười năm trôi qua thậm chí còn có một số đứa trẻ Thủy Cổ mới sinh ra. Chúng nhìn bầu trời Thủy Cổ hoàng thành, tưởng rằng vốn dĩ nó là như vậy.
Mười năm phân thần, việc này dần dần truyền khắp cả Cổ Tộc. Một số tộc nhân Đạo Cổ, Cực Cổ thỉnh thoảng cũng tới nơi này muốn nhìn tận mắt cảnh tượng này.
Thời gian vẫn trôi qua, Vương Lâm ở bên trong Tổ Miếu, tầng sáng trên đỉnh đầu vào năm thứ mười đã chia năm xẻ bảy hóa thành những mảnh nhỏ vô hình. Hắn chịu đựng sự thống khổ khó có thể tưởng tượng, nhưng vẫn nhẫn nại như trước.
Những mảnh nhỏ vô hình này đang từ từ vỡ tung ra trở thành những mảnh vụn, đại biểu cho lần thứ hai Nguyên Thần hoàn toàn vỡ vụn.
Thủy Cổ hoàng tôn vẫn là lão già năm xưa hình như đã bỏ qua một số ý nghĩ không thực tế, dần dần không để ý tới tầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ này nữa mà chậm rãi chuyển ngôi vị hoàng đế cho Kế Đô.
Thời gian tới lúc Kế Đô kế vị còn không tới bốn mươi năm.
Đối với phàm nhân mà nói bốn mươi năm chẳng khác gì nửa đời người. Nhưng đối với người Cổ Tộc mà nói, bốn mươi năm dù dài đằng đẵng nhưng cũng không quá xa xôi.
Lại ba năm nữa trôi qua, Kế Đô từ từ nắm giữ những bí mật của Thủy Cổ nhất mạch.
Lần thứ hai phân thần của Vương Lâm đã tiến hành trong thời gian mười ba năm! Lại thêm nửa năm nữa. Một luồng uy áp lớn lao từ trong Tổ Miếu lan ra bốn phía, đồng thời cũng có một luồng lực lượng kỳ dị sinh ra. Luồng lực lượng này vờn quanh, ngăn cản bất cứ thần thức nào dò xét đồng thời cũng cản trở người khác bước vào!
Huyền La ngồi trên bầu trời nhìn về phía Tổ Miếu đầy lo lắng. Luồng lực lượng kỳ dị kia ngay cả thần thức của hắn cũng không cách nào tiến vào được, thậm chí hắn có thể cảm nhận, dù tự hắn đi vào cũng không có cách nào tiến vào trong Tổ Miếu một bước.
Luồng lực lượng này thuộc về Cổ Tổ, thuộc về giọt Hồn Huyết của Cổ Tổ!
Vào lúc Tổ Miếu xuất hiện biến hóa, trên Nguyên Thủy Sơn, Tống Thiên vốn đã không có ý định để ý tới chuyện này nữa đột nhiên mở hai mắt, trong mắt lộ vẻ kinh nghi, nhìn về phương hướng Tổ Miếu.
Năm thứ mười ba qua đi, năm thứ mười bốn cũng sắp qua.
Trong lực lượng kỳ dị bao phủ, khí tức của Vương Lâm đã hoàn toàn biến mất, không biết sống chết, thậm chí ngay cả ý chí lan ra giống như lần phân thần đầu tiên cũng đều không thể cảm thụ được nữa.
Dấu hiệu duy nhất để biết Vương Lâm có lẽ chưa chết chính là mười tám quầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ vẫn còn tồn tại như trước.
Không ai biết giờ phút này bên ngoài thân hình Vương Lâm trong Tổ Miếu đang tồn tại rất nhiều mảnh vỡ từ nửa năm trước đã hoàn toàn trở thành những mảnh vụn phân liệt hoàn toàn.
Chẳng qua sau khi phân liệt lại xuất hiện hiện tượng không thể dung hợp. Trong nửa năm này Vương Lâm dựa vào ý chí lớn lao mạnh mẽ dung hợp mấy lần nhưng mãi vẫn không thành công.
Ý chí của hắn sau mấy lần mạnh mẽ dung hợp đang từ từ giảm bớt trở nên cực kỳ yếu ớt không thể phát hiện ra. Trong thân thể không đã không còn chút sinh cơ, chỉ có ý chí không còn nhiều lắm vẫn đang tiếp tục ương ngạnh lần lượt dung hợp.
Ngoài thân hình hắn luôn có rất nhiều điểm sáng. Những điểm sáng này tụ tập lại, sau khi mơ hồ hiện ra hình dáng tầng sáng liền một lần nữa không yên ầm ầm tan nát nổ tung ra bốn phía. Tất cả những điểm sáng này liền ảm đạm. hoàn toàn biến mất.
Đây là lần thứ mười ba!
Vương Lâm đã không còn thần trí và ý thức, dựa vào ý chí không nhiều lắm triển khai lần dung hợp thứ mười bốn. Bên ngoài thân thể hắn lại xuất hiện rất nhiều điểm sáng, lúc này năm thứ mười bốn chậm rãi trôi qua.
Năm thứ mười lăm đã tới.
Vào ngày năm thứ mười lăm tới, quầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ xảy ra một biến hóa kinh người. Biến hóa này khiến tất cả tộc nhân trong hoàng thành chú ý, khiến cho những người đã quen nhìn thấy quầng sáng này tồn tại lại một lần nữa xôn xao hẳn lên.
Thậm chí ngay cả Thủy Cổ hoàng tôn vốn không quan tâm tới việc này nữa cũng từ trong hoàng cung ngẩng đầu nhìn về phía pho tượng Cổ Tổ xa xa hít sâu một hơi.
Thân thể Kế Đô cũng sững lại ở giữa không trung, khẩn trương nhìn lại không biết rằng bàn tay mình đang nắm chặt.
Mà Tống Thiên trên Nguyên Thủy Sơn đứng trên đỉnh núi như chiếc sừng trâu cũng ngưng thần nhìn lại kinh nghi bất định.
Chỉ thấy mười tám quầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ giờ khắc này lại có một quầng sáng đang mờ đi nhanh chóng. Chỉ sau một nén hướng, bỗng nhiên biến mất hóa thành vô số mảnh vỡ tiêu tán đi.
Do đó bên ngoài pho tượng Cổ Tổ chỉ còn lại mười bảy quầng sáng!
Quầng sáng phân thần bị nghiền nát đây. đây là do nguyên nhân gì!
Chẳng lẽ người này phân thần lần hai thất bại tử vong rồi/ Nếu không thì tuyệt đối không gặp chuyện quầng sáng bị nghiền nát tiêu tán như vậy!
Ta nghĩ ra rồi! Năm xưa ta từng nghe nói Cổ Đạo tam phân thần này mỗi một lần phân thần cũng không phải cứ thế mà tiến hành, đều có thời gian cực hạn. Chẳng lẽ lần phân thần thứ hai của người này đã tới thời gian cực hạn rồi!
Những tiếng nghị luận liên tiếp vang lên trong Thủy Cổ hoàng thành.
Tới thời gian cực hạn của lần phân thần thứ hai rồi. Nếu toàn bộ mười tám quầng sáng tiêu tán hết mà Vương Lâm không hoàn thành dung hợp thì hắn phải hồn phi phách tán!
Tống Thiên hít sâu một hơi nhíu mày nhìn về phía Tổ Miếu.
Huyền La trên bầu trời trong nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng này thần sắc đột nhiên đại biến. Với thân phận của hắn hiển nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra nguyên nhân quầng sáng biến mất. Giờ phút này không chút do dự nhoáng lên từ bầu trời bay thẳng tới Tổ Miếu.
Tống Thiên sớm đã biết Huyền La tới nhưng vẫn không nói rõ ra. Giờ phút này hắn cũng không quản tới nhìn thấy thân ảnh này lại hơi do dự một chút nhưng không ngăn cản.
Chỉ thấy Huyền La trong nháy mắt đã tới bên ngoài Tổ Miếu. Không chần chừ chút nào mà cất bước bước vào. Nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn bước vào thì một luồng lực lượng mạnh mẽ liền ầm ầm đẩy hắn bắn ngược ra. Thân thể Huyền La chấn động nhưng không có cách nào đi vào được, bị cản ở bên ngoài.
Giờ phút này trên pho tượng Cổ Tổ quầng sáng thứ hai, thứ ba, thứ tư. Cho tới quầng sáng thứ mười một liên tục bị nghiền nát!