Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng trận linh lực vô biên từ trong đỉnh núi nhập vào cơ thể năm người, sau khi tiến hành một loạt biến hóa, truyền vào bên trong phi kiếm, phát tán ra một luồng kiếm khí vô cùng mãnh liệt.
 
Vương Lâm khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, năm người này đều là người của Đằng gia, hiển nhiên người ở đây đã nhận được tin tức, nói như vậy là do lão già người của Đằng gia ở Thiên Đạo Môn đã gửi ngọc giản đi .
 
Việc này cũng không thể tránh, Vương Lâm cũng không tìm cách tránh, nếu không nói với bản lãnh của lão già kia, Vương Lâm hoàn toàn có khả năng ngăn lão ném ngọc giản trước khi thắt cổ.
 
Vương Lâm muốn kết quả xảy ra như vậy. Hắn muốn cả Triệu quốc đều biết hắn muốn tiêu diệt toàn bộ Đằng gia để báo thù, không phải là một sự việc kỳ dị mà là một việc kinh thiên động địa, oanh oanh liệt liệt. Hiện giờ, Vương Lâm có tư cách này.
 
Năm người họ Đằng kia, trong lòng đều rất u ám. Bọn họ cũng là vừa mới được Đằng Cao truyền lệnh có cường địch tấn công, mở ra hộ sơn đại trận. Nhưng lúc này đại trận tuy đã mở ra, nhưng năm người chẳng những không có một chút cảm giác thả lỏng nào, ngược lại từ trong lòng lại như gặp phải một trận lôi đình.
 
Bởi vì bọn họ đã trông thấy đằng sau thanh niên đầu bạc kia là bảy thi thể bị trói bởi giao long cân.
 
Vương Lâm không hề dừng lại, gần như khi hộ sơn đại trận vừa mở ra, trong nháy mắt hắn vỗ túi trữ vật, một cái vỏ kiếm có vẻ cổ kính lập tức rơi vào tay, ánh mắt hắn lộ ra vẻ vô tình lạnh như băng.
 
Nếu Vô Phong Cốc lấy kiếm khí nghênh địch thì phải làm cho họ trải nghiệm thế nào mới được gọi là kiếm khí.
 
Vương Lâm tay phải vừa lật đã xuất ra một đạo phi kiếm. Trong túi trữ vật này, phần nhiều là những pháp bảo cấp thấp, dù sao bốn trăm năm tích lũy, số lượng cũng không phải là nhỏ Đem phi kiếm nhanh chóng đút vào vỏ, khi đút vào đến bốn phần năm, bỗng nhiên bên trong xuất hiện một lực cản mạnh mẽ.
 
Lúc này, phía trên năm đỉnh núi, năm người đều khẽ quát một tiếng, phi kiếm trên đỉnh đầu phát ra năm đạo kiếm minh phóng lên cao. Bỗng nhiên vào giờ khắc này lại xuất hiện luồng kiếm khí ngũ sắc, dường như làm cho thiên địa biến sắc, trên trời tiêu tan không còn một đám mây. Năm đạo kiếm khí giống như năm con giao long gào thét vang trời, giận dữ hướng về Vương Lâm mà đánh tới.
 
Vương Lâm nắm vỏ kiếm, hắn có thể cảm giác được kiếm trong vỏ sát khí giao tạp với kiếm khí dĩ nhiên đã đạt đến cực hạn. Gần như trong chớp mắt, hắn buông tay nắm phi kiếm ra, một luồng kiếm khí so với năm đạo kiếm khí kia còn lớn hơn gấp mấy lần, khí tức ngập trời từ bên trong vỏ kiếm ầm ầm phóng ra.
 
Một luồng kiếm khí mạnh mẽ lẫn với sát khí nồng đậm, giống như một thượng cổ thần long xuất hiện. Năm đạo kiếm khí do năm người Đằng gia thi triển ra so với luồng kiếm khí này trông giống như trẻ mới sinh so với đại hán cường tráng, chênh lệch vô cùng, liền bị kiếm khí từ trong vỏ kiếm ầm ầm cắn nát, nuốt chửng.
 
Tiếp đó, thanh kiếm trong tay Vương Lâm vung lên, thanh kiếm dày thô hóa thành kiếm khí như thượng cổ thần long, hướng xuống mặt đất dưới Ngũ Tiên Sơn, miệng ngoác ra dữ tợn, gầm thét mà đánh xuống.
 
Mặt đất ầm ầm chấn động, bốc lên từng trận bụi đất, chỉ thấy hộ sơn đại trận của Vô Phong Cốc lập tức bị phá nát, đồng thời hai trong năm tòa của Ngũ Tiên Sơn rầm rầm sụp đổ.
 
Về phần đám người Đằng gia kiểm soát đại trận, hiển nhiên không thể chịu nổi lực đạo khổng lồ này, trong nháy mắt thân thể nổ tung. Nhưng Vương Lâm tay phải vung lên, thân thể bọn họ được bảo toàn bị giao long cân trói lại, đung đưa phía sau Vương Lâm.
 
Cùng lúc đó, thân mình Vương Lâm chợt lóe lên, từ trên Văn thú hạ xuống, hướng về Vô Phong Cốc, tập trung thần thức tìm kiếm, quyết hạ sát từng người một.
 
- Hôm nay tại hạ cùng với Đằng gia có mối thù riêng, ai ngăn trở, giết!
 
Một thanh âm vô tình lạnh như băng chậm rãi truyền khắp toàn bộ Vô Phong Cốc, toàn bộ Ngũ Tiên Sơn. Lúc này, phàm nhân nghe được những lời này trong lòng đều cảm thấy vô cùng ớn lạnh.
 
Chỉ thấy gần trăm tu sĩ từ trong Ngũ Tiên Sơn đột nhiên lao ra, phát ra một đám kiếm quang, mỗi người đều nhằm bốn phương tám hướng cố bay với tốc độ nhanh nhất, hốt hoảng bỏ chạy.
 
Những người này, không hề ngoại lệ, đều là người của Đằng gia.
 
Vương Lâm mắt càng thêm lạnh như băng, hai tay bấm quyết, xuất ra từng đạo cấm chế, thuận tay phóng ra bốn phía. Lập tức trong phạm vi ngàn dặm giống như bị một cái chén lớn úp xuống bao phủ, mọi người đều không thể ra ngoài.
 
Một thanh niên tu sĩ, hốt hoảng không dám phản kích, cấp tốc mà chạy. Nhưng hắn chưa chạy được xa liền bị một bàn tay lớn vô hình bóp chặt thân người, lập tức từng trận tiếng kêu vang lên, xương cốt toàn thân hắn vỡ nát, khí tuyệt thân vong. Ánh mắt hắn lộ vẻ bất cam mãnh liệt, nhưng có điều hắn phải chết, bởi vì, hắn họ Đằng!
 
Hai tu sĩ một nam một nữ, họ đều là người của Đằng gia, hai người lúc này đang vô cùng hoảng sợ bỏ chạy trối chết, nhưng một đạo phi kiếm màu đen trong nháy mắt đã đâm vào ngực hai người. Thân thể bọn họ lập tức chuyển sang đen kịt, hồn phách bị bắt, thi thể bị trói bởi giao long cân.
 
Vương Lâm trong lòng không có chút thương hại, hắn mỗi lần giết một người, trong đầu liền bất giác hiện lên hình ảnh mẫu thân năm đó gương mặt hiền từ, còn phụ thân vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt vô cùng kỳ vọng. Tất cả chuyện này đều do Đằng Hóa Nguyên gây ra, việc đã rồi không thể quay lại.
 
Năm đó bị Đằng Hóa Nguyên làm cho thân thể phải tự bạo, suýt nữa bỏ mình. Bốn trăm năm bỏ trốn, trải qua bao lần sinh tử tồn vong, chính hắn cũng vô số lần gào thét trong thù hận, quyết tâm thề sống chết tiêu diệt toàn bộ Đằng gia.
 
Truy cứu nguyên nhân sự tình, Vương Lâm và việc này vốn không có nửa điểm quan hệ. Năm đó hắn cùng với Trương Hổ ở Đằng gia thành lẽ ra không gặp phải chuyện gì, nhưng bởi bạn bè Đằng Lệ đưa đến cho hắn một ngọc giản truyền âm nên hai người mới vô tình bị đuổi giết.
 
Trương Hổ năm đó mất tích, sống chết không biết thế nào, về phần Vương Lâm bị Đằng Lệ truy kích không ngừng, giống như từng có một mối thâm cừu đại hận vậy.
 
Truy sát kiểu này không khác gì cá lớn nuốt cá bé. Một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đuổi giết một thiếu niên mới nhập môn chỉ mới đạt Ngưng Khí kỳ, vậy mà loại chuyện này có ai tới ngăn cản?
 
Đằng Lệ kia thấy Vương Lâm nắm được nhiều pháp bảo, liền tâm nảy lòng tham, suýt đưa Vương Lâm vào chỗ chết, loại chuyện này có ai tới ngăn cản?
 
Ở bụi rậm trong rừng, Vương Lâm dựa thế tự bảo vệ mình, linh lực Đằng Lệ hao tổn nghiêm trọng, chẳng lẽ không giết hắn? Không nên đoạt lấy Trúc Cơ khiến cho bản lãnh chính mình tăng thêm một bậc?
 
Hắn chẳng lẽ nên hèn mọn quỳ xuống khẩn cầu xin tha cho chính mình, và dâng ra hạt chậu thiên nghịch, dâng ra phi kiếm, vỏ kiếm, thậm chí còn hiến dâng cả sinh mạng bản thân?
 
Việc này, không ai ngăn cản, nhưng khi Vương Lâm đoạt lấy Trúc Cơ thì tiên tổ Đằng Hóa Nguyên lại cưỡng ép ngăn cản. Chẳng trên lẽ thế gian này chỉ có người khác giết hắn chứ hắn vĩnh viễn không thể hạ sát được người khác hay sao?
 
Vương Lâm không cam lòng, cho nên hắn không để ý đến yêu cầu ngang ngược của Đằng Hóa Nguyên, mà ra tay giết chết Đằng Lệ, cướp lấy Trúc Cơ. Tất cả những việc này là do Đằng Lệ tự chuốc lấy.
 
Nhưng điều Vương Lâm không hề nghĩ tới, đó là Đằng Hóa Nguyên, một Nguyên Anh tu sỹ, không ngờ lại hạ sát phàm nhân, làm việc hung ác trời tru đất diệt!
 
Tu Chân Giới từ xưa có quy củ, người tu chân không được lạm sát phàm nhân. Một khi điều này xảy ra, tất cả các tu sĩ cần toàn lực tiêu diệt người này. Nhưng… Đằng Hóa Nguyên giết chết cả nhà Vương Lâm, tại sao không có lấy một tu sĩ nhảy ra nói một câu công bằng?
 
Không có!
 
Không có!
 
Không có!
 
Một người cũng không có!
 
Tất cả chuyện này là vì sao? Bởi vì Đằng Hóa Nguyên đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, nắm trong tay cả một tu chân gia tộc hùng mạnh, dĩ nhiên trở thành bá chủ một phương.
 
Không ai sẽ vì một gia tộc phàm nhân, vì một đệ tử Trúc Cơ kỳ lại đi đắc tội với Đằng Hóa Nguyên. Trong mắt bọn họ, chuyện này chỉ gần như một trò khôi hài.
 
Trong mắt Đằng Hóa Nguyên, Vương Lâm chẳng qua chỉ là một con kiến, ta có thể giết ngươi, nhưng ngươi không thể giết con cháu ta, nếu ngươi giết con cháu ta, ta sẽ giết cả nhà ngươi.
 
Một khi đã như vậy, Vương Lâm giờ đây quyết thực hiện phương thức đồ sát, nhất nhất giết toàn tộc Đằng gia. Hắn không hề sai!
 
Tuy rằng tàn nhẫn, tuy rằng khát máu, nhưng nhớ tới gương mặt hiền từ của cha mẹ, nhớ tới bốn trăm năm vào sinh ra tử, hắn lập tức sát khí ngập trời. Nếu không giết thì hắn sẽ thẹn với cha mẹ, nếu không giết hắn sẽ là đứa con bất hiếu, nếu không giết, hắn sẽ không xứng được gọi là người!
 
Là chính cũng tốt, là ma cũng được, từ lúc xác thịt của Vương Lâm tiêu tán, hắn dĩ nhiên đã nhìn thấu hết thảy.
 
Phạm vi ngàn dặm quanh Vô Phong Cốc đã trở thành một chốn Tu La địa ngục. Từng người của Đằng gia chết, hồn phách bị bắt nhập vào trong hồn kỳ, thi thể bị trói phía trên giao long cân.
 
Mặt đất dần dần ánh lên một chút sắc đỏ, loại sắc đỏ này không quá đậm để chảy thành sông, suy cho cùng cũng chỉ có trăm người, nhưng cũng đủ để cho người ta lâm vào cảnh tức khí điên cuồng.
 
Sau một nén nhang, Vương Lâm từ trong phạm vi ngàn dặm bay ra, trong tay xách một đầu người, người này đúng là người của Đằng gia có địa vị cao nhất ở Vô Phong Cốc – Đằng Cao.
 
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi cực độ, chỉ có điều, tất cả những việc này, bởi vì hắn họ Đằng, nên không thể tránh khỏi.
 
Ở phía sau Vương Lâm, phía cuối của giao long cân, dĩ nhiên là một trăm thi thể bị trói xuyên suốt.
 
Thi thể và đầu người theo Vương Lâm phi hành chậm rãi tản ra bày thành hình quạt. Bất kể là ai trông thấy cảnh này, đều không khỏi chấn động tâm can.
 
Sau khi trận giết chóc này qua đi, từ trong Vô Phong Cốc xuất hiện hai lão già. Hai người này chính là hai Nguyên Anh thủy tổ còn lại của Vô Phong Cốc, bọn họ chẳng những không lộ ra một chút phẫn nộ, ngược lại còn có vẻ vui mừng hả hê. Trong đó một người nhẹ giọng nói :
 
- Đằng gia lần này hết rồi!
 
Người kia gật đầu, cười nói :
 
- Đúng vậy, người này bản lãnh thông thiên, đích thị là một nhân vật lớn của ma đạo trong tu chân quốc cấp cao. Hắn làm việc này, chắc chắn là muốn tiêu diệt Đằng gia, không biết Phác Nam Tử ra tay thì người này liệu có chống nổi không. Nếu mà chống không nổi thì chúng ta cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.
 
- Sư đệ, ta nhìn người này thủy chung có cảm giác rất quen, nhưng suy nghĩ hồi lâu mà không nghĩ ra là đã gặp ở nơi nào.
 
- A? Sư huynh, ta còn tưởng rằng chỉ có ta mới có cảm giác này, không ngờ ngươi cũng đồng cảm, người này, tất nhiên chúng ta đã gặp qua!
 
Hai người suy nghĩ hồi lâu, thủy chung không thể nhớ nổi người này là ai. Bọn họ đã sớm quên, năm đó ở ngoài cốc, thiếu niên kia lấy tu vi Trúc Cơ kỳ, bị Đằng Hóa Nguyên sau một trận chiến làm cho thân thể bị tiêu tán…….
 
Vương Lâm cưỡi Văn thú phi hành một mạch. Ánh mắt hắn vẫn lạnh như băng. Lúc này đây, mục tiêu là một sơn trang trong ngoài tổng cộng tám ngàn dặm, Đằng gia ở đây có một trăm bảy mươi tư người.
 
Đằng gia thành.
 
Đằng Hóa Nguyên vẻ mặt âm trầm ngồi trong đại sảnh nhà thờ tổ ở Đằng gia thành. Trong tay hắn nắm một ngọc giản, có ba người quỳ trước mặt hắn.
 
Trong đại sảnh trừ ba người đang quỳ, còn có mười mấy người chia ra đứng hai bên tả hữu, trong lúc này đều cúi đầu không nói, trong mắt lộ vẻ kinh sợ.
 
- Trong vòng bốn ngày đã giết của Đằng gia ta chín trăm sáu mươi mốt nhân mạng, giỏi, giỏi, giỏi!
 
Đằng Hóa Nguyên cười rộ lên, hai mắt càng thêm lạnh như băng. Hắn vung tay ném ngọc giản cho một người đang quỳ trên mặt đất, âm trầm nói :
 
- Tấn nhi, nói! Đem tất cả tin tức người thu được nói ra!
 
Quỳ trên mặt đất là một thanh niên mặt trắng như ngọc. Người này vẻ mặt âm trầm, tiếp nhân ngọc giản, đưa lên trán nhìn một chút, thanh sắc vẫn không có nửa chút thay đổi, chậm rãi nói :
 
- Bốn ngày trước, người này xuất hiện ở Thiên Đạo Môn, giết chết bảy người của Đằng gia ta rồi bỏ đi.
 
Cùng ngày đó, người này xuất hiện ở Vô Phong Cốc, lấy một pháp bảo hình vỏ kiếm đánh tan hộ sơn đại trận, phá hủy hai đỉnh núi, dựng lên một phong giới ngàn dặm, giết chết toàn bộ chín mươi ba người của Đằng gia.
 
Ba ngày trước, người này xuất hiện ở Đằng gia ngoại trang, toàn bộ một trăm bảy mươi tư người thuộc một chi của Đằng gia bị giết không còn một người.
 
Cùng ngày, người xuất hiện ở Thiên Âm Thành, một trăm lẻ bốn người thuộc chi nhánh của Đằng gia tách ra từ hai trăm năm trước cũng bị giết sạch.
 
Hai ngày trước, toàn bộ chi thứ của Đằng gia sống tại kinh thành hai trăm mười một người, sau một nén nhang, cũng lần lượt bỏ mình.
 
Cùng ngày, hai mươi bảy người của Đằng gia ta trong Nguyên Khuê phái, cũng bị giết sạch.
 
Ngày hôm qua, người trong tộc được phái đi tu luyện ở Tịch Diệt Tông tháng trước tổng cộng ba trăm bốn mươi lăm người, toàn bộ bị giết, máu chảy thành sông.
 
Cùng với lời người này nói, trong đại sảnh truyền đến từng trận tiếng hít thở dồn dập, đám người này chính là đại biểu cho tính mạng của con cháu Đằng gia.
 
Đằng Hóa Nguyên nắm chặt tay, thở sâu, chậm rãi nói :
 
- Đã điều tra ra thân phận của người này chưa?
 
Người trẻ tuổi kia sắc mặt vẫn lạnh lùng, lắc đầu nói :
 
- Vẫn chưa điều tra ra, những người Đằng gia ta gặp qua người này đều đã tử vong. Về phần đệ tử của các phái, bọn họ đã được lệnh không được phép nói chuyện. Vãn bối cũng đã hết sức vất vả mới miễn cưỡng tìm được một bức họa đồ, mời lão tổ xem.
 
Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật lấy ra một cuốn tranh, chậm rãi mở ra trước mặt Đằng Hóa Nguyên. Chỉ thấy bên trong phác họa một người, nét vẽ có phần đơn giản.
 
Người này cả đầu tóc bạc, mi tâm có một tinh điểm, toàn bộ khuôn mặt mang một khối sát khí hung mãnh, dưới chân cưỡi một con yêu thú kỳ dị, vẻ mặt dữ tợn. Yêu thú này có một đặc điểm rõ rệt nhất, đó là nó có một cái miệng rất dài.
 
Yêu thú bên trong miệng ngậm một sợi dây thừng kéo dài ra phía sau.
 
Phía cuối sợ dây chia ra vô số nhánh, trên mỗi nhánh đều trói một thi thể , thi thể chi chít nối liền thành một dải như hình quạt.
 
Tuy chỉ nhìn qua bức tranh này, nhưng đám người Đằng gia ở xung quanh đều hít hơi điều khí, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, thậm chí sắc mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
 
Đằng Hóa Nguyên nhìn đến bức tranh này, lập tức ánh mắt liền nhìn thẳng vào gương mặt của thanh niên trong tranh. Dần dần trên mặt hắn lộ ra vẻ không dám tin.
 
Hầu như không chút do dự, hắn vùng đứng dậy, một tay giật lấy bức tranh, nhìn chằm chằm vào người trong tranh, trên trán dần dần nổi lên từng tia gân xanh.
 
- Hóa ra là ngươi!
 
Đằng Hóa Nguyên trên người bỗng tràn ngập một luồng khí mãnh liệt. Bàn ghế bốn phía lập tức tan rã, hóa thành tro bụi. Thậm chí đám con cháu bốn phía vì đứng quá gần nên cũng kêu thảm một tiếng rồi tan biến vào hư vô.
 
Ba người đang quỳ trên mặt đất nhanh chóng lùi lạ. Ngoại trừ thanh niên vẻ mặt lạnh lùng, còn lại hai người kia trên mặt đều lộ vẻ vô cùng hoảng sợ.
 
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều biết lão tổ đang nổi trận lôi đình.
 
Hơn chín trăm người bị giết, lão tổ ánh mắt vẫn âm trầm, cũng không hoàn toàn tức giận. Nhưng hiện giờ không biết vì sao, khi nhìn đến người trong bức tranh này, không ngờ lại không thể khống chế được linh lực trong cơ thể.
 
Đằng Hóa Nguyên đưa mắt nhìn chằm chằm vào người trong tranh, trong mắt lộ ra một nỗi sợ hãi tột cùng đã ẩn chứa từ lâu. Hắn gần như liếc mắt một cái đã nhận ra ngay người trong tranh.
 
Chính là Vương Lâm năm đó!
 
Nhưng năm đó, chính hắn đã tận mắt nhìn thấy Vương Lâm bỏ mạng. Lúc này nhìn thấy Vương Lâm trong bức tranh, hắn trong lòng chấn động mạng, linh lực mới tiết ra ngoài.
 
Đằng Hóa Nguyên cho tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của Vương Lâm trước khi chết. Ánh mắt đã khiến hắn hãi hùng, đã đeo đẳng hắn suốt bốn trăm năm.
 
- Hắn đã trở lại… … Đằng Hóa Nguyên thì thào tự nói.
 
Lúc này trong đại sảnh, mọi người đều âm thầm đoán. Người này rốt cuộc là ai, lão tổ hiển nhiên đã nhận ra, hơn nữa quan hệ cũng rất sâu xa, bằng không linh lực sẽ không thể tự tiết ra ngoài như vậy.
 
Chỉ có điều, những người trong sảnh này đều là lớp con cháu, sự việc bốn trăm năm trước họ cũng không thể biết được. Trên thực tế những người biết được chuyện này tuy nhiều, nhưng cũng ít người đề cập đến. Dù sao một tu sĩ Nguyên Anh kỳ giết cả nhà phàm nhân vốn không phải là một việc gì vẻ vang.
 
Đằng Hóa Nguyên ánh mắt u ám ngẩng đầu. Đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên từ ngoài đại sảnh, một người đàn ông trung niên tiến vào rất nhanh. Người này diện mạo có đôi chút giống Đằng Hóa Nguyên, lúc này trên mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ. Sau khi tiến vào, hắn lập tức quỳ xuống đất, giọng điệu khủng hoảng hoang mang nói :
 
- Lão tổ, cái này…không ra được… Đằng Hóa Nguyên nhướn mày, quát :
 
- Không được hoảng, ngươi nói cái gì không ra được?
 
Gã trung niên kia miệng nuốt nước miếng, thở sâu, vội vàng nói :
 
- Mấy ngày trước người trong tộc có đồn đại nhau, nói rằng ở phía ngoài Đằng gia thành một vạn dặm, hình như có một quầng sáng chặn đường, không ai có thể đi ra ngoài. Nhưng hôm nay có việc ra ngoài, vãn bối phát hiện quả đúng như theo lời đồn, không thể bước ra ngoài phạm vi một vạn dặm.
 
Vừa nghe xong lời này, mọi người trong phòng lập tức im phăng phắc. Đằng Hóa Nguyên ánh mắt chợt lóe lên, liếc mắt nhìn gã trung niên kia một cái, không nói lời nào rời khỏi nhà thờ tổ. Vừa ra khỏi đại sảnh, thân mình hắn khẽ động, biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đã hiện ở cách đó trăm dặm. Hắn không dừng lại, bay đi như tên bắn.
 
Sau khi bay được vạn dặm, Đằng Hóa Nguyên tốc độ không giảm, hung hăng lao tới. Trong nháy mắt, một quầng ánh sáng màu hồng xuất hiện, Đằng Hóa Nguyên lập tức lao mình vào quầng sáng này tạo nên từng đợt sóng gợn. Nhưng quầng sáng này cũng vô cùng dẻo dai bền vững, mặc dù bị Đằng Hóa Nguyên lôi ra cực xa nhưng vẫn cuối cùng vẫn có thể kéo ngược trở lại.
 
Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên lại thêm âm trầm, vỗ túi trữ vật, lấy ra một số pháp bảo có uy lực rất lớn, lần lượt thử nghiệm từng cái, nhưng cuối cùng vẫn không thể gây cho quầng sáng này một chút sứt mẻ.
 
Đằng Hóa Nguyên trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác lo lắng chưa từng có. Hắn lập tức nghĩ ngay quầng sáng này nhất định là cấm chế do Vương Lâm bày ra. Mục đích của hắn hiển nhiên là không cho người của Đằng ra rời khỏi Đằng gia thành, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn giết hại toàn bộ gia tộc.
 
Việc giết chóc không ngừng thậm chí còn có một mục đích khác, đó là khiến cho rất nhiều đệ tử Đằng gia từ khắp nơi ở Triệu quốc sẽ chạy về Đằng gia thành. Một khi tất cả người của Đằng gia trở về Đằng gia thành cũng là lúc đại khai sát giới.
 
Nhưng Đằng Hóa Nguyên căn bản vẫn không tin cấm chế này là do Vương Lâm bày ra. Hắn nghĩ mặc dù Vương Lâm có thể may mắn thoát chết, nhưng bản lãnh lúc này cũng chỉ nhiều nhất là đạt đến Kết Đan hậu kỳ, thậm chí nếu nghĩ quá đi một chút, thì cũng chỉ đến Nguyên Anh sơ kỳ.
 
Đằng Hóa Nguyên đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, về cơ bản không để ý đến Vương Lâm. Hắn chỉ kiêng kỵ người bố trí cấm chế này, người này bản lãnh tất nhiên thâm sâu khó lường. Dựa theo phân tích của Đằng Hóa Nguyên, người này rất có khả năng là tu sĩ Hóa Thần kỳ.
 
Đằng Hóa Nguyên trầm ngâm một lúc, đây mới chính là điều hắn lo lắng. Hắn âm thầm cân nhắc một hồi, không biết vị tiền bối bố trí cấm chế kia với Vương Lâm có quan hệ như thế nào, cho dù quan hệ không quá sâu xa thì hậu quả việc này cũng là rất kinh khủng.
 
Đằng Hóa Nguyên căn bản không tính được Vương Lâm có khả năng bố trí cấm chế này.
 
Sau một hồi trầm mặc, hắn vẻ mặt âm trầm xoay người rời khỏi, vội vàng trở về Đằng gia thành, không tiếc tiêu hao linh thạch, lập tức đem toàn bộ trận pháp của Đằng gia thành mở ra.
 
Sau đó, hắn lập tức bế quan, giữ cho bản thân luôn duy trì ở trạng thái đỉnh để có thể sẵn sàng lâm trận bất kỳ lúc nào.
 
Bốn ngày giết chóc, gần một nghìn người tử vong, đối với Vương Lâm mà nói cũng chỉ là một bước trong kế hoạch báo thù mà thôi. So sánh với toàn bộ huyết mạch Đằng gia trên vạn người thì con số này chẳng qua chỉ là một phần nhỏ.
 
Vương Lâm cưỡi trên Văn thú, ở phía sau hắn, gần một nghìn thi thể trải dài trên dưới trăm trượng. Khi hắn bay đi, ánh nắng chiếu xuống mặt đất tạo thành một bóng ma lớn trải dài trên mặt đất.
 
Ánh mắt hắn vẫn lạnh như băng, như thể một khối hàn băng vạn năm không thể tan chảy. Mục tiêu kế tiếp của Vương Lâm là Hợp Hoan Tông!
 
Lúc này Hợp Hoan Tông dĩ nhiên đã trở thành đệ nhất môn phái trong ma đạo, môn hạ đệ tử lên tới mấy nghìn người, cao thủ rất đông. Con cháu Đằng gia trong môn phái này dĩ nhiên cũng không phải ít, lên tới bốn trăm tám mươi mốt người.
 
Những người này có thể không phải tất cả đều là đệ tử của Hợp Hoan Tông, nhưng giờ này lại tụ hội ở Hợp Hoan Tông.
 
Mấy hôm trước, Vương Lâm từng ở Tịch Diệt Tông giết chết hơn ba trăm người, những người này đều là Ngưng Khí đệ tử. Thông qua dò hỏi, Vương Lâm biết được những người này là những đệ tử ưu tú của Đằng gia đến Tịch Diệt Tông để tiến hành thí luyện.
 
Hiện giờ, nói như vậy, thì người của Đằng gia ở Hợp Hoan Tông cũng là vì thí luyện mà đến.
 
Vương Lâm mỉm cười, khóe miệng lộ vẻ tàn nhẫn, chậm rãi hướng về Hợp Hoan Tông bay đi.
 
Nhưng vào lúc này, đột nhiên thần sắc hắn khẽ động, ánh mắt nhìn về phương đông. Xa xa, một cỗ xe hoa nhiều màu dẫn theo một đám thiếu niên nam nữ hầu hai bên chậm rãi bay tới.
 
- Tức Mặc đại tiên đến, những người khác mau nhường đường!
 
Một khúc nhạc từ phía xa truyền tới.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK