Tiên Di Tộc im lặng mấy vạn năm nay lại vùng lên, cuối cùng đã mở rộng ra trên toàn bộ phạm vi của Chu Tước Tinh.
Về phía Chu Tước quốc, đối mặt với cuộc tấn công trên phạm vi lớn lần thứ hai của Tiên Di Tộc lập tức triển khai phản kích kịch liệt. Kiền Phong được bổ nhiệm là người chỉ huy của cuộc chiến lần này, tất cả tu sĩ bản địa đều phải nghe theo mệnh lệnh của người này.
Phần lớn tu sĩ đều được phái ra các địa phương đại chiến với người của Tiên Di Tộc.
Mỗi một tu chân quốc cấp năm đều trở thành một chiến trường. Toàn bộ Chu Tước Tinh trong lần đại chiến này gần như đều phải run rẩy sụp đổ.
Chỉ có điều sức chống đỡ của Chu Tước quốc là không đủ, dưới sự tấn công của Tiên Di Tộc liên tiếp phải tháo chạy.
Gần như mỗi ngày đều có một số lượng lớn tu sĩ chết trận.
Cùng lúc đó, một loạt những tin tức gây chấn động từ miệng một vài tu sĩ Chu Tước Tinh đi lánh nạn truyền ra.
Toàn bộ tất cả các tông phái trong tu chân quốc cấp năm Thủy Mặc quốc làm phản!
Toàn bộ tu chân quốc cấp năm Mẫu Đơn quốc làm phản!
Toàn bộ tu chân quốc cấp năm Tần quốc làm phản!
Ba tu chân quốc cấp năm làm phản giống như giáng ba quyền thật nặng lên thân mình của Chu Tước quốc, khiến cho Chu Tước quốc vốn đã liên tiếp tháo chạy lúc này lập tức tan tác.
Cuối cùng Chu Tước quốc không thể không đem phòng tuyến co rút lại Chu Tước đại lục, tuyến phòng thủ cuối cùng.
Nhưng ngay lúc này, một tin tức càng chấn động hơn lan truyền ra. Tin tức này lập tức truyền khắp Chu Tước Tinh, khiến cho những tu sĩ giờ này còn lại trên Chu Tước Tinh trong lòng chấn động kịch liệt.
Vân Tước Tử, sư đệ của đương kim Chu Tước Tử năm đó cạnh tranh giành lấy danh hiệu Chu Tước Tử thất bại, bỗng nhiên xuất hiện.
Vào lúc Chu Tước Tử đang tham gia vào cuộc đại chiến, hắn đột nhiên hiện thân, đánh lén Chu Tước Tử, khiến cho Chu Tước Tử bị trọng thương.
Thân phận của Vân Tước Tử không ngờ lại là nhị tổ của Tiên Di Tộc.
Vương Lâm trên đường quay về Sở quốc nghe được tin tức này trong lòng kinh hãi, không thể nói thành lời.
Hắn có dự cảm Vân Tước Tử nhất định sẽ tìm đến mình!
Tuy nhiên lại có một người tìm được Vương Lâm trước Vân Tước Tử. Một ngày nay, Vương Lâm mở ra một Tống Truyền Trận cổ xưa, phương hướng của Tống Truyền Trận này chính là Sở quốc.
Ngay lúc bắt đầu nhập trận, Vương Lâm thần sắc khẽ động, xoay người nhìn ra xa. Phía chân trời, một người đàn ông vạm vỡ, đầu đội mũ rơm tỏa ra kim quang chậm rãi đi tới từng bước một.
- Vương huynh, từ biệt đã nhiều năm, còn nhớ tại hạ không?
Người đàn ông vạm vỡ kia dừng bước cách Vương Lâm mười trượng, bỏ mũ rơm xuống.
Lão quái Sở Vân Phi của Thiên Ngọc Tông phía đông Chu Tước đại lục lúc này sắc mặt khó coi. Lúc trước hắn bị cây tổ linh tấn công, thương thế trong cơ thể bị hắn áp chế. Sau khi cuộc đại chiến với Tiên Di Tộc bùng nổ, hắn gần như không có nghỉ ngơi gì, lập tức tham gia vào cuộc chiến.
Trong một trận chiến ba ngày trước, ngũ tổ của Tiên Di Tộc lại xuất hiện. Hai người giao đấu, thương thế của Sở Vân Phi lại tái phát, không thể địch lại lập tức bỏ chạy về hướng Thiên Ngọc Tông. Hắn đã quyết định một khi thương thế chưa hồi phục, quyết không về phe Chu Tước Tử.
- Cùng lắm thì lão phu rời khỏi Chu Tước Tinh. Với bản lãnh của lão phu, ở bất kỳ một tu chân tinh nào cũng đều có thể trở thành cao thủ một phương.
Lúc nhìn thấy Thiên Ngọc Tông, Sở Vân Phi bỗng nhiên thần sắc khẽ động, dừng bước quay đầu lại nhìn về phía xa.
Từ phía chân trời, một người mặc quần áo màu hồng đi tới. Người này thần sắc khuôn mặt lộ ra một vẻ tang thương, toàn thân tản mát ra từng trận áp lực hùng mạnh. Hắn dừng lại cách Sở Vân Phi hai mươi trượng nhìn Sở Vân Phi.
- Sở huynh, nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như trước.
Ánh mắt Sở Vân Phi ngưng lại, nhìn tướng người này, nói:
- Vân Tước Tử!
Lão già áo hồng ngẩng đầu thở dài, nói:
- Hóa ra Sở huynh còn nhớ rõ tại hạ. Thôi, Sở huynh, lão phu hôm nay tới đây là muốn khuyên ngươi một câu. Hãy rời khỏi Chu Tước Tinh đi!
Lúc này, Vân Tước Tử không còn vẻ lôi thôi như trước kia nữa.
Sở Vân Phi ánh mắt lóe lên hàn quang, chậm rãi nói:
- Lời này là ý gì?
Vân Tước Tử nhìn Sở Vân Phi, lắc đầu nói:
- Ngươi đi đi, với bản lãnh của ngươi không phải là đối thủ của ta, huống chi ngươi đã bị thương. Sở huynh, trong vòng một ngàn năm, không được quay về!
Sở Vân Phi trong mắt hàn quang càng đậm, nói:
- Nếu tại hại không đồng ý thì sao!
Vân Tước Tử than nhẹ, vung tay phải lên. Một khối gỗ đen từ trong tay hắn bay ra, ở trên không trung nổ ầm một cái hóa thành một màn sương đen. Cùng lúc đó, ở giữa lóe lên một đạo tinh quang, lập tức một luồng khí tức ngập trời gào thét mà ra.
Tinh quang bỗng nhiên biến hóa thành một hư ảnh, lóe lên một cái đã tới trước thân người của Sở Vân Phi, tay phải nhẹ nhàng vỗ về phía trước. Sở Vân Phi biến sắc, thân mình lập tức lui về phía sau, đồng thời tay trái bấm quyết vung lên một cái, ngay tức khắc tiên lực ngưng tụ phía trước thân người.
Nhưng một chưởng kia đánh tới trực tiếp xuyên thấu qua tiên lực, với một tốc không thể tưởng tượng đánh vào ngực của Sở Vân Phi. Sở Vân Phi phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lùi mạnh, trong nháy mắt hướng về phía chân trời bay đi như tên bắn.
- Vân Tước Tử, lão phu rời khỏi Chu Tước Tinh!
Thanh âm Sở Vân Phi từ từ truyền đến mang theo lửa giận vô cùng.
- Vì sao lại ngăn cản ta giết hắn?
Hư ảnh kia xoay người nhìn về phía Vân Tước Tử. Vân Tước Tử thần sắc bình tĩnh liếc nhìn hư ảnh kia một cái, nói:
- Vừa rồi ngươi ra tay, Chu Tước Tử sẽ có thể phát hiện ra, đi thôi.
Nói xong, thân mình hắn lóe lên, cùng với hư ảnh kia biến mất tại chỗ.
Bọn họ gần như vừa mới rời khỏi, phía chân trời lập tức xuất hiện một dải hồng quang lớn như một đám mây hồng đang cuốn đến. Trong nháy mắt đám mây này hóa thành hình dáng Chu Tước Tử.
- Vân Tước Tử! Ra đây!
Chu Tước Tử hai mắt lộ vẻ phẫn nộ, quát to. Thanh âm hắn lập tức cuồn cuộn lan truyền ra khắp mọi nơi.
- Sư huynh, trận chiến giữa ngươi và ta không thể tránh khỏi. Niệm tình đồng môn hàng ngàn năm, ta cho ngươi thời gian ba tháng dưỡng thương. Ba tháng sau, chúng ta ở dưới chân Chu Tước Sơn quyết thắng bại!
Thanh âm Vân Tước Tử chậm rãi theo hư không truyền tới.
Chu Tước Tử hít sâu, ánh mắt thâm trầm, thì thào lẩm bẩm:
- Ta biết mục đích của ngươi. Vân Tước Tử, ngươi đang đùa với lửa đấy!
Thân mình hắn lóe lên, biến mất tại chỗ.
Trên không trung ở một nơi nào đó trên Chu Tước đại lục, Vân Tước Tử chậm rãi xuất hiện. Hư ảnh ở bên cạnh hắn bình thản nói:
- Vì sao lại cho hắn ba tháng? Muốn giết Chu Tước Tử này không cần chờ lâu như vậy.
Vân Tước Tử nhìn về phía hư ảnh kia, nói:
- Tiên Di Tộc tính cả ta là có ba cửu diệp thuật chú sư, một thập diệp thuật chú sư, còn có một thuật chú sư là ngươi. Với thực lực của năm người chúng ta thì giết Chu Tước Tử này không khó! Mặt khác, Luân Hồi thụ tổ linh tuy chỉ thành công có hai, nhưng trong vòng ba tháng sẽ có hai thập diệp thuật chú sư giáng lâm, bảy người chúng ta giết Chu Tước Tử lại càng đơn giản. Chỉ có điều, Chu Tước Tử này hiện giờ không thể giết!
Hư ảnh kia trầm mặc, ít lâu sau nói:
- Ngươi sống trong đám tu sĩ quá lâu, đã quên gốc gác rồi. Còn nhớ rõ năm đó phải hy sinh một số tộc nhân mới đưa được ngươi vào Chu Tước quốc hay không?
Vân Tước Tử ánh mắt ngưng lại, cười lạnh nói:
- Nhất tổ, ta nói với ngươi một lần cuối cùng, không được coi thường Chu Tước Tử. Chu Tước Tử có Tu Tinh Chi Tinh, tuy vật ấy đã bị đệ nhị Chu Tước Tử phong ấn, nhưng mấy vạn năm qua các đời Chu Tước Tử đều không ngừng nghiên cứu phương pháp phá giải, nhất là đương kim Chu Tước Tử đã tìm được điểm đột phá. Theo ta biết về đương kim Chu Tước Tử, nếu chúng ra giết hắn, trước khi chết nhất định hắn sẽ hủy diệt Tu Tinh Chi Tinh, đem từng tu sĩ trên Chu Tước Tinh hủy diệt toàn bộ. Tới lúc đó, sự tình trở nên lớn như vậy, tu chân liên minh nhất định sẽ không chịu để yên, chắc chắn sẽ phái người đến tra xét. Hay là ngươi nghĩ Tiên Di Tộc ta có thể đối phó với tu chân liên minh!
Hư ảnh kia trầm mặc.
- Nếu làm theo phương pháp của ta, bồi dưỡng một vài người trở thành các đời Chu Tước Tử tiếp theo, từ từ nắm lấy quyền lực, Tiên Di Tộc ta mới có thể tồn tại vĩnh viễn, đây mới là phương pháp tốt nhất. Nhưng hư tổ đại nhân lại quá vội vàng, cho các ngươi xuất hiện quá sớm, làm tất cả những bố trí của ta đều hoàn toàn sụp đổ!
Sắc mặt Vân Tước Tử âm trầm.
- Ngay cả thân phận của ta cũng bị các ngươi bức bách không thể không hiển lộ, lấy việc này để chứng minh ta vẫn là người của Tiên Di Tộc. Toàn bộ chuyện này trên thực tế theo ta là hết sức vô dụng. Nhất tổ, nếu muốn cho Tiên Di Tộc ta có thể vĩnh viễn ở lại trên Chu Tước Tinh, nhất định phải có được Tu Tinh Chi Tinh. Hãy để ta bồi dưỡng một người trở thành Chu Tước Tử đời tiếp theo, như vậy Tiên Di Tộc ta có thể gián tiếp khống chế tất cả tu sĩ. Ta đã tuyển được bốn người, nếu không có các ngươi xuất hiện, không đến vài chục năm, tất cả sẽ thành công. Cục diện ta sắp xếp rất nhiều năm qua, cuối cùng lại bị các ngươi phá hỏng!
- Chu Tước Tử tuyển chọn ra hai người kế nghiệp, một là Kiền Phong, hai là Liễu Mi. Kiền Phong tu luyện chính là Chu Tước quyết. Ta hoài nghi hắn chính là người Chu Tước Tử chuẩn bị riêng cho bản thân để đoạt xá. Mỗi đời Chu Tước Tử từ xưa tới nay đều nghiên cứu phương pháp đoạt xá để gia tăng tuổi thọ. Hẳn là tới đời Chu Tước Tử này phương pháp đó đã thành công. Cho nên ta tập trung chú ý vào đệ tử thứ hai của hắn, chỉ cần Chu Tước Tử đoạt xá Kiền Phong thì nhất định sẽ thành toàn cho nữ tử này. Nhưng sau đó ta lại hoài nghi mọi chuyện không phải như vậy. Chu Tước Tử dường như thực sự muốn bồi dưỡng Kiền Phong trở thành Chu Tước Tử đời kế tiếp, thế nên ta muốn tuyển thêm một người thứ ba là Chu Võ Thái. Người này bản thân có huyết mạch của Thanh Long, từ trong thân thể hắn có thể cảm nhận được quan hệ của hắn với Thanh Long nhất tộc. Mà trước đây Thanh Long nhất tộc đã từng tương trợ tộc ta, ta đang định tuyển một Chu Tước Tử kế nhiệm khác trong tứ phái liên minh để có thể thay thế Liễu Mi khi cần. Nhưng không ngờ là trong trận chiến của liên minh tứ phái với Tuyết Vực ta là gặp được tu sĩ Vương Lâm kia. Hắn chỉ là một kẻ có thiên phú bình thường, chẳng có gì xuất chúng, không ngờ lại có thể cảm ngộ được ý cảnh sinh tử luân hồi. Điều này khiến ta nảy ra ý định nhắm hắn làm kẻ được lựa chọn thứ tư. Từ đó về sau ta vẫn âm thầm để ý tới người này, không ngờ hắn đã khiến ta vô cùng kinh ngạc. Hắn ở tiên giới có thể chém cụt một tay Hồng Diệp, khi trở lại Chu Tước tinh thì tu vi lại tiến bộ lớn, khiến tên ác tặc Chu Tước Tử kia để ý. Ngay cả Độn Thiên của Luyện Hồn Tông cũng chọn hắn là người kế thừa Thập Ức Tôn Hồn Phiên. Trên người này có quá nhiều bí mật, ta không thể nhìn thấu hắn, cuối cùng vẫn đem hắn coi là chấp hành giả (kẻ chấp hành) của kế hoạch Chu Tước của ta!
Cho đến hôm nay hắn vẫn là chấp hành giả, cũng là điểm mấu chốt trong kế hoạch Chu Tước của ta.
Vân Tước Tử nhẹ nhàng nói. Thân ảnh hư ảo kia trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Vân Tước Tử, ánh mắt lộ hàn mang, nói:
- Chỉ giải thích có vậy với ta thì còn chưa đủ.
Hai mắt Vân Tước Tử sững lại, nói:
- Lực lượng của Tu Tinh Chi Tinh ta không rõ có ảnh hưởng đối với Tiên Di tộc chúng ta hay không. Nhưng nếu có ảnh hưởng vậy thì mấy vạn tộc nhân của chúng ta cũng với sự tan vỡ của Tu Tinh Chi Tinh sẽ chẳng có ai có thể trốn thoát. Chuyện này đã đủ để giải thích chưa?
Thân ảnh hư ảo gầy gò kia lại trầm mặc một hồi lâu, sau đó than nhẹ một tiếng, nói:
- Người thứ nhất ngươi lựa chọn là ai?
Vân Tước Tử mỉm cười nói:
- Người này được ta tuyển chọn, vô tình là trở thành người thay mặt cho Chu Tước Tử!
- Tại sao lại cho Chu Tước Tử ba tháng nữa?
Hư ảnh kia hỏi câu cuối cùng.
- Bởi vì ta muốn đợi hắn hiến tế Tu Tinh Chi Tinh! Đến lúc đó lão đại ra tay thì tuyệt không để cho hắn có nửa điểm cơ hội!
Tại truyền tống trận cổ cuối cùng của sở quốc, Vương Lâm nhìn thấy một đại hán đội mũ rơm.
Trong lòng hắn dậy sóng nhưng ngoài mắt vẫn không thể hiện chút nào, mỉm cười nói:
- Đã lâu không gặp, Chu huynh!
Đại hán đội mũ rơm nọ đặt tay phải lên túi trữ vật, khẽ vuốt một cái, lập tức xuất hiện một cái bàn, trên bàn còn có hai chén rượu. Hắn cười nói:
- Vương huynh, Chu mỗ lại thèm rượu. Không biết thứ rượu năm đó có còn không?
Ánh mắt Vương Lâm chớp động nhìn nam tử kia một cái, sau đó vỗ túi trữ vật, trong tay liền có thêm một bầu rượu. Nhìn bầu rượu này trong đầu hắn lại hiện ra thân ảnh của Đại Ngưu năm đó. Đã nhiều năm như vậy, thứ rượu này trong túi trữ vật của Vương Lâm còn không tới mười bình. Hắn rót một chén uống cạn. Chu Võ Thái cười hắc hắc cầm lấy bình rượu rót đầy chén, uống một ngụm, sau đó thời dài nói:
- Rượu cũng là rượu năm đó, người cũng là người năm đó, đáng tiếc năm tháng trôi qua, lòng người thay đổi, cố nhân nay còn đâu. Theo ta thấy thì Vương huynh hắn là vật còn đây nhưng người đã khác.
Vương Lâm trầm mặc uống rượu, không nói gì.
- Vương huynh không muốn biết vì sao năm đó ta lại không chết sao? Ngày ấy Vương lấy túi trữ vật của ta, Chu mỗ cho tới giờ vẫn còn nhớ rõ.
Chu Võ Thái như cười như không nhìn Vương Lâm. Vương Lâm vẻ mặt như thường, nói:
- Nếu lúc ấy ta không chiếm tiện nghi thì Hồng Diệp cũng sẽ làm. Cho dù tại hạ không lấy thì Chu huynh cũng sẽ để cho tại hạ.
Chu Võ Thái cười hả hả, uống tiếp chén rượu, nói:
- Không nói tới chuyện quá khứ nữa. Giờ đây Vương huynh uy danh hiển hách, những năm gần đây vang danh toàn Chu Tước tinh. Vì chuyện này Chu mỗ xin kính huynh một chén.
Vương Lâm mỉm cười cầm chén rượu uống cạn. Ánh mắt Chu Võ Thái lóe lên, lại nói:
- Vương huynh, Chu mỗ kính huynh chén thứ hai, tạ ơn huynh đã giết Lý Nguyên Phong của Tuyết Vực quốc!
Hắn nói xong, sau khi uống hai chén rượu đột nhiên liền trở nên trầm mặc. Một lúc sau, Chu Võ Thái ngẩng đầu nhìn về phía xa, chậm rãi nói:
- Vương Lâm, Vân Tước Tử tiền bối muốn ta đi tìm huynh.người muốn dạy huynh phương pháp chân chính sử dụng Vân Tước mão.
Trong nháy mắt khi thấy Chu Võ Thái đội mũ rơm, Vương Lâm đã đoán ra Chu Võ Thái và Vân Tước Tử có quan hệ không tầm thường. Quen biết Vân Tước Tử mấy trăm năm nay, Vương Lâm biết hẳn Vân Tước Tử sẽ không dễ dàng tặng mũ rơm cho người khác. Nguyên nhân Chu Võ Thái không chết, chỉ một khắc sau khi Vương Lâm nhìn thấy mũ rơm đã đoán ra.
- Ngươi nói với Vân Tước Tử ta sẽ đi tìm hắn!
Vương Lâm bình thản nói. Ánh mắt Chu Võ Thái lộ vẻ phức tạp, nói:
- Vương huynh có biết ta và ngươi đều là quân cờ hay không? Theo ta được biết Vân Tước Tử tiền bối đã đưa mũ rơm này cho tất cả bốn người. Điều này chứng tỏ hắn đối với ngươi như vậy hẳn là có tư tâm!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh. Chu Võ Thái lắc đầu đứng dậy, cầm bình rượu lên, trên mặt lộ vẻ khó xử nói:
- Vương huynh, nửa bình rượu này tặng cho ta được chứ?
- Vương huynh, trong ngọc giản này có lưu lại ý cảnh của Liễu Mi, tiền bối để ta đưa cho ngươi là để cho ngươi xem xét mà tự lựa chọn.
Chu Võ Tần cầm nửa bầu rượu rời đi, để lại một ngọc giản khiến Vương Lâm trầm mặc hồi lâu. Hắn cầm ngọc giản dùng thần thức đảo qua. Thời gian trôi qua, sắc mặt hắn ngày càng âm trầm:
- Ý cảnh của Liễu Mi.là Thiên Huyễn vô tình đạo.dưới vô số sự hữu tình lại che dấu trái tim vô tình. Điểm này trước đây ta đã phát hiện ra. Liễu Mi nếu dám trở lại chọc vào ta, ta cũng có phương pháp phá vỡ ý cảnh của nàng!
Vương Lâm miết một cái khiến ngọc giản vỡ tan, đứng dậy, đi vào cổ truyền tống trận. Hắn khởi động trận pháp, biến mất ở nơi này.
Sở quốc là quốc gia gần Tiên Di tộc nhất. Nhiều năm trước khi Tiên Di tộc vừa mới xuất hiện đã lập tức khiến Sở quốc trở thành nước chư hầu. Hiện giờ trong Vân Thiên Tông ở Sở quốc, trên cơ thể tu sĩ nào cũng có các loại phù văn.
May mà nhân gian cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Chỉ có những thôn xóm gần các môn phái tu chân bị ảnh hưởng bởi các pháp thuật khi Tiên Di tộc giao chiến với tu sĩ mà thôi. Tiên Di tộc trừ việc mang đi một ít hài tử có linh căn ra thì cũng không chủ động giết hại phàm nhân. Một ngày ở phía tây Sở quốc, Vương Lâm từ bên trong truyền tống trận đi ra. Bầu trời Sở quốc giờ đen kịt. Ánh mặt trời ban ngày chói chang cũng đều bị mây đen trên bầu trời hấp thu hết, không còn chút nào có thể rơi xuống được mặt đất, ban ngày mà không khác gì ban đêm. Đặc biệt là cái cây khổng lồ vươn thẳng lên trời cao ở hố sâu của Tiên Di tộc kia, nhìn ở cự ly gần có một cỗ lực lượng vô tận khiến người ta cảm thấy bản thân thật vô cùng nhỏ bé. Đám người Tiên Di tộc thỉnh thoảng lại bay qua bay lại trên bầu trời, phía sau họ là mấy tu sĩ. Trên thân thể của những tu sĩ này đều có những ấn ký, trong ánh mắt đờ đẫn không chút ánh sáng. Ngoài ra ở trên mặt đất Sở quốc, một loại thực vật trông như tảo biển đang sinh trưởng rất nhanh, nhúc nhích một cách quỷ dị. Sở quốc hiện giờ đã hoàn toàn khác xa so với lúc Vương Lâm vừa rời đi.
Truyền tống trận nơi này dùng để vận chuyển người nên luôn được Tiên Di tộc chú ý. Lúc này Vương Lâm vừa mới xuất hiện lập tức một mảng hắc vụ lớn từ chân trời liền bay vọt tới. Trong hắc vụ lộ ra bảy tám người đều là Thuật Chú Sư. Bọn họ vừa thấy Vương Lâm liền không nói một lời, vận lực lượng phù văn trong cơ thể gầm thét lao tới. Thần sắc Vương Lâm như thường, không thèm liếc mắt nhìn đám Thuật Chú Sư này một cái, thân thể nhoáng lên liền biến mất. Sau khi hắn xuất hiện đã ở cái thôn nơi hắn sinh ra. Phía dưới không một bóng người, chỉ có một loại thực vật như tảo biển cao quá đầu người đang đung đưa trong gió. Vương Lâm trầm mặc hồi lâu, than nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi. Vương Lâm không tới Vân Thiên Tông. Hắn không phải là thánh nhân mà tới giải khai những lực lượng phù văn trên người những tu sĩ ở đây. Điều đó đối với họ không phải là một sự trợ giúp mà thậm chí còn có khả năng khiến Tiên Di tộc tàn sát một trận. Trên đường phi hành ở Sở quốc, Vương Lâm thấy rất nhiều tộc nhân Tiên Di tộc. Những người này đều là dưới tứ diệp, rất ít ngũ diệp. Vương Lâm đúng ra phải rời khỏi đây đi tới chiến trường ngoại vực thu thập du hồn, nhưng lúc này nội tâm hắn thay đổi quyết định!