Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tham Lang này ở vùng đất Điên Lạc hầu hết tu sĩ đều biết. Lai lịch người này thần bí, không biết đã xuất hiện ở vùng đất Điên Lạc từ năm nào, tu vi tầm thường, chỉ ở Khuy Niết mà thôi.
 
Nhưng người này từ khi xuất hiện đều khiến người ta kinh ngạc, đan dược và pháp bảo xuất ra đều gây nên sóng gió ở vùng đất Điên Lạc này.
 
Mà tu vi của Tham Lang tuy không cao nhưng lại cực kỳ giảo hoạt, hơn nữa am hiểu một chút thần thông quỷ dị, thường thường có uy lực vô cùng, lại có pháp bảo phòng ngự mạnh, cho dù là người có tu vi cao hơn muốn bắt người này cũng phi thường khó khăn.
 
Nhất là người này lại am hiểu một loại thần thông bỏ chạy, thoáng một cái là tốc độ có thể tâng tới gấp chín mươi bảy lần, người tầm thường căn bản không thể truy kích nổi hắn. Tham Lang này lại cực kỳ cẩn thận, thường thường thấy tình thế hơi không ổn là không chút do dự bỏ chạy. Do đó hắn rất ít khi gặp phải nguy cơ.
 
Thời gian trôi qua. Tham Lang này không biết vì nguyên nhân gì, tu vi tăng trưởng ổn định, chẳng ai hay biết đã trở thành tu sĩ Tịnh Niết, thần thông quỷ dị khó lường.
 
Dần dần, cũng có một số cường giả trong các tộc lạc ở vùng đất Điên Lạc nổi lên lòng tham với Tham Lang, triển khai đuổi giết hắn. Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Tham Lang hẳn phải chết thì lúc này hắn liền xuất ra rất nhiều pháp bào chưa bao giờ thi triển!
 
Mỗi một dạng pháp bảo đều có thần thông kinh thiên động địa, khiến cho ba tu sĩ Toái Niết đuổi giết hắn bị pháp bào của Tham Lang gây thương tích, trong ba người không ngờ còn có một người bị giết chết!
 
Hai người còn lại trọng thương bỏ chạy!
 
Việc này đẫ gây nên một cơn sóng lớn trong vùng đất Điên Lạc. Đây là việc quá mức khó tin. Một tu sĩ Tịnh Niết không ngờ dưới sự đuổi giết của ba tu sĩ Toái Niết đã không chết, ngược lại còn giết được một người!
 
Tên tuổi Tham Lang lập tức như một cơn cuồng phong lan đi, nổi danh hiển hách trong vùng đất Điên Lạc này. Nhưng hắn cũng bị tộc lạc có tu sĩ Toái Niết bị giết phẩn nộ. Tộc lạc này tuy không có trưởng lão của Lạc Sinh hội nhưng thực lực cũng rất mạnh, vì giết Tham Lang, tộc này phái ra một tu sĩ đại thần thông tu vi đạt tới thiên nhân đệ nhất suy!
 
Tu sĩ thiên nhân đệ nhất suy đuổi giết một tu sĩ Tịnh Niết. Chuyện này dường như là mãnh hổ dẫm một con kiến dưới chân! Việc này lúc bây giờ cực kỳ oanh động. Nhưng ngay khi mọi người cho rằng Tham Lang khó thoát khỏi tai kiếp này thì trên người Tham Lang lại một lần nữa xuất hiện kỳ tích!
 
Tham Lang lại xuất ra đủ loại pháp bảo. Trong số đó có một pháp bảo mà nghe đồn là một pho tượng bị tàn phá!
 
Pho tượng này vừa xuất hiện, cả vùng đất Điên Lạc liền có mây mù ầm ầm cuồn cuộn bao phủ cả tinh vực, rất nhiều tiếng động như tiếng rít gào kinh thiên động địa từ thái cổ vang lên. Tu sĩ thiên nhân đệ nhất suy dưới uy lực của pháp bảo này không ngờ bị diệt tuyệt!
 
Nếu chỉ như thế thì thôi nhưng luồng lực lượng này lại chấn kinh tất cả tu sĩ thiên nhân suy kiếp ở vùng đất Điên Lạc. Luồng lực lượng này đủ để hủy diệt tu sĩ đệ tam suy!
 
Cho dù là đệ tứ suy thì cũng dễ dàng bị lực lượng này làm trọng thương!
 
Chỉ là chẳng ai biết Tham Lang ngoài pháp bảo này thì còn có pháp bảo mạnh hơn nữa hay không. Dù sao thì pháp bảo trên người Tham Lang cũng tầng tầng lớp lớp.
 
Những pháp bảo như vậy đi vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, thậm chí cả bản thân họ không thể nghĩ ra là trong thiên địa này lại có thứ bảo vật có thể do tu sĩ Tịnh Niết sử dụng mà giết nổi tu sĩ thiên nhân suy!
 
Sau trận chiến này Tham Lang liền biệt tích. Nghe đồn là Điên Lạc đại đế đối với hắn rất coi trọng, tìm kiếm Tham Lang. Tham Lang lại nhân cơ hội dâng lên một thứ pháp bảo. Điên Lạc đại đế sau khi nhận lấy liền ban cho hắn đan dược đề cao tu vi.
 
Vài năm sau. Tham Lang lại một lần nữa xuất hiện trước thế nhân, tu vi đã đạt tới Toái Niết trung kỳ! Lần này hắn xuất hiện khiến cho tu sĩ thiên nhân đệ tứ suy ở vùng đất Điên Lạc tập trung chú ý.
 
Âm thầm có một tu sĩ thiên nhân đệ tứ suy tham đồ vật của người này, ra tay cướp đoạt, cuối cùng trọng thương rời đi. Kể từ đó cái tên Tham Lang lại một lần nữa vang dội ở nơi này, không có bất cứ người nào dám có chủ ý với hắn nữa!
 
Dần dần bảo vật của Tham Lang cũng được truyền ra.
 
Mà Tham Lang trừ thần thông pháp bảo ra thì còn có một loại bản lãnh. Hễ là nơi hắn xuất hiện thì nơi ấy nhất định có thiên tài địa bảo xuất hiện. Mặc dù chỉ là một tinh cầu hoang di, nếu hắn xuất hiện thì cũng có thể tìm ra bảo vật khiến mọi người khiếp sợ.
 
Chính bởi vì vậy nên lời đồn Tham Lang không đi tới nơi không có bảo vật liên truyền ra càng rộng.
 
Mà Tham Lang trừ pháp bảo và thiên phú tiềm kiếm các loại bảo vật thì còn có một điểm nghịch lân. Phàm người nào ở trước mặt hắn lộ vẻ quái dị hoặc nhắc tới đều chịu sự trả thù của người này.
 
Nghịch lân của hắn chính là mùi trên thân thể hắn!
 
Tham Lang này không biết tu luyện loại thần thông gì mà hễ ra ngoài đều có xú khí xung thiên, thường thường ở rất xa đã có thể ngửi thấy, rất lâu không tiêu tan.
 
Hơn mười tu sĩ vây quanh Tham Lang cũng ngửi được mùi thối không chịu nổi này nhưng cũng chẳng dám thể hiện ra nửa điểm khác thường, thần sắc cung kính.
 
Tốc độ của đoàn người cực nhanh, không bao lâu sau đã thấy được tu chân tinh của Ám Hạt Tộc. Ánh mắt Tham Lang như điện, nhìn chằm chằm vào tu chân tinh phía xa, trong mắt hiện lên vẻ kích động.
 
Hắn năm đó cửu tử nhất sinh đi tới giới ngoại, dựa vào nổ lực của bản thân mà có được thành tựu ngày hôm nay, cường đại hơn không biết bao nhiêu lần. Thậm chí ngay cả pháp bảo những năm gần đây cũng hoàn toàn thay đổi.
 
Trong đó có mấy thứ pháp bảo cơ hồ hắn phải dùng mạng đánh đổi, cường đại vô cùng! Hôm nay hắn sớm đã không còn là một tiểu nhân vật ở giới nội như trước nữa, tất nhiên thân phận cao quý vô cùng.
 
Nhưng làm hắn mất đi một nửa sự hưng phấn chính là khí thối trên cơ thể giống như bóng ma tràn ngập trong lòng hắn. Chính hắn mặc dù cũng không chịu nổi nhưng mỗi khi chứng kiến biểu hiện của những kẻ bên người thì đều nổi giận đùng đùng.
 
Vì để tiêu tan khí thối này hắn đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng mùi thối này tồn tại trong tận nguyên thần, đã thâm căn cố đế, hoàn toàn hòa hợp, vô luận hắn làm thế nào đi nữa cũng không thể xua tan đi mùi thối này.
 
Loại thống khổ này hành hạ Tham Lang tới nay, khiến cho hắn đối với đám người Vương Lâm, Thiên Vận Tử và Vọng Nguyệt hận tới tận xương tủy!
 
- Thiên Vận Tử, nếu không phải các ngươi năm đó bức ta đi vào La Thiên thì ta làm sao rơi vào kết cục thê thảm như vậy. Còn có Vọng Nguyệt, lào phu thề nhất định phải băm thay người làm vạn đoạn!
 
Mà trọng yếu nhất là Vương Lâm nọ! Người này. Người này chính là khắc tinh của Tham Lang ta. Hắn đoạt đi tất cả pháp bảo của ta, đại đỉnh na di của ta, Thái Cổ lôi long của ta, Sơn Hà Đồ của ta, cả tiên sơn trừu hồn và đủ loại pháp bảo mà ta mất mấy vạn năm sưu tầm đều bị hắn cướp sạch!
 
Mỗi lần nghĩ tới đây Tham Lang đều đau lòng cực độ. Nhưng đối với Vương Lâm ngoài hận ra thì hắn còn có một bóng ma sợ hãi nồng đậm. Sau mấy lần giao thủ với Vương Lâm, đối với Vương Lâm hắn cực kỳ kiêng kỵ.
 
Loại kiêng kỵ này càng ngày càng tăng lên, đã thành một loại sợ hãi. Dù là tu vi hắn đã được đề cao nhưng sự sợ hãi này không tiêu tan nửa điểm mà ngược lại càng ngày càng đậm.
 
Hắn tự mình không hiểu nổi nguyên nhân nhưng mỗi lần nghĩ tới Vương Lâm thì tâm thân hắn lại run lên.
 
- Đúng là khắc tinh trong số mệnh! Trên Chu Tước Tinh pháp bảo Thiên Nghịch ta nhìn trúng, lại bị người này cuối cùng cướp được, ở vùng đất Yêu Linh rõ ràng tu vi ta cao hơn hắn mà cuối cùng lại bị hắn cắn nuốt thái cổ lôi long của ta! Thái cổ lôi long đó từ nhỏ đã theo ta lớn lên. Nếu giờ còn nó thì ta có thể hoàn toàn dung hợp, luyện hóa trở thành lôi tu!
 
Mà cũng dưới sự bức bách của đám người Thiên Vận Tử kích ta vào La Thiên tìm người này, cuối cùng lại bị Vọng Nguyệt chết tiệt nuốt vào chỗ bài tiết, chịu đủ loại hành hạ, lúc này lại gặp phải Vương Lâm! Hắn cướp đi đại đỉnh, cướp đi Sơn Hà Đồ, cướp đi hết thẩy của ta!
 
Tham Lang thường xuyên nhớ lại chuyện cũ, cũng nhớ lại những lần gặp Vương Lâm. Đó chính là nguyên nhân thống khổ của hắn!
 
Bảo vật cả đời hắn sưu tầm cuối cùng lại bị Vương Lâm năm lần bảy lượt cướp sạch, hơn nữa còn suýt tử vong. Đồi với hắn đó chính là một cơn ác mộng.
 
Hôm nay ta đã thay pháp bảo toàn thân, tu vi vượt xa năm đó. Trong pháp bảo còn có những thứ mạnh hơn vô số lần những thứ ta có trước kia. Ta cũng không tin là Vương Lâm ngươi lại có thể từ giới nội lao đến Thái Cổ Tinh Thần, lại tới vùng đất Điên Lạc này mà đoạt bảo vật của ta! Nếu mà lại còn có chuyện như thế thì Vương Lâm ngươi đúng thật sự là khắc tinh của Tham Lang ta rồi!
 
Tham Lang cười lạnh. Hắn không nhận thấy là những điều này có thể xảy ra. Theo hắn thấy, căn bản đây là chuyện không tưởng.
 
- Vân Độn Tộc này có bảo vật có thể làm mùi trên thân thể ta tiêu tan. Chẳng qua bảo vật này không thể lấy khỏi Vân Độn Tộc, chỉ có thể trở thành cung phụ của Vân Độn Tộc, từ từ nghiên cứu rõ ràng rồi tính. Đến lúc đó thiên địa bao la, ta tùy ý đi lại, quả quyết sẽ không đụng tới khắc tinh kia nữa.
 
Ý niệm trong đầu Tham Lang loạn chuyển, tràn ngập vẫn sự rầu rĩ, nhớ lại cả cuộc đời mình. Hắn buôn bã từ tận đáy lòng.
 
- Pháp bảo năm đó của mình….ôi, khắc tinh, khắc tinh trong số mệnh của mình. Cũng may lão phu đang ở giới ngoại, quả quyết sẽ không đụng phải khắc tinh kia. Nếu không thì toàn thân pháp bảo của ta sẽ lại đổi chủ mất.
 
Sự kiêng kỵ của Tham Lang đối với Vương Lâm đến từ cơn ác mộng năm đó. Dù giờ phút này tu vi hắn đã cao thì cơn ác mộng vẫn không thể xua tan, mơ hồ vô cùng sợ hãi Vương Lâm.
 
Hắn giống như một cơn chim trúng tên, mặc dù sống sót, mặc dù cường đại lên, thậm chí đứng đầu trong các loại chim thì cảnh tượng bị thương năm đó vẫn hằn sâu trong lòng hắn, cả đời không thể tiêu tan. Thậm chí chỉ cần nghe thấy tiếng dây cung là trong lòng hắn liền run lên.
 
Đây là một khe hở trong đạo tâm! Trừ phi Tham Lang có thể tự tay giết được Vương Lâm, phá hủy cơn ác mộng này, nếu không cả đời này hắn chỉ như chim sợ cành cong!
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK