- Tản ra! Nhanh chóng rút lui tới Huyền Đình tinh. - Người dẫn đầu là một nam tử trung niên. Hắn không hề nghĩ ngợi, quát lên. Sau đó nhanh chóng bay người trở lại.
Đám tu sĩ tinh vực Liên Minh bên cạnh hắn, mặc dù sắc mặt có thay đổi, nhưng ánh mắt vẫn âm trầm, không hề có một chút bối rối. Đây là sự khác nhau cơ bản giữa tu sĩ Liên Minh và La Thiên.
Trong tinh vực Liên Minh, chuyện giết chóc quá mức tầm thường. Bất cứ người nào có thể sống sót đến nay đều đạt tới một tu vi nhất định, người nào cũng là một kẻ gian hoạt.
Vào lúc này, bọn họ vẫn bình tĩnh, không cần nam tử trung niên nhắc nhỏ nhanh chóng dừng lại. Sau đó, bọn họ tản ra, tự mình bỏ chạy, không hề để ý tới sinh tử của người xung quanh.
Thậm chí có tu sĩ mặc dù bỏ chạy, nhưng trong ánh mắt vẫn lóe lên, xuất hiện ý niệm giết người đoạt bảo. Đủ mọi thứ ý niệm thâm độc xuất hiện trong đầu bọn họ.
Tu sĩ La Thiên tới đây, chưa kịp điều chỉnh liền có tu sĩ phát hiện ra cảnh tượng đó. Nhất thời, liền có một số tu sĩ nhanh chóng bay ra, đuổi theo.
Trong đó một tu sĩ La Thiên đuổi theo liền thi triển thần thông khiến cho một tu sĩ Liên Minh đang bỏ chạy phía trước phun ra một ngụm máu tươi, thân thể yếu ớt. Ngay cả tốc độ của người đó cũng chậm lại, ánh mắt tuyệt vọng.
Tu sĩ La Thiên cười to bước lại gần tu sĩ Liên Minh. Nhưng trong nháy mắt khi hắn tới gần, sự tuyệt vọng trong mắt tu sĩ Liên Minh biến mất. Hắn nhếch mép cười lạnh, vung tay lên một cái.
Những tiếng nổ vang lên, đồng thời có tiếng hừ bi thảm phát ra. Cuối cùng, tu sĩ Liên Minh cầm theo một cái túi trữ vật nhanh chóng bay về phía trước.
Phía sau hắn, thân thể tu sĩ La Thiên nổ tung rồi tan biến.
Cảnh tượng như vậy liên tục diễn ra ở khắp nơi.
Vương Lâm nhìn đám tu sĩ bước qua cái khe mà vẫn đứng yên. Lão già học Hướng nhìn qua cái khe, ánh mắt có chút lạnh lẽo. Thân thể hắn hơi lóe lên rồi hạ xuống tảng đá rộng ngàn trượng, nói với Vương Lâm:
- Hứa Mộc! Ngươi đi theo ta. Nhóm người đầu tiên tiến vào, với tính cách của ngươi chắc cũng không tham dự.
Vừa nói, dưới chân lão chợt xuất hiện một đám mây, bay về phía xa. Sắc mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh. Trên thực tế đúng là như thế, cho dù không có chuyện Lý Mộ Uyển thì hắn cũng không tiến vào Liên Minh tinh vực đầu tiên. Trận chiến giữa hai tinh vực phải hết sức cẩn thận.
Quay đầu nhìn lại phía Thanh Thủy. Thanh Thủy đứng lên tới gần Vương Lâm, quấn lấy thân hắn rồi bám theo sát lão già họ Hướng.
Mạnh Vân Tử đứng giữa không trung thấy cảnh đó hơi do dự một chút rồi lại nhìn vào trong cái khe.
Tu vi của lão nhân họ Hướng cao thâm, nên tốc độ cực nhanh. Chỉ vài bước, lão đã ra khỏi Lôi Tiên điện, lao thẳng về phía Đông của tinh vực La Thiên. Thanh Thủy từ từ bám theo sau. Bên cạnh hắn, ngoài thân thể Vương Lâm có một luồng gió đen bao quanh khiến cho tốc độ của hắn không hề chậm.
- Hứa Mộc! Ngươi tu luyện đến nay cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cần phải nghĩ cho cẩn thận. Chưa nói, chuyện này ta cầu khẩn, tổ tiên có thể đồng ý hoặc không đồng ý giúp ngươi. Vì vậy mà ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước. - Tren đường đi, lão nhân họ Hướng không nói gì. Cho tới mấy ngày sau khi tới gần phạm vi của Đông Lâm tinh, lão mới mở miệng.
- Tiền bối hiểu. - Vương Lâm bình tĩnh nói.
Lão nhân họ Hướng nghe vậy liên không nói nữa.
Đông Lâm tinh trong tinh vực La Thiên nổi tiếng là thần bí. Vị trí của nó không hề cố đỉnh mà di chuyển trong khu vực phía Đông của tinh vực La Thiên. Lão nhân họ Hướng đang bay liền lấy từ trong túi trữ vật ra một ngọc giản màu đỏ rồi điều tra vị trí.
Tới một ngày, dưới sự dẫn đường của lão nhân. Từ xa, Vương Lâm có thể thấy được một tinh cầu tu chân khiến cho người ta kinh hãi xuất hiện trước mắt.
Tinh cầu đó cực lớn. Thậm chí so với Thiên Vận tinh còn lớn hơn một vòng. Ngoài ra, thi thoảng có những cái hố to màu vàng đậm. Từ xa nhìn lại có một luồng uy áp rất mạnh đập vào mặt.
Đó chính là Đông Lâm tinh. Ở ngoài tinh cầu còn có mấy chục tinh cầu tu chân nhỏ khác di chuyển xung quanh.
Xung quanh Đông Lâm tinh thi thoảng lại có ánh sáng của trận pháp lóe lên, chứng tỏ bên ngoài có cấm chế cực mạnh tồn tại. Nếu không biết phương pháp mà cố ý xâm nhập thì chắc chắn phải chết.
Lão nhân họ Hướng giơ tay phải bắt quyết, chỉ về phía trước. Ngay lập tức một tinh cầu tu chân nhỏ đang bay xung quanh Đông Lâm tinh thoát ly khỏi lực hút bay thẳng tới lão.
Trong khoảng khắc tới gần, bên ngoài tinh cầu nhỏ liền tỏa ra một luồng ánh sáng rồi biến thành một cái truyền tống trận.
- Thanh Thủy tiên quân! Hứa Mộc! Đi theo ta. - Lão nhân họ Hướng vừa nói vừa bước vào trong trận pháp. Thanh Thủy và Vương Lâm bám sát theo sau. Trong tích tắc cả ba bước chân vào trong trận pháp, một vầng ánh sáng bùng lên rồi ba người biến mất.
Khi xuất hiện đã ở trên Đông Lâm tinh. Một làn gió nhẹ thổi đến mang tới cho người ta cái cảm giác: Mặc dù trên Đông Lâm tinh có rất nhiều linh khí nhưng không hề bình ổn.
Đứng trên Đông Lâm tinh, Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Hơi thở mà hắn vừa hít vào hoàn toàn khác với các tinh cầu tu chân khác trong tinh vực La Thiên.
Lão nhân họ Hướng cũng không đưa hai người Vương Lâm tới chỗ gia tộc mà bay thẳng về phía Tây. Tại phía Tây của Đông Lâm tinh là một vùng có vô số đồi núi.
Mặt đất có màu đỏ sậm, thi thoảng lại xuất hiện những đoạn tay chân bị cụt. Từ trên bầu trời, một con chim ưng hạ xuống, xé một miếng thịt thối rồi ngẩng đầu lên. Ánh mắt của nó âm u mang tới một cảm giác lạnh lẽo.
Càng đi sâu vào trong, những cánh tay, chân bị cụt càng lúc càng ít. Những ngôi mộ xuất hiện liên tiếp khiến cho Vương Lâm mặc dù nét mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng cũng phải kinh hãi.
Hắn đã tu luyện qua công pháp của Luyện Hồn tông nên rất mẫn cảm với tử khí. Hắn nhìn quanh một vòng có thể thấy số lượng hồn phách ở nơi đây có thể nói là vô vàn. Cho dù là lúc mạnh nhất của Tôn hồn phiên cũng không thể bằng nơi này.
"Nếu ở nơi đây mà hấp thu hồn phách thì có thể làm cho hồn phiên trong nháy mắt trở lại như cũ. - Vương Lâm nhìn quanh, trên đường đi hoàn toàn im lặng.
- Phía Tây của Đông Lâm tinh là cấm địa. Người ngoài không được đi vào đây. Nơi này là vị trí bế quan của lão tổ tiên của Hướng gia. - Âm thanh của lão nhân họ Hướng bình tĩnh, nhưng Vương Lâm có thể cảm nhận được trong giọng nói của lão đối với tổ tiên có một sự sùng kính không thể diễn tả bằng lời.
Thanh Thủy từ từ nhíu mày, nhìn quanh không nói gì.
Từ từ, ba người đi sâu vào vùng đất phía Tây của Đông Lâm tinh. Màu sắc trên mặt đất từ đỏ sậm biến thành một màu đen.
Đưa mắt nhìn quanh, mặt đất màu đen sẫm không hề có một chút sự sống. Nơi đây giống như là một mảnh đất tử vong, sức sống nơi đây hoàn toàn bị áp chế.
Bước đi ở đây, Vương Lâm lập tức liền có cảm giác yếu đi rất nhiều, giống như sức sống của mình bị mặt đất hút đi từ hai chân. Nếu thời gian quá dài, rất có khả năng sức sống sẽ biến mất toàn bộ.
Trên mặt không hề có một ngọn kiến trúc. Tất cả chỉ là một mảnh đất bằng phẳng. Chỉ có điều ở đây khiến cho Vương Lâm có cảm giác lo lắng. Giống như trên mặt đất có một thứ tử khí vô cùng vô tận của trời đất.
- Tộc nhân của Hướng gia, Hướng Vân Đông cầu kiến tổ tiên. - Lão nhân họ Hướng hít một hơi thật sâu, sắc mặt vô cùng cung kính, trầm giọng nói.
Mặt đất chấn động khiến cho Vương Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng. Sâu trong nền đất có một sự dao động. Sự chấn động của mặt đất chính là do quá trình dao động đó.
Dao động rất mạnh truyền lên mặt đất khiến cho cả Đông Lâm tinh rung chuyển.
- Chuyện gì. - Một âm thanh bình tĩnh trong nháy mắt vang vọng trời đất. Âm thanh đó giống như không phải phát ra từ mặt đất mà xuyên qua không gian và thời gian, từ một thế giới tu chân cổ tới đây.
Một tia sáng màu hồng khẽ lóe lên trong mắt, Thanh Thủy cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, nét mặt vẫn bình thản.
- Cuộc chiến giữa La Thiên và Liên Minh đã bắt đầu. Người này là tiên phong thuộc nhóm đầu tiên được Hướng gia chúng ta đồng ý một chuyện. Nhưng chuyện hắn cầu với sức của vãn bối không thể làm được. Mong Tổ tiên có thể thi triển Thất Tịch Thuật. - Lão nhân họ Hướng cung kính nói.
Trong khoảng khắc Hướng Văn Đông vừa dứt lời, Vương Lâm liền cảm nhận được một luồng thần thức không thể tưởng tượng được tập trung trên người mình. Mặc dù rất hoảng sợ, nhưng hắn vẫn cố gắng đứng yên, đồng thời làm cho bản thân bình tĩnh thêm một chút.
Trong cảm giác của hắn thì thần thức quá mạnh mẽ nhưng vẫn chưa thể nhìn thấu được toàn bộ bản thân hắn. Bởi từ con mắt thứ ba, thứ lực lượng bản nguyên vẫn tràn ngập toàn thân.
Đạo thần thức đó vừa đảo qua liền thu lại - Để cho hắn một mình xuống đây. - Âm thanh già nua cất lên khiến cho mặt đất rung chuyển rồi xuất hiện một cái khe hở thật sâu.
Hướng Văn Đông vội vàng vâng dạ, xoay người liếc mắt nhìn Vương Lâm. Vốn với chuyến đi này hắn cũng chỉ nắm chắc được một nửa. Dù sao thì tính tình của tổ tiên rất khác thường, không thể đoán trước. Dù là việc này do Hướng gia đồng ý với lời hứa trong chuyện phong Tiên cũng không được tổ tiên quan tâm.
Thấy tổ tiên đồng ý, Hướng Văn Đông mỉm cười:
- Hứa Mộc! Ngươi xuống đi. Ta ở chỗ này chờ ngươi.