Tiếng rống này vốn đã rất lớn giờ phút này lại được phóng đại vô số lần, từ trong chiếc loa tràn ra. Thiên địa trong tích tắc này sụp đổ, cả huyễn cảnh tầng một lấy mắt thường cũng có thể thấy đang tan rã.
Tiếng rống này hình thành một luồng lực lượng khó có thể hình dung nổi giống như gió lốc thổi tới chín mặt trời bên ngoài cơ thể đạo nhân bảy màu. Ngọn lửa trên chín mặt trời này lập tức bị dập tắt không ít, âm thanh cũng xuyên qua chín mặt trời này mà truyền vào trong hai tai đạo nhân bảy màu!
Đạo nhân bảy màu đang ở trong huyễn cảnh tầng hai. Vẻ mặt hắn kích động, vốn dĩ thứ này không thể xuất hiện trên một tu sĩ như hắn nhưng giờ phút này hắn căn bản khó có thể áp chế. Hắn đợi ngày này đã nhiều năm như vậy, nếu không có cơ hội này thì có thể hắn phải đợi cả đời!
Hôm nay rốt cục mượn lực lượng huyễn ảo từ Tiên Cương đại lục, hắn có thể tìm được tung tích của hồn thứ ba, tuy không rõ ràng lắm dấu vết do bản thân hắn tác động nhưng lại vô cùng chân thật. Dù thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên hắn có thể tới gần hồn thứ ba như vậy!
Dưới ánh mắt của hắn, hắn thấy hồn thứ ba xuyên qua Triệu Hà ngày nay, hướng về phía Côn Hư của vạn năm sau bay tới. Hai tay hắn bắt quyết, muốn xem cho rõ hơn. Nhưng đúng vào lúc này, kinh biến nổi lên!
Trong tai hắn truyền tới một tiếng rống kinh thiên động địa. Tiếng rống này lúc đầu còn không mãnh liệt nhưng hầu như chỉ trong nháy mắt đã lập tức tăng lên vô số lần, trở thành tiếng vang duy nhất trong tai đạo nhân bảy màu!
Hống!
Cũng trong tiếng gầm thét này, tất cả mọi thứ trước mặt đạo nhân bảy màu dường như bị một lực lượng mạnh mẽ tràn tới xé tung ra, dường như muốn đánh tan huyễn cảnh của hắn lôi hắn ra ngoài!
Phía trước, hồn thứ ba vừa rồi còn rõ ràng, lúc này tiêu tán với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, chỉ trong chớp mắt tinh đồ đã ầm ầm sụp đổ. Không chỉ có tinh đồ, tất cả mọi thứ bốn phía lúc này đều tan rã toàn bộ!
Hết thảy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, vào thời khắc mà đạo nhân bảy màu kích động nhất, sắp sửa thấy rõ nơi hồn thứ ba đến thì mọi thứ tiêu tan.
Đạo nhân bảy màu sửng sốt một chút. Hắn không có cách nào ngăn cản bởi vì thân thể hắn ở tầng huyễn cảnh thứ nhất đã bị đánh thức.
-Không!
Đạo nhân bảy màu sau khi lặng người đi liền phát ra tiếng gào thét phẫn nộ tột cùng!
Tiếng gào thét này từ trong miệng hắn truyền ra, cũng từ trong miệng của đạo nhân bảy màu đang ngồi trên đỉnh núi ở huyễn cảnh tầng một truyền ra. Âm thanh ầm ầm trực tiếp va chạm với lực lượng một tiếng rống của Vương Lâm, hình thành một lực lượng hủy diệt!
Lục đại bổn nguyên sụp đổ. Vương Lâm phun một ngụm máu tươi, thân thể bùng bùng, gần như xương tan thịt nát, đau đớn vô cùng. Thân thể hắn bị đánh bay đi. Cùng lúc đó, chín mặt trời trong tiếng gầm của đạo nhân bảy màu khuếch tán về bốn phía. Một lực lượng trùng kích mạnh mẽ đánh sâu vào Vương Lâm một lần nữa.
Trong lúc nguy cấp, thân thể Đạo cổ bất diệt của Vương Lâm bùng lên nhanh chóng khôi phục. Hắn giơ tay phải lên vung về phía trước. Chỉ thấy tấm buồm mặt quỷ biến ảo ra cuốn bên ngoài thân thể hắn nhoáng lên một cái, trong nháy mắt khi lực trùng kích đánh tới, thân thể Vương Lâm liền tiêu tán.
Bên trong vùng tinh không tràn ngập thi thể mãnh thú, ở một nơi không có nhiều thi thể lắm cách đạo nhân bảy màu đang ngồi khoanh chân hơn trăm trượng. Vương Lâm mở bừng đôi mắt, ánh mắt ảm đạm, phun một ngụm máu tươi, không chút do dự lùi về phía sau.
Một bước lùi này, thân thể hắn đột nhiên biến mất, khi xuất hiện đã ở một nơi cực xa, lại phun một ngụm máu tươi nữa. Vương Lâm thậm chí cả thời gian chữa thương cũng không có, điên cuồng bỏ chạy.
Lúc này đạo nhân bảy màu đang ngồi trong đám thi thể mãnh thú đột nhiên mở bừng đôi mắt, hai mắt đỏ rực, thần sắc vặn vẹo, nhìn chằm chằm vào một chỗ gầm lên điên cuồng.
-Vương Lâm, thất thải ta nếu không giết ngươi, thề không làm người!
Tiếng gầm ầm ầm tràn khắp tinh vực. Thi thể mãnh thú bên cạnh đạo nhân bảy màu lúc này run lên, ầm ầm sụp đổ, hóa thành những đám tro bụi bị cuốn về tám hướng.
Đạo nhân bảy màu đứng phắt dậy, mang theo sát khí ngập trời đuổi giết Vương Lâm!
Vương Lâm trong khi bỏ chạy nghe được tiếng gầm phẫn nộ này, sắc mặt trắng bạch, không dừng lại chút nào mà phun một ngụm máu tươi, dùng huyết độn bỏ trốn!
-Nói nhảm, dù ta không phá hoại việc hắn tìm kiếm hồn thứ ba thì hắn đuổi ta tới nơi này trong lòng cũng có ý đồ ác độc!
Ánh mắt Vương Lâm dù ảm đạm nhưng lại không hề hối hận vì hành vi vừa rồi của mình.
Hắn phải làm như vậy. Nếu không phá hủy kế hoạch này của đạo nhân bảy màu thì việc hắn tới tế đàn cũng chỉ là cách trì hoãn thời gian tử vong mà thôi.
Nếu lời nói của Phàn San Lộ là chân thật thì một khi đạo nhân bảy màu tìm được hồn thứ ba, không chỉ có hắn mà cả thế giới trong động phủ này cũng không còn chút hi vọng nào nữa!
Nếu hắn nắm được tất cả, trở thành Thất Thải Tiên Tôn mới thì sinh tử của Vương Lâm không phải do bản thân hắn nắm giữ nữa!
Loại chuyện như vậy hắn tuyệt không cho phép phát sinh. Phá hoại kế hoạch của đối phương là việc hắn phải làm! Dù làm vậy đem đến hậu quả là hắn bị tử vong áp sát!
Giờ phút này vừa bỏ chạy, tinh không phía sau Vương Lâm vừa run rẩy. Hắn cảm nhận được rõ ràng đạo nhân bảy màu đang điên cuồng truy kích. Tu vi của đạo nhân bảy màu cao thâm, thần thức tản ra rộng lớn vô cùng, muốn tìm được hắn vô cùng dễ dàng!
-Lúc này chỉ có tới tế đàn thì có lẽ nó mới giúp ta giải được mối nguy sinh tử này! Hy vọng việc này là thật!
Vương Lâm trước khi quyết định phá hoại kế hoạch của đạo nhân bảy màu đã trầm ngâm trong vòng nửa nén hương.
Trong thời gian này hắn không chỉ suy nghĩ mà cũng dung nhập bên trong hồn phách của Thiên Vận Tử, triển khai bói toán. Kết quả cuối cùng là tế đàn chính là nơi hắn tìm được sinh cơ.
Trong cái khe Vân Hải tinh vực, trong tinh hải mờ mịt, nơi mà Phàn San Lộ nói chính là do thiên đạo cắn nuốt Liên Đạo Phi là tạo thành vết nứt, bởi vì Thất Thải Tiên Tôn tan xác, hóa thành ba hồn bảy phách, trong chém giết mà hình thành.
Nàng còn nói nơi này tiếp xúc với một không gian kỳ dị, cho nên mới có nhiều mãnh thú như vậy.
Giờ phút này sâu trong cái khe trong tinh không đen tối có một tế đàn khổng lồ đang trôi nổi. Tế đàn này đã bị tàn phá. Nó lơ lửng trong tinh không nhưng không bay đi mà cố định một chỗ Toàn bộ tế đàn màu đen không khác gì tinh không. Chỉ có bên ngoài rìa của nó lại mơ hồ lộ ra ánh sáng nhu hòa.
Tế đàn này sở dĩ bị cố định là vì một phía của nó giống như đang tiến vào một tầng không gian khác, tầng tầng lớp lớp tiếp xúc, mấy vạn năm không tiêu tán.
Nơi tiếp xúc với không gian khác kia không có khe hở mà có một chút tổn hại, lan ra vài vết nứt li ti, cũng có ánh sáng từ trong đó tỏa ra.
Những luồng khí tức từ trên tế đàn lan ra, tràn ngập bốn phía nhưng lại không tản rộng mà như bị một luồng lực lượng vô hình bao phủ hạn chế không cho khuếch tán.
Tế đàn này giống như một ngọn núi nhỏ, mang hình bát giác, bốn phía có tầng tầng lớp lớp cầu thang. Đỉnh của cầu thang cũng là vị trí cao nhất của tế đàn là một vùng rộng trăm trượng, vô cùng bằng phẳng. Nếu tới gần nơi này có thể mơ hồ nhìn thấy trên đó có vô số ký hiệu màu đen hợp thành một trận pháp tang thương.
Trong trung tâm của trận pháp này, cũng là trung tâm của tế đàn có một cánh tay! Luồng khí tức Đạo Cổ chính là từ trong cánh tay này lan ra.
Nhưng cánh tay này không lớn chỉ tầm mười trượng. Nó an tĩnh nằm ở đó, không hề nhúc nhích.
Xuyên qua những vết nứt trên tế đàn có thể nhìn thấy cảnh tượng của không gian khác. Đó là một thế giới chim ca hoa nở, trên mặt đất có rất nhiều tiên thảo, lại còn có một vài tiên thú đuổi nhau, giống như là thế ngoại đào viên vậy.
Đúng lúc này thì một tiếng kêu thảm thiết từ trong đào viên kia truyền ra. Tiếng kêu thảm thiết đó lộ ra vẻ khẩn cầu và bất lực khiến người ta sau khi nghe được phải cảm thấy đồng tình.
-Các tiểu tổ tông ơi, các người buông tha cho ta đi. Ta thật sự không còn chuyện cổ nữa đâu. Các người dù có cho ta nhiều pháp bảo hơn nữa thì ta cũng không còn chuyện cổ mà. Một trăm năm rồi, ta nói tới miệng khô lưỡi đắng, không chịu nổi nữa rồi!
Tiếng kêu thảm thiết đó vang lên, chỉ thấy trong một cái khe cách tế đàn không xa, một khuôn mặt tiều tụy đôi mắt vô thần, đầy vẻ thống khổ từ bên trong đó ló ra.
Trong cái khe này rõ ràng có một tấm màng vô hình. Nhưng đối với người này mà nói, tấm màng này dường như không tồn tại. Thân thể hắn lộ ra hơn phân nửa, hiện ra hình dáng của hắn.
Xuyên qua khe nứt, có thể nhìn thấy phía sau người này, trong không gian kỳ dị kia có hai cô bé tầm tám tuổi. Hai cô bé này trông rất đáng yêu, một người mặc váy tím, một người mặc váy xanh.
-Hàm Hàm hay tha cho hắn. Ta thấy hắn thật đáng thương.
Ánh mắt cô bé mặc váy xanh lộ vẻ không nỡ kéo bạn mình.
Thân ảnh kia nghe thế, nước mắt chảy xuống, hai mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
-Oa Oa, chuyện cổ hắn còn chưa kể hết mà ngươi đừng có thương hắn. Hắn lúc vừa tới nơi này không phải còn uy hiếp chúng ta sao.
Cô bé tên là Hàm Hàm nắm lấy chân của thân ảnh kia, lôi lại phía sau. Đối phương gào lên một tiếng thê lương, thân thể lại bị túm lại.
-Tham Lang, ngươi mau kể hết chuyện xưa đi. Ngươi vừa mới kể tới Vọng Nguyệt, mau kể tiếp đoạn sau đi.
Ánh mắt cô bé tên Oa Oa ẩn hiện ý cười, nhìn Tham Lang, suy nghĩ một chút rồi mở miệng.
-Nếu không thì thế này đi. Ngươi kể chuyện cổ cho chúng ta một ngàn năm ta sẽ thả cho ngươi rời đi.
Tham Lang rên rỉ một tiếng, nhìn lại thân thể mình vừa bị túm về, lại nghe lời nói vừa rồi của Oa Oa, nước mắt trên mặt càng nhiều.
-Ta biết là thế này mà. Hai người các ngươi. Các ngươi.lần trước cũng thế này. Ta thật sự không còn truyện cổ nữa. Ta muốn uống nước.