Tổn Kiếp của Cổ Thần còn quỷ dị hơn so với Ngũ Suy của tu sĩ. Dựa theo những ký ức của Đồ Ti trong đầu Vương Lâm thì càng là Cổ Thần dũng mãnh thì Tổn Kiếp tiến đến càng chậm. Tuy chỉ Cổ Thần lục tinh mới bắt đầu Tổn Kiếp nhưng có một vài Cổ Thần đến thất tinh mới gặp Tổn Kiếp đầu tiên, sau đó lại ngày càng nhanh.
Thậm chí còn có một số Cổ Thần với số lượng cực nhỏ, mãi khi đến bát tinh mới gặp phải Tổn Kiếp đầu tiên. Ví dụ như Cổ Thần Đồ Ti, mãi đến bát tinh thì Tổn Kiếp mới đến và hắn vượt qua rất thoải mái, sau đó thần thông lại tăng tiến rất nhanh, Tuy không đạt đến cửu tinh nhưng lại đến bát tinh đỉnh phong. Nếu càng muốn trùng kích vào cửu tinh hiếm có trong truyền thuyết thì mới phải tu luyện Mặc Lưu Phân Thần Thuật. Còn đệ tam Tổn Tam Kiếp chính là kiếp cao nhất của bộ tộc Cổ Thần, rốt cuộc nó có dạng gì thì Đồ Ti không thể biết được.
Khi ngũ tinh thì gặp phải Nhất Tổn lưỡng kiếp đầu tiên, trong ký ức của Đồ Ti cũng không có. Mỗi khi nghĩ đến đây thì Vương Lâm đều phải cười khổ. Cổ Thần Tổn Kiếp đến quá sớm cũng không phải liên quan đến vấn đề Cổ Thần có hoàn chỉnh hay không, nhưng lại có liên quan đến cách vận dụng lực Cổ Thần giống như Phụ Hà trên lãnh thổ Yêu Linh. Tất cả những điều trên chứng tỏ Vương Lâm là một Cổ Thần ngũ tinh đầu tiên gặp Tổn Kiếp. Nếu là Cổ Thần bát tinh thì sẽ thoải mái vượt qua Tổn Kiếp nhưng lại là con đường sinh tử đối với Vương Lâm.
Nhất Tổn Lưỡng Kiếp, chữ tổn trong đó chính là toàn thân liên tục tổn thương. Khi ở Chu Tước Thánh Tông thì nửa người bên dưới của Vương Lâm đã là những khớp xương đen kịt. Khi đi đến Vân Hải tinh vực này thì tổn thương lại tăng lên, từ ngực trở xuống đều là xương đen.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, cũng chỉ là cái tổn đầu tiên mà thôi. Thân thể Vương Lâm đang liên tục tổn thương đến khi không còn chút máu thịt nào thì Tổn Kiếp đầu tiên mới chấm dứt và Lưỡng Kiếp lại đến.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bản tôn chắc chắn sẽ chết, nhưng cũng may mà Vương Lâm đoạt được máu huyết của Đồ Ti, lúc này mới có lực để đánh cuộc một lần.
Sâu trong mặt đất trong Quy Nguyên Tông, bản tôn đang khoanh chân ở địa phương làm nhiệm vụ, tất nhiên thân thể bản tôn đã không còn chút máu thịt nào, chỉ còn trơ ra một bộ xương.
Trên khung xương được bao phủ một tầng máu tươi giống như một tấm màng mỏng dính chặt vào khung xương khắp toàn thân. Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy giữa khung xương và màng máu tươi này mơ hồ chảy một chút máu. Trong nháy mắt khi phân thân tiến đến, trong hốc mát của bản tôn dột nhiên sáng lên u quang, giống như đã thức tỉnh.
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống rồi yên lặng nhìn bản tôn. Hắn ngồi đây hộ pháp, đồng thời cũng dung nhập toàn bộ tâm thần vào trong cơ thể bản tôn để chia sẻ những cơn đau khổ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba ngày, trong ba ngày qua nỗi đau của bản tôn liên tục tãng lên. Loại cảm giác mà toàn thân đã không còn chút máu thịt nào chỉ còn lại xương cốt nhưng thần trí vẫn thanh tĩnh có thể làm người ta phải nổi điên. Trong ba ngày qua, thân thể bản tôn đã phình to lên gấp đôi.
Lúc này bên dưới mặt đất Quy Nguyên Tông có một bộ khung xương hơn mười trượng nằm đó. Trên khung xương của bản tôn lấp lánh huyết quang, tốc độ vận chuyển của máu tươi bên dưới màng huyết quang lại trở nên nhanh hơn.
Lại ba ngày nữa trôi qua, khung xương của bản tôn đã hoàn toàn kéo dài đạt tới ba trăm trượng. Những màng máu trên khớp xương còn lớn hơn một con người bình thường vẫn còn vận chuyển, nhưng tốc độ lại dần trở nên chậm lại, cuối cùng thì tiêu tán.
Nhưg dòng máu này chính là máu của Đồ Ti, sau mấy ngày vận chuyển thì đã dần bị xương cốt của bản tôn hấp thu. Trong nháy mắt khi tất cả đã bị bản tôn hấp thu thì Tổn Kiếp đầu tiên kết thúc.
Trong khoảnh khắc này, u quang trong mắt bản tôn thì khớp xương chân khổng lồ giống như có một lực lượng vô hình hóa thành bàn tay rồi bóp nát từng chút một.
Những khúc xương dưới chân đột nhiên vỡ ra từng tấc một rồi hóa thành tro rơi xuống bên cạnh. Dưới nổi đau khó có thể tưởng tượng này, khung xương toàn thân bản tôn đều run rẩy, nhưng âm thanh két két kia lại không tiêu tán mà ngược lại càng trở nên dữ dội hơn.
Đến giai đoan cuối cùng hầu như có tiếng sấm vang vọng từ sâu trong lòng đất. Mỗi lần có âm thanh vang lên thì có một khúc xương trên thân thể bản tôn vỡ nát. Vẻ mặt phân thân Vương Lâm trở nên trắng nhợt, hắn cắn răng cùng bản tôn chịu đựng nổi đau không thể nào tưởng tượng nổi. Trên mặt Vương Lâm nổi đầy gân xanh, những giọt mồ hôi tcủa như hạt đậu đang rơi xuống như mưa.
Cốt kiếp này chính là đang dùng phương thức vô hình để giáng xuống. Nhưng với lực sinh mệnh khổng lồ của Cổ Thần thì dù mất đi máu thịt, trong cơ thể chỉ còn một luồng sinh cơ cuối cùng cũng có thể khôi phục lại được. Tổn kiếp đầu tiên chính là xóa đi những sinh cơ này.
Sau khi sinh xơ bị xóa bỏ, cốt kiếp lại mãnh liệt kéo đến như hồng thủy. Nếu bị phá đi tất cả sinh cơ thì bản tôn tiêu tán sạch sẽ thì chỉ có một kết cục là chết, bản tôn chết thì phân thân cũng diệt vong.
Nếu muốn vượt qua cốt kiếp này thì bản tôn nhất định phải nghịch lại những tổn thương, làm thức tỉnh sinh cơ để đối kháng với cốt kiếp cho đến khi xương cốt toàn thân lại ngưng tụ một lần nữa. Khung xương mới được ngưng tụ ra sẽ vững chắc hơn trước kia rất nhiều lần, pháp bảo không thể làm tổn thương được hắn.
Cho nên dù bản tôn Vương Lâm cực kỳ đau đớn, nhưng vẫn đang cố gắng chịu đựng cảm giác xương cốt toàn thân liên tục vỡ nát. Chỉ trong khoảnh khắc khi tất cả khung xương đều vỡ nát mà phản kháng mới làm cho cốt kiếp biến thành cơ hội cho bản tôn đề thăng thực lực. Nhưng nếu không kiên nhẫn đợi đến lúc đó thì dù phản kháng thành công thì chỉ có một bộ phận khung xương được ngưng tụ lại mà thôi, những khúc xương còn lại vẫn giống như trước kia.
Nếu như vậy thì Vương Lâm sẽ lãng phí mất một cơ hội đối với cốt kiếp lần này. Nhưng Vương Lâm biết, càng đợi đến giai đoạn sau cùng mới phản kháng thì xác suất thành công lại càng thấp, khi khung xương liên tục vỡ vụn và phạm vi tan vỡ ngày càng lớn thì độ khó cuối cùng của tổn kiếp lại càng cao.
Trên thực tế thì trong bộ tộc Cổ Thần, tạm thời không nói đến những tên Cổ Thần bát tinh, tất cả những Cổ Thần thất tinh đều chọn phương thức đến khi tất cả khung xương tan vỡ mới bắt đầu phản kháng, dùng cốt kiếp này để biến thành tạo hóa.
Nhưng ý niệm sinh ra trong đầu thì tốt đẹp nhưng rất ít Cổ Thần có thể làm được điều đó. Trong đám bọn họ có rất ít người thật sự kiên trì đợi đến khoảnh khắc cuối cùng, thường thì khi xương cốt chỉ còn lại như móng tay thì đã bắt đầu phản kháng cốt kiếp. Vì vậy mà một khúc xương nhỏ như móng tay trên cơ thể phần lớn Cổ Thần sẽ trở thành sơ hở duy nhất và khó thay đổi nhất.
Cổ Thần thất tinh đã là như vậy thì Cổ Thần lục tinh lại càng có rất ít người kiên trì đến khoảnh khắc cuối cùng. Giai đoạn một khoảnh khắc cuối cùng này chính là đường cùng, nếu tiến tới rất nhiều bước thì có thể thành công nhưng nếu lui ra phía sau một bước thì chính là vực sâu, hình thần câu diệt.
Còn chuyện mình có thể kiên trì được đến khoảnh khắc cuối cùng hay không, Vương Lâm cũng không chắc chắn. Nhưng đây là một cơ hội để tiếp tục ngưng tụ lại khung xương một lần nữa, để chính mình trở thành Cổ Thần thực sự mà chẳng phải là không hoàn chỉnh như trước đây, trong lòng Vương Lâm đột nhiên bùng lên một ý niệm liều mạng.
- Phân thân vì nghịch tu, bản tôn vì nghịch tộc, Vương Lâm ta cả đời tu đạo chỉ có một chữ nghịch, nghịch thiên, nghịch kiếp, vàng muốn nghịch mệnh! Kiếp nạn không thể ngăn cản đạo nghịch của ta!
Ánh mắt của Vương Lâm phân thân và bản tôn đều lấp lánh, vẻ mặt lộ ra vẻ không chịu khuất phục.
Không có kêu gào, không gầm rống, chỉ là bất khuất trước tầm mắt của thiên địa. Nhưng những nghịch ý trong lòng Vương Lâm đang toan tính lại điên cuồng bùng ra, gây ra những chấn động kinh thiên động địa vô hình.
Những tiếng nổ ầm ầm và ken két vang lên liên tục, trên khung xương của bản tôn, chân phải đã hoàn toàn nát vụn. Ngay cả chân trái từ đầu gối trỏ xuống đã trở thành tro bụi. Những tiếng xương vỡ từ trong mặt đất truyền ra rồi chậm rãi phóng ra khỏi mặt đất.
Trong thời gian một tháng, toàn bộ Mạc La đại lục đều có thể nghe thấy từ trong mặt đất truyền ra những tiếng nổ ầm ầm. Lúc đầu thì âm thanh này vẫn còn rất nhỏ, nhưng đến lúc này đã càng ngày càng lớn làm cho mặt đất sinh ra những chấn động nhỏ.
Tất cả phàm nhân trên Mạc La đại lục đều trở nên kinh hoàng, cũng chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra. Cả đám người chỉ biết quỳ xuống đất cúng bái, cầu mong trời xanh bót giận.
Tu sĩ trong Quy Nguyên Tông cũng rất coi trọng loại chuyện thế này, tất cả đều lên đường để truy tìm sự thật. Những âm thanh ầm ầm kia vang vọng vào tai bọn họ như tiếng gầm rống, tơi vào tai làm chấn động tâm thần.
Lý Hướng Đông cùng Lữ Yên Phỉ và hai lão già khác, đám người tứ đại trưởng lão bọn họ đang lơ lửng giữa không trung mà ánh mắt chuyển lên trên mặt đất. Với tu vi của bọn họ tất nhiên sẽ cảm nhận được rất rõ vị trí đang truyền lên những âm thanh ầm ầm kia.
Mấy ngày trước Lý Hướng Đông cũng muốn tiến lên thăm dò nhưng lại bị Lữ Yên Phỉ ngăn cản. Nhưng đến bây giờ những tiếng nổ ầm ầm này lại ngày càng dữ dội, giống như kinh thiên động địa.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng không đáng nói, quan trọng hơn là tất cả nguyên lực trong trời đất Mạc La đại lục lại xuất hiện rồi vận chuyển trong một phạm vi rất lớn những tiếng nổ ầm ầm kia ngày càng dữ dội. Giống như có một lực lượng vô hình đang điều khiển, đang hóa thành một vòng xoáy khổng lồ điên cuồng hấp đẫn tất cả nguyên lực trong trời đất.
Làm cho bốn người bọn họ cảm thấy cực kỳ đáng sợ và không thể tin nổi chính là bên ngoài tinh không của Mạc La đại lục có rất nhiều luồng nguyên lực khổng lồ điên cuồng hướng về phía này ngưng tụ lại. Tuy nguyên lực vẫn còn bao phủ bên ngoài nhưng nếu lực lượng nguyên lực ngưng tụ bên ngoài Mạc La đại lục sẽ tan vỡ trong nháy mắt. Khi nghĩ đến những hậu quả khổng lồ như vậy thì da đầu của bốn người này đều cảm thấy tê dại.
Càng làm cho đám người này kinh hoàng chính là trong đám sương mù bên ngoài Mạc La đại lục lại thường xuất hiện thân thể mãnh thú. Cũng không biết vì cái gì mà tất cả những mãnh thú này lại bị kéo đến đây, trong ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mạc La đại lục lộ ra những luồng sáng hung ác và do dự.
Nhiều mãnh thú đã vài lần muốn nhảy vào bên trong nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn. Tình cảnh này giống như ở nơi đây có thứ gì hấp dẫn làm đám mãnh thú kia bắt buộc phải chạy đến. Nhưng lý trí lại không cho đám hung thú kia tiến lên phía trước, nên chúng mới lộ ra vẻ do dự như vậy.
Trong đám mãnh thú này có cấp năm, thậm chí còn có cấp sáu. Thậm chí còn đáng sợ hơn chính là Lý Hướng Đông còn nhìn thấy một con mãnh thú cấp bảy, mãnh thú này đủ để chiến đấu với tu sĩ Tịnh Niết trung kỳ rồi.
- Lữ sư muội, mặc kệ vì sao trước đây ngươi ngăn cản ba người chúng ta tiến lên kiểm tra, nhưng hôm nay chúng ta nhất định phải đi nhìn xem rốt cuộc trên Mạc La đại lục của chúng ta xuất hiện thứ gì. Ta muốn xem thứ gì có thể điều động nguyên lực trong thiên địa và tinh không, thứ gì có thể làm cho nhưng con hung thú ngày thường ẩn giấu trong sương mù không chịu xuất hiện lại phải ngưng tụ ra.
Lý Hướng Đông vừa nghĩ đến hình bóng của con mãnh thú cấp bảy thì tâm thần lại chấn động. Lúc này hắn nhìn chằm chằm vào Lữ Yên Phỉ, vẻ mặt hắn cực kỳ ngưng trọng. Hai lão già bên cạnh cũng trầm tư nhìn về phía Lữ Yên Phỉ. Vẻ mặt Lữ Yên Phỉ hiện lên vẻ bất an, nàng cắn môi dưới rồi khẽ gật đầu.