Sau khi rời khỏi bệnh viện, Diệp Quân Lâmvà Cổ Phong bèn trở vê sân quân khu.
“Tướng quân, trước đó tôi có nghe thấy mộttin tức rằng vua sát thủ 47 Bắc Âu đã xuất hiện vàđến Việt Nam rồi, không biết anh ta muốn ám sátai!”
Cổ Phong tán gẫu.
“Sát thủ 47? Tôi biết anh ta! Trước kia ở bênMỹ anh ta từng ám sát một thành viên của Khu 51bí ẩn và tấu thoát an toàn! Sau đó còn ở chiếntrường Trung Đông giữa mưa bom bão đạn kẻđịch trùng trùng thành công lấy được đầu củamột danh tướng!”
Diệp Quân Lâm nhàn nhạt nói.
“Nhưng sao anh ta dám đến Việt Nam giếtngười? Việt Nam không phải là cấm địa của línhđánh thuê và sát thủ hay sao?”
Ánh mắt Diệp Quân Lâm trở nên âm trầm lạnh lẽo.
“Đúng vậy! Gan cũng to quá! Kể cả anh ta cólà vua sát thủ Bắc Âu đi nữa!”
Cổ Phong cười nói.“Chút nữa tôi bảo Bắc Phương đi tra xemngười này đang ở đâu, một tên sát thủ ở cấp độnày đến Việt Nam kể cả không làm gì thì cũng làmột mối nguy hiểm tiềm tàng!”
Diệp Quân Lâm nói.Hai người vừa đi vừa tán gẫu, chẳng mấy đã đi đến khu vực thưa thớt, trên đường chẳng có một ai. Ánh đèn đường ảm đạm, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào. Bầu không khí xung quanh có chút kỳ lạ.
“Nơi này yên tĩnh quá, sẽ không có người nào đến quấy rầy!” Cổ Phong cảm thán.
Diệp Quân Lâm không đáp, đôi lông mày chau lại.
“Pằng!”
Giây tiếp theo một viên đạn từ đầu bắn tới.
“Tránh!”
Diệp Quân Lâm dựa vào phản ứng nhạy béncủa mình mà túm lấy Cổ Phong nhào sang mộtbên để tránh né viên đạn.
“Rầm”
Chỗ bọn họ đứng một giây trước xuất hiệnmột viên đạn lao qua, không có vật cản, viên đạntrực tiếp đâm thẳng vào tường, bức tường lập tứcbị cày ra một lỗ hổng lớn bằng nắm đấm.
Có thể tưởng tượng, nếu viên đạn này bảntrúng đầu người, đảm bảo sẽ nổ tưng như quảdưa hấu.
“Có bắn tia!
Cố Phong hít một ngụm khí lạnh.Cậu ta đã từng lên chiến trường nên cậucũng biết rõ uy lực của viên đạn này kinh khủngthế nào.
“Rầm rầm!”
Xung quanh vẫn chưa bình tĩnh lại thì hai viênđạn đã lại ra khỏi nòng.
Hai người Diệp Quân Lâm liên túc né tránh,khả năng tránh như cá trạch, viên đạn không thếbắn trúng.
Đáng tiếc bức tường phía sau lại không maymắn như vậy, nó phải liên tục những làn đạn nhưmưa rơi, chăng mấy chốc vách tường trỏ nêngiống cái sàng rồi! “Rầm rầm!”
“Rầm rầm!”
“Rầm Rầm!”
Sát thủ 47 không ngừng bóp có khẩu súngngắm trong tay, từng viên đạn bay vèo vèo vềphía hai người Diệp Quân Lâm.
Hai người Diệp Quân Lâm vẫn nỗ lực nétránh hết mình.
Cuối cùng hai người nhảy vào trong sân rồitrốn phía sau hầm trú ẩn.
“Rầm rầm..”
Bức tường cao hơn 30m sau khi hứng chiumưa đạn, cuối cùng cũng anh dũng sụp đổ.
“Sát thủ 471 Diệp Quân Lâm và Cổ Phong liếc nhau, haingười đã đoán ra người tới là ai.
Thì ra là Vua sát thủ xứ Bắc Âu tới đối phó mình!
Diệp Quân Lâm nở nụ cười.