Đợi lát khi Lý Từ Nhiệm xuất hiện, gã nhất định sẽ dùng một giây khiến Lý Từ Nhiệm bị thương.
Đang lúc gã đắc ý thì lại kinh ngạc phát hiện phía trước có một người, người đó chậm rãi quay đầu lại.
Suýt chút thì hù chết tên sát thủ này.
Gã tính thoát đi thì người này liền tóm lấy gã.
Tầm!
Một bàn tay khác liền đập vào mặt gã, trong nháy mắt máu tươi văng ra.
“Tiếp theo!”
Diệp Quân Lâm xoa xoa tay, châm một điếu thuốc rồi rời đi.
Sau đó, chung quanh công ty không ngừng có người ngã xuống.
Hơn mười tên sát thủ bị tiêu diệt toàn bội “Hình như có điểm bất thường, đã hơn mười hai giờ rồi mà sao một tên sát thủ cũng không về?”
Sau khi chò mấy tiếng, Chí Khiếu Thiên đứng ngồi không yên.
Bọn sát thủ không trở lại, cũng không có tin tức.
Xem ra xảy ra chuyện rồi.
“Tôi cũng cảm thấy có vấn đề, nhiều sát thủ cao cấp như vậy mà không giải quyết được một người phụ nữ?
Chí Nguyên Sinh kinh ngạc nói.
“Tranh thủ thời gian liên hệ với nhóm sát thủ này đi, xem rốt cuộc bọn họ đang làm gì?”
Chí Khiếu Thiên bước qua bước lại, trong lòng bực bội vô cùng.
Chí Nguyên Sinh gọi điện hết người này đến người khác, nhưng lại chẳng liên hệ được với một ai.
“Xảy ra chuyện rồi, nhưng nhiều người như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Chí Khiếu Thiên không tin có người sẽ ứng phó được với nhiều sát thủ đến vậy.
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Mọi người có chuyển phát nhanh.”
Nhân viên giao hàng đến đưa cho Chí Nguyên Sinh một cái hộp.
“Chuyển phát nhanh của chúng ta?”
Chí Nguyên Sinh nghi hoặc nhìn.
Đồng thời ông ta còn ngửi được một mùi kỳ quái.
“Cái gì? Chuyển phát nhanh? Tôi tới Kim Lăng này có quen biết ai đâu?”
Chí Khiếu Thiên kinh ngạc nói.
“Mở ra xem.”
Sau khi mở hộp ra, chính là âm thanh của tiếng hít khí lạnh.
Bởi vì trong hộp đều là những ngón tay đẫm máu.
Chí Khiếu Thiên bị dọa đến sắc mặt cũng trắng bệch.