Diệp Quân Lâm nghiêm túc nói.
“Ò, là vì chị à, nhưng anh rễ này, anh chỉ cần quản em là được rồi.”
VietWriter
Mắt mát là có, nhưng Tiêu Thắm vẫn rất vui.
Mười một giờ.
Hoằng Nguyên sơn trang.
Nhà họ Sở đã chuẩn xong tất cả.
Ngoài hai chiếc xe hơi ra, trong xe vệ sĩ phía sau còn chứa một hòm vàng bạc châu báu.
Đọc nhanh ở VietWriter
Trong đó không thiếu những loại châu báu như Dạ Minh Châu.
“Nhà họ Sở ta tới cửa xin kết thông gia, hình thức. nhất định phải lớn!”
Sở Nhậm Hùng sờ râu nói.
Ông ta quay đầu nhìn một cái, ngạc nhiên nói: “Thiên Truyền, cháu sao thế? Tối qua không nghỉ ngơi tốt à?
Vành mắt đen nặng thế? Mặt mày phờ phạc!”
Sở Thiên Truyền xấu hổ cười: “Vâng, cháu lạ giường, ngủ không quen.”
Kỳ thực là Sở Thiên Truyền sợ quá không ngủ được.
Lo lắng hãi hùng cả đêm.
“Ha ha, không sao! Sau này nhà họ Sở đứng vững chân ở Kim Lăng, cháu phải ở đây một thời gian dài, sẽ quen thôi!”
Sở Nhậm Hùng vuốt râu cười, trong đầu hiện ra bản kế hoạch to lớn.
Trong suy nghĩ của ông ta, Kim Lăng đã là miếng thịt bên mép của nhà họ Sở rồi.
Sở Thiên Truyền sợ hãi.
Còn bảo anh ta ở Kim Lăng trong thời gian dài 4?
Anh ta không dám ra khỏi cửa luôn ấy.
“Ông nội, cháu muốn trao đổi với ông chuyện này được không?”
Sở Thiên Truyền sờ đầu nói.
“Chuyện gì?”
Sở Nhậm Hùng hỏi.
“Ông nội, chúng ta rút khỏi Kim Lăng đi? Cũng đừng xin kết thông gia nữa! Không có tác dụng đâu!”
Nghe Sở Thiên Truyền nói xong, mắt Sở Nhậm Hùng nhìn thẳng luôn.
“Có chuyện gì? Cháu nói rõ ra cho ông!”
Sở Nhậm Hùng phẫn nộ nói.
Sở Thiên Truyền đã sợ thật rồi.
Một khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại Kim Lăng.
“Nhảm nhí! Sao cháu không có một tí tự tin nào vậy? Ở Kim Lăng, nhà họ Sở ta còn sợ được hả? Ai có thể uy hiếp được chúng ta?”