Sở Thiên Truyền lắc đầu: “Không được! Phải tuyệt đối bí mật, tôi muốn bảo đảm không được để xảy ra bất cứ sai xót nào[“
Trương Đông Húc lập tức nói: “Cậu Sở nói như thế thì tôi biết mọt nơi bí mật – Câu lạc bộ Ám Dạ.
VietWriter
Nơi đó có thể nói là nơi bí mật nhất tỉnh thành, nhất định phải có người quen giới thiệu mới được vào! Những người khác đều không thể đi vào!
Rất nhiều ông lớn ở tỉnh Giang Nam đều chọn chỗ này để bàn chuyện, sẽ không lọt ra bất kỳ tin đồn nào! Bên trong có xảy ra chuyện gì, bên ngoài tuyệt đối không biết.”
“Tốt, vậy thì tới câu lạc bộ Ám DạI”
Sở Thiên Truyền gật đầu.
“Vâng, được ạ. Ở câu lạc bộ Ám Dạ chúng tôi đều có người quen! Tối nay bao hét câu lạc bộ Ám Dạ đi nhỉ?”
Đọc nhanh ở VietWriter
Đám người Chung Gia Minh tươi cười.
Ở một nơi khác.
Trong quân khu Kim Lăng.
“Mời tướng quân lên xe xuất phát, bên phía tỉnh thành đã bố trí xong rồi!”
Long Dã mời.
Có rất nhiều người đang đứng đằng sau Diệp Quân Lâm.
Lữ trưởng lữ đoàn đặc chiến Đinh Chí Viễn, không cần nói nhá.
Chủ yếu nhát là tổng chỉ huy quân khu Kim Lăng – Hướng Văn Quân, cùng với hai vị phó tổng chỉ huy Lữ Chắn và Trương Vĩ Thạc, còn có mây đại tham mưu trưởng đêu có mặt.
Mọi người đều mặc thường phục.
Hưởng ứng lời gọi khiêm tốn của Diệp Quân Lâm.
Nếu không, một đám người mặc quân trang đi ra ngoài ra cơm, chẳng phải là dọa chết người sao?
“Đã kiếm được chỗ chưa?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Đã kiếm được rồi thưa tướng quân, ở câu lạc bộ Ám Dạt!
Đặc điểm lớn nhất của câu lạc bộ này chính là bí mật, bởi vì ở ngoại ô vắng vẻ, cho nên rất nhiều người trao đổi chuyện bí mật đều chọn chỗ này. Nếu tới đấy thì không ai biết, càng sẽ không có kẻ bám đuôi.”
“Bên phía tỉnh thành đã cân nhắc đến tính đặc biệt, cho nên chọn nơi này. Nhưng đồ ăn và rượu đều là chúng ta tự mang tới, tuyệt đối sẽ không bày biện lãng phí! Hơn nữa tiền là tự bỏ, không liên quan tới bất cứ cái gì.”
Long Dã giải thích.
“Ừ, được. Bọn họ suy nghĩ khá chu đáo đấy!”
Diệp Quân Lâm gật đầu khen ngợi.
Giờ phút này.
Trong câu lạc bộ Ám Dạ ở ngoại ô.
“Thế thì tốt!”
Trần Đẳng lau mồ hôi.
“Sao tôi hơi căng thẳng nhỉ?”