Mấy người Chí Khiếu Côn hô lón. “Đã thế thì Diệp Quân Lâm hôm nay càng phải bước được vào cửa lón nhà họ Chí!”
“Lời tôi đã nói, đừng hòng ai cản được!”
Nói xong Diệp Quân Lâm sải bước hướng về phía cửa lón. “Cậu không được vào!”
Chí Duy tiến lên lập tức ngăn cản.
“Bốp!”
Diệp Quân Lâm tung ra một cú đấm.
“Cậu “Bụp!”
Chí Tiềm Long cũng bị đấm bay.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Không ngờ Diệp Quân Lâm lại chơi lớn như vậy.
Ai ngăn trở liền đánh!
Mấu chốt là thân thủ anh tốt, khiến người ta không dám manh động.
“Diệp Quân Lâm cậu làm càn! Cậu bước thêm bước nữa thử xeml”
“Bụp!
Không hề ngạc nhiên, người này cũng bị hất bay đi.
“Bụp!”
“Bup!”
Đám người Chí Khiếu Côn, Chí Khiếu Văn ngăn trở, toàn bộ đều bị ăn vả, rồi bị đánh bay ra ngoài.
Người nhà họ Chí căn bản là không ngăn nổi Diệp Quân Lâm.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Mắt thấy Diệp Quân Lâm sắp bước vào cửa nhà họ Chí.
“Ngăn nó lại cho ta”
Chí Đông Phương hô lớn.
Bảo vệ xông lên muốn khống chế Diệp Quân Lâm.
Nhưng rất nhanh đều bị Diệp Quân Lâm đánh bay, nằm rạp trên mặt đất kêu rên không thôi.
Nhà họ Chí lớn như vậy, thế nhưng không ai có thể ngăn cản Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm quay đầu khinh miệt nhìn mọi người một cái, cười nói: “Nhà họ Chí cũng chỉ như vậy thôi!”
“Bụpf Diệp Quân Lâm nhấc một chân vào cửa lớn rồi cứ thế tiến vào trong đó.
Anh giống như thần tiên từ trên trời đáp xuống, khí thế không thể chống đỡi Ba điều kiện mà Chí Đông Phương đưa ra, trong mắt anh cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, nát bét như hồ giấy thôi.
Anh tiến vào cửa lớn nhà họ Chí, đẫm đạp lên mặt mũi của nhà họ.