“Không có cách nào, bọn họ chính là so với chúng ta vượt xa hơn một bậc! Mọi người đều công nhận chuyện đó!”
Diệp Quân Lâm cau mày.
“Anh từ lâu đã vùng vẫy khắp Hoa Hạ này, khi nào thì đến lượt đám người này tự nhiên có được đặc quyền?”
VietWriter
“Vốn dĩ là không còn cách nào khác cả! Người nước ngoài luôn được chào đón ở khắp mọi nơi! Những sinh viên quốc tế đó thậm chí còn được hưởng những đãi ngộ, phúc lợi khác biệt!
Hơn nữa hiện tại phái nữ cũng rất yêu thích du học sinh, chỉ cần nhìn thấy mặt mũi bọn họ, nhận ra là người nước ngoài thì lập tức muốn nhào đến hiến thân ngay!”
“Tình trạng như thế này vốn đã có từ lâu, cho dù thấy không công bằng đi chăng nữa thì chúng ta cũng đành chịu, khó mà tìm được cách giải quyết.”
Lý Tử Nhiễm bắt lực khẽ lắc đầu.
Những năm gần đây, tình trạng như thế xảy ra ngày càng nhiều.
Đôi lúc tiêu chí để chọn người đi đấu thầu không phải dựa trên thực lực hay khả năng phát triển trong tương lai mà họ chỉ đơn giản là chọn lựa những người nước ngoài.
Đáy mắt Diệp Quân Lâm thoáng qua tia lạnh lùng.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Đúng rồi, lấy được khoản tiền này em muốn mua cho ba một căn hộ! Hiện tại nhà cũ vân do ba đứng tên, ngày mai sẽ tính toán sang nhượng cho mẹ. Anh tính toán như thế nghĩ thế có được không?”
Lý Tử Nhiễm hỏi.
“Tiền do em kiếm được, em muốn làm gì cũng được cả.”
Ngày hôm sau, Lý Văn Uyên hào hứng đến cục quản lý bất động sản.
Trước cửa cục quản lý đã sớm xếp một hàng dài.
Lý Văn Uyên phải chờ hơn một tiếng đồng hồ mới đến lượt mình.
Thời điểm cầm lấy thông tin đi vào trong, tâm trạng ông cực kì Vui Vẻ.
Đột nhiên lúc này chẳng biết hai người từ đâu chạy ra, ngang nhiên chen hàng.
“Này này này, hai cậu làm gì vậy hả? Mấy người đang chen hàng lấn lối đó.”
Lý Văn Uyên tức giận hét lên.
Hai người quay đầu lại, vóc dáng cao to, vừa nhìn liền biết là người nước ngoài.
Họ thậm chí còn giơ ngón tay giữa về phía Lý Văn Uyên.
“Mau tránh ral”
Lý Văn Uyên sững sờ.
Bản thân xếp hàng cả tiếng đồng hồ, không những bị chen ngang mà còn bị đối phương chửi bới!
Đây chính là bắt nạt!
Không phải chỉ có Lý Văn Uyên bất mãn.
Ngay cả những người xếp phía sau ông cũng đều nhìn không thuận mắt.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mọi người đang xếp hàng, bọn họ lại dám thản nhiên chen ngang?
Hiện tại là giờ cao điểm, vậy nên hàng dài sau lưng Lý Văn Uyên đang có đến hơn bảy, tám mươi người đứng chờ.
Hai người này vừa đến đã lập tức đi lên phía trước, không chút lý lẽ chen ngang, làm sao có thể không tức giận đây!
“Đến sau thì xếp hàng sau! Đừng có mà chen ngang kiểu đó!”
“Mau đi xuống nhanh lên!”
*Cho dù là người nước ngoài đi nữa, thì cũng phải xếp hàng cho tử tế đi chứ!”
Đám đông bắt đầu ầm ï, trực tiếp hét vào mặt hai người nước ngoài.
Hai người bọn họ đã khiến rất nhiều người bực tức.
Chỉ có điều, đối phương vẫn tỏ ra thờ ơ, thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn.
“Ưu tiên cái gì? Ở đâu ra chuyện đó vậy chứ? Đến đâu đi nữa thì mấy người cũng phải xếp hàng cho đàng hoàng! Có việc so với chúng tôi quan trọng hơn? Chúng tôi mặc kệ, mau đi xuống dưới cuối mà xếp hàng cho phải phép!”
Mọi người đều tức giận, ầm ï hét lên.
“Hiện tại là đến tôi rồi, hai cậu mau lùi xuống đi!”
Lý Văn Uyên cầm theo các loại giấy tờ thủ tục muốn đi vào trong nhưng lập tức bị hai tên nước ngoài này chặn lại. Quá đáng hơn cả, một trong số bọn họ còn giật lấy thủ tục trên tay ông.
“Roet roẹt.”
Tên người nước ngoài thản nhiên đem giấy tờ của Lý Văn Uyên xé bỏ toàn bộ.