“Thê thì tôt, anh đây, anh đừng tham dự nữa! Em biệt là nhà họ Trịnh vẫn luôn coi anh như kẻ thù!”
Lý Tử Nhiễm cười cười.
VietWriter
“Ha ha, tuy nói là kết thông gia thuở bé, nhưng cho tới giờ anh vẫn luôn đối xử với cô ấy như em gái!”
Diệp Quân Lâm nói.
Lý Tử Nhiễm cười cười: “Ông xã à, anh không hiểu tâm tư của phụ nữ đâu! Anh coi cô ấy như em gái, cô ấy không coi anh là anh trai đâu! Khi xưa nói thế nào cũng là anh đã phụ lòng cô ấy, hôn lễ lần này anh hãy chuẩn bị quà to vào! Nếu không đủ tiền thì anh hãy cầm lầy tắm thẻ này!”
Cô rất là hào phóng đưa cho Diệp Quân Lâm một tắm thẻ ngân hàng.
Đọc nhanh ở VietWriter
Diệp Quân Lâm cưng chiều vuốt tóc cô.
Chính là bởi ý Tử Nhiễm hiền lành như vậy.
Nếu mà là người phụ nữ khác, đừng nói là đi tham dự hôn lễ của đối tượng kết thông gia thuở bé, đến tham dự hôn lễ của giới tính nữ cũng sẽ không vui.
Càng đừng nói đến việc đưa tiền đi mua quà.
Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Được, ngược lại thì anh chưa nghĩ đến điểm này, anh sẽ chuẩn bị một món quà to!”
Diệp Quân Lâm thông báo cho Thanh Long đi chuẩn bị một món quà lớn.
Mây hôm nay, tập đoàn Tam Hưng đang thâm nhập vào từng lĩnh vực ở Tô Hàng, chuẩn bị trước cho cuộc chuyển nhà quy mô lớn.
Cái gọi là hôn lễ, chẳng qua là công cụ bị lợi dụng mà thôi.
Tất cả đều là những bước đi để tập đoàn Tam Hưng chiếm lấy thị trường Tô Hàng!
Diệp Quân Lâm cho người mở một mắt nhắm một mắt không quản.
Chẳng máy chốc, vài ngày đã trôi qua.
Khoảng cách đến hôn lễ của Trịnh Tiêu Kỳ còn một ngày thời gian.
Nhà họ Trịnh đã chuẩn bị xong mọi việc!
Trang viên Tân Hải đã chi rất nhiều tiền để xây dựng địa điểm tổ chức hôn lễ.
“Con gái ba thật giỏi, hôn lễ thế kỷ này!”
Trịnh Văn Thạc cất giọng cười to.
“Nào nào nào, ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”
Trịnh Uyên Bác mỉm cười nói.
Khiến cho những người từng vứt bỏ cô phải hồi hận!
“Con gái à, hôn lễ ngày mai con muốn gặp ai nhất?”
Ngô Lam hỏi.