Bởi vì bọn họ gặp là lữ đoàn Viêm Hoàng bất khả chiến bại.
Dẫn đội là chiến thần Côn Luân dưới trướng của Bộ Ngũ kiêu hùng!
Mấy gương mặt kia là ác mộng đời này của Tang Khôn.
Không ngờ lại gặp được!
Vậy mười tám ky sĩ này hẳn là đại diện cho thảm họa, thiên kiếp mười tám ky binh?
“Tôi tôi tôi…”
Môi của Tang Khôn run rẩy, nửa ngày không nhả ra được một chữ.
“Tang Khôn, mày thật to gan, dám can đảm đến Việt Nam giương oail Chán sống rồi à?”
Tây Phương lạnh giọng hỏi.
Trung Phương còn cười: ‘Muốn ông đây đi ngục giam Đông Nam Á, hủy đi đám quân phiệt của mày không?”
“Tôi… tôi không dám… hu hu… hiểu lầm…
tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”
Tang Khôn sợ tới mức khóc lên giống như trẻ con vậy.
“Hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lâm thôi”
“Các vị đại nhân, chúng tôi chỉ tới đây giải quyết một chút ân oán cá nhân, không dám làm ra chuyện gì nguy hiểm cho nơi đây cải”
Phó quan ngẫm nghĩ rồi vội vàng nói.
“Đúng, là hiểu lầm, chúng tôi không dám làm loạn trên đất này đâu!”
Tang Khôn khóc nói.
Tây Phương cười: “Hiểu lầm? Thật sự là hiểu lầm sao?”
“Chúng mày biết mình đã bắt phải ai không?”
Tây Phương nghiêm giọng hỏi.
Tang Khôn đột nhiên nghĩ đến một người.
Diệp Quân Lâm!
Diệp Quân Lâm trước mặt nói với hắn rất nhiều thứ, nói chỉ có người khác sợ anh.
Cuối cùng còn nói, nếu hắn không quỳ, thì chốc nữa đến cơ hội để quỳ cũng không có nữa.
Một khi thân phận của anh sáng tỏ, đầu hắn sẽ phải dập đến mức chảy máu?
Không trùng hợp thế chứ?
Đầu Tang Khôn như sắp nổ tung.
Nếu như thực sự là người đó, thì hắn xong thật rồi!
Vì tám tỷ USD đó mà nộp cả mạng mình.
Không đáng!
Không đáng chút nào!