Chí Đông Phương thiếu chút nữa thì tức đến hộc máu.
Chuyện không hay lại bị Chí Đông Vượng nhìn thấy hết!
Càng không muốn xảy ra nó lại càng dễ xảy ra.
Đầu do thằng con hoang Diệp Quân Lâm!
“Đúng vậy, Đông Phương ông làm thế là không đúng rồi! Mau đi xin lỗi con hoang, à không, con nhà người ta đi!”
Những người này đều là tới để xem kịch.
Bọn họ sẽ rất sung sướng khi nhìn thấy cảnh đường đường là chủ nhân nhà họ Chí ở Hoa Hải lại phải đi xin lỗi một thăng con hoang.
Bọn họ cũng không phải vì Diệp Quân Lâm mà đứng ra bênh vực, bởi trong mắt họ anh cũng là con hoang.
Chỉ là muốn đến xem Chí Đông Phương bị mang ra làm trò cười thôi.
Diệp Quân Lâm làm sao mà không biết đám người này nghĩ gì.
“Ông ta phải xin lỗi, các người cũng phải xin lỗi!”
Diệp Quân Lâm đột nhiên nói.
Ngữ khí mạnh mẽ độc đoán. Lời Diệp Quân Lâm vừa nói ra, tất cả mọi người ngây ngẩn. Chí Đông Vượng cùng các chỉ các nhánh nhà họ Chí có thế nào cũng không nghĩ tới Diệp Quân Lâm sẽ hướng mũi dùi sang bọn họ. “Đừng tưởng tôi không nhìn ra tâm tư bẩn thỉu của các người! Hắn là trong mắt các người tôi cũng là con hoang chứ gì? Một đám chó chê mèo lắm lông!”
Diệp Quân Lâm vui vẻ. Chí Đông Vượng không nghĩ rằng mình lại bị một thằng oäắt con nói như vậy. “Không sai! Cậu chỉ có mẹ còn bố mình là ai cũng không biết, thế chẳng phải con hoang thì là cái giống gì?”
“Chúng tôi cứ thích xem Chí Đông Phương đi xin lỗi một đứa con hoang đấy!”
Nếu bị vạch trần thì Chí Đông Vượng cứ đem những gì mình nghĩ nói ra thôi. Chí Đông Phương cũng vô cùng tức giận. Nhưng lại chẳng thể làm gì. Ai bảo ông ta có đứa cháu là con hoang này chứ!! “Ha ha ha..”
Chí Đông Vượng cùng đám người nhà họ Chí bên hắn đều cười. Nhà họ Chí ỏ Lâm Hải đồng loạt cúi thấp đầu. Giò khắc này bọn họ quá nhục rồi. Làm người ta nhục nhã, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Hết thảy đều do Diệp Quân Lâm! Nếu không phải Diệp Quân Lâm thì tốt biết bao nhiêu? Nhà họ Chí ở Hoa Hải nhất định phải cao cao tại thượng, không ai sánh kịp. Có Chiến thần Côn Luân chống lưng, mấy người trước mắt này có là cái thá gì? Đối với cái từ “Con hoang”
này, Diệp Quân Lâm ghét cay ghét đắng. Tuy anh không ghét cha mẹ ruột của mình, nhưng cũng chẳng có hứng thú muốn biết. Nhưng dù sao cũng là bọn họ ban cho anh sinh mệnh, là bọn họ đem anh đưa tới thế giới này. Đây là điều rất thiêng liêng. Không thể bị khinh nhòn. Mà đám người trước mắt này lại khinh bỉ anh! Thế thì phải chết! Diệp Quân Lâm chậm rãi đứng dậy, ánh mắt đáng sợ quét trên người Chí Đông Vượng. “Cậu…
Câu muốn làm gì?”
Giò khắc này, mấy người Chí Đông Vượng đã cảm nhận được một khí thế oai hùng khủng khiếp.
Sát khít Bọn họ cảm nhân được sát ý vô tận trên người Diệp Quân Lâm! Như thể bọn họ sắp chết đến nơi rồi! “Anh…
Đừng mà…
Chí Nam Yên tiến lên, lập tức ngăn Diệp Quân Lâm lại.
Cô sợ cứ như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Cô lập tức kéo Diệp Quân Lâm ra khỏi nơi này.
“Hừ!”