“Bắt tôi bồi thường bốn mươi triệu? Không đời nào!”
Lý Tử Nhiễm chết cũng sẽ không đền tiền.
VietWriter
Phác Hải Trấn bước lên hai bước, cười nói: “Người đẹp không đền tiền cũng được thôi! Ngủ với tôi một tuần, bốn mươi triệu này xí xóa! Một đêm bảy triệu, cái giá này không thiệt chứ? Cô làm gì mà kiếm được bảy triệu một đêm nhỉ?”
“Hắc hắc hắc hắc…”
Đám người Phác Trường Húc đã cười ra tiếng.
Một lần này là lần mà Phác Hải Trấn kiểu cách nhất.
Đọc nhanh ở VietWriter
Nếu là anh ta của ngày xưa, nếu nhìn trúng cô gái nào thì sẽ không nói nhiều, trực tiếp mang đi luôn.
Nói chuyện với Lý Tử Nhiễm lâu như vậy, đủ để thấy anh ta coi trọng cô.
Tất nhiên là vì Lý Tử Nhiễm xinh đẹp.
“Hoặc là đền tiền, hoặc là bồi tôi! Chọn một cái đi, một phút đồng hồ!”
Phác Hải Trần cười nói.
Lý Tử Nhiễm sót ruột.
Bây giờ điện thoại đã bị đoạt mắt, một thân một mình.
Nhìn điệu bộ của đám người này, hình như là sẽ làm thật.
“Có chuyện gì vậy?”
Đúng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Diệp Quân Lâm!
Là Diệp Quân Lâm!
Sau khi Lý Tử Nhiễm nghe thấy giọng nói này thì lập tức chạy qua, nhào vào lòng Diệp Quân Lâm.
“Ông xã, bọn họ bắt nạt eml”
Lý Tử Nhiễm sắp khóc đến nơi rồi.
Chưa bao giờ tủi thân như này!
Cô đã gặp nhiều người không nói đạo lý.
Nhưng người không nói đạo lý như thế này thì cô mới gặp lần đầu!
“Chiếc Ferarri này không tuân thủ luật giao thông, tai nạn lần này, trách nhiệm là ở anh tai”
Quần chúng xung quanh cuối cùng đã tìm được cơ hội nói chuyện, nhao nhao chỉ trích Phác Hải Trần.
“Sao thế? Ngại đường hẹp không khoe được chiếc xe của anh, đi ngược chiều lái vào làn xe khác để khoe khoang à”