Cô đưa hóa đơn cho tôi!”
Diệp Quân Lâm nói. “Anh sao?”
Phùng Ngọc Hân nói với vẻ kinh ngạc. “Sao vậy? Cô không tin tôi sao? Dù sao cô cũng không còn cách nào nữa, vậy chỉ bằng để tôi thử xem”
Diệp Quân Lâm nói như vậy, Phùng Ngọc Hân cảm thấy cũng đúng. Cô ta không còn cách nào nữa, anh cũng có thể thử.
Cô ta đến văn phòng rồi đưa hóa đơn cho Diệp Quân Lâm: “Anh thử xem, nhưng đừng miễn cưỡng quá, cẩn thận kẻo bị tương. Đám người đó không dễ chọc vào đâu.”
Tất nhiên Phùng Ngọc Hân không ôm tia hy vọng nào cả.
Cô ta đang nghĩ chuyện này thật sự không thể giải quyết được.
Vậy anh chỉ có thể cầu cứu sự trợ giúp của Lê Phước Nam và ông sếp thần bí.
Mặc dù con số của số tiền còn lại này không hề nhỏ, nhưng làm phiền đến hai người họ như vậy khiến cho Phùng Ngọc Hân cảm thấy rất có lỗi.
Cho nên thử tự mình giải quyết.
Diệp Quân Lâm cầm lấy hóa đơn rồi đi ra khỏi tập đoàn Minh Cường.
Nợ tiền của Diệp Quân Lâm anh sao?
Điều này tuyệt đối không được!
Họ làm như vậy chẳng phải đang bẻ răng của hổ sao?
“Võ Sâm đi theo tôi!”
Diệp Hạo Nhiên nói với Võ Sâm, bảo anh ta đi lái xe.
Lái xe từ tỉnh Kim Lăng đến tỉnh Hải Dương chỉ mất nửa tiếng đồng hồ.
Rất nhanh hai người Diệp Quân Lâm đã đi đến Hải Dương.
Tại tập đoàn Bình Minh.
Đây chính là công ty Nhật Bản đó.
Ông chủ của tập đoàn đó là người Nhật Bản tên là Kameda Ichiro, là con người vô cùng thủ đoạn và có năng lực.
Nghe người ta nói, ông ta còn có mối quan hệ rất sâu sắc với rất nhiều nhà giàu ở Hải Dương này.
Có thể cạnh tranh lên chỗ đứng Hải Dương khốc liệt này, điều đó đã chứng minh tập đoàn Bình Minh không phải là một tập đoàn bình thường.
Bọn họ ỷ vào thế lực và địa vị ở Hải Dương nên căn bản không thèm để tập đoàn Minh Cường vào mắt.
Cho nên bọn họ cứ kéo dài mãi không trả khoản tiền còn lại này.
Bọn họ cũng có khả năng đấy.
Khi Diệp Quân Lâm và Võ Sâm đến trước nơi này thì ngay lập tức bị chặn lại.
“Các anh là ai?”
Đám bảo vệ nói với giọng không được lưu loát cho lắm, có thể thấy bọn họ là người Nhật Bản.
“Chúng tôi là người của tập đoàn Minh Cường, đến đây để đòi số tiền còn lại”
“Ha ha ha…”
Sau khi nghe Diệp Quân Lâm nói xong, tất cả đám người đó đều bật cười lớn.
Giống như bọn họ đang nhìn hai con người ngu ngốc đần độn vậy.