“Bình thường thôi, vị vệ sĩ kia của tập đoàn Vân Đình còn đánh được cả Lee Dae Jung và Lee Dae Yong liên thủ cơ mà, đánh bại Choi Hong Man không phải chuyện khó! Suy cho cùng thì Choi Hong Man không mạnh hơn hai anh em kia là máy!”
Lee Jae Shik trần định phân tích.
VietWriter
Park Chun Shin lập tức nói: “Đại sư có chắc chắn thành công không?”
“Ha ha ha, bọn họ mạnh một chút thì tôi mới có hứng thú!
Nếu không hạ đo ván trong một giây thì quá là vô vị!”
Lee Jae Shik cười cười.
Đọc nhanh ở VietWriter
Thấy Lee Jae Shik tự tin như vậy, Park Chun Shin nở nụ cười.
“Mau hỏi xem, đàm phán thế nào rồi?”
Nghe vạt, Park Chun Shin nhặt điện thoại lên gọi lại.
Cái gì? Cảnh cáo chúng ta? Chỉ cho chúng ta thời gian năm ngày, nếu không sẽ đuổi chúng ta ra khỏi Hoa Hạ?”
Park Chun Shin cực kỳ phẫn nộ.
Ông ta kể ba cái cảnh cáo của Diệp Quân Lâm cho Lee dae Shik nghe.
“Am”
Lee Jae Shik hung hăng vỗ lên bàn: “Thật ngông cuồng!
Cậu ta lại dám đuổi tập đoàn Tam Hưng ra khỏi Hoa Hạ ư? Thật nực cười!”
“Đại sư bớt giận! Với tình hình trước mắt, thì vẫn cần ông ra mặt giải quyết chuyện này!”
Park Chun Shin nói.
“Ừ, ông sắp xếp đi! Tôi có thể ra tay bắt cứ lúc nào!”
Con người Lee Jae Shik lóe ra tỉnh quang.
Ba đồ đệ của ông ta lần lượt bị đánh cho tàn phế, bây giờ’ còn chịu nhục.
Sao mà ông ta chấp nhận được?
Đôi mắt Park Chun Shin chợt lóe, ông ta nói: “Đại sư, năm ngày sau chính là ngày đại hôn của cháu trai tôi! Tôi muốn giải quyết chuyện này vào ngày hôm sau đấy!”
“Ừ, được!”
“Ngoài ra, tôi mời đại sư tham dự hôn lễ của cháu trai tôi,
Trịnh Tiêu Kỳ kích động không thôi.
Bởi vì sự lo lắng về cuộc đàm phán đã được quét sạch.
“Chú nói, để cho chúng ta yên tâm chuẩn bị hôn lễ, tạm thời không cần để ý tới tập đoàn Vân Đình!”