Bất thình lình, Diệp Quân Lâm nhét tàn thuốc nóng hồi vào trong miệng Phác Hải Trần.
“Ay ya…”
VietWriter
Nhất thời, Phác Hải Trấn hét lên một tiếng thảm thiết xé lòng.
Tất cả mọi người đều ngây ngắn cả người!
Tốc độ của Diệp Quân Lâm nhanh như vậy?
Ngay cả cao thủ Teakwondo Phác Hải Trấn cũng không phản ứng kịp ư?
Đọc nhanh ở VietWriter
Toàn trường lặng như tờ!
Ai cũng không ngờ Diệp Quân Lâm sẽ ra tay bắt ngò!
Vũ Sâm cũng kinh ngạc.
“Buồn cười lắm à?”
Diệp Quân Lâm nhíu mày hỏi.
Phác Hải Trấn phản ứng lại thì gương mặt thống khổ, đỏ mặt gào lên: “Phế bọn họ cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy người họ còn đứng!”
NÀ drữi Mấy chục người định xông lên.
“Đều con mẹ mé chán sống rồi à? Tôi xem con mẹ nó ai dám?”
Vũ Sâm rút hai cái côn bên người ra, bá đạo nhìn lại bọn họ.
‘Vũ Sâm là lính trinh sát giải ngũ, từng nghiêm túc trải qua chiến trường.
Đối mặt với những người này, cậu không sợ tí nào!
Đây cũng là lý do Diệp Quân Lâm để cậu ta làm đội trưởng đội bảo vệ!
“Lão Vũ có hối hận không?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Hồi hận cái rắm! Anh Diệp coi tôi như anh em, tôi cũng coi anh Diệp như anh eml”
Vũ Sâm quát.
“Được.”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
“Các cậu còn ngắn ra đó làm gì? Phế bọn họ đi cho tôi!”
Vũ Sâm không hỗ là lão lính trinh sát, vung hai cái côn, không ai có thể đến gần được, ngược lại còn ngã xuống khá nhiều.
Bên Diệp Quân Lâm càng kinh khủng hơn.
“Phanh!”