“Tiêu Thắm, bà nhận ra là cháu càng ngày càng không nghe lời! Bà càng chiều cháu, cháu càng phản nghịch hả?”
Ngô Mộc Lan tức giận nói.
VietWriter
“Bà nội, cháu không nghĩ như vậy…”
Tiêu Thắm khóc lóc nói.
“Ngày mai, nhà họ Sở ở Hoa Hải tới xin kết thông gia, cháu đi cũng phải đi, cháu không đi cũng phải đi!”
Ngô Mộc Lan ngang ngược khiến người khác không thẻ từ chối.
Tiêu Thắm hoàn toàn tuyệt vọng.
“Có tôi ở đây, tôi xem người nào dám bắt ép Tiêu Thắm?”
Đọc nhanh ở VietWriter
Lúc này, một giọng nói bắt ngờ vang lên.
Mọi người nhìn Diệp Quân Lâm với ánh mắt không thể tin nỗi.
Diệp Quân Lâm nói xong, Tiêu Thắm lập tức phản ứng lại.
Đúng vậy!
Bối cảnh mạnh nữa thì làm sao?
Có người nào mạnh được hơn anh rẻ không?
Tiêu Thắm đi ngay tới trước mặt Diệp Quân Lâm: “Đúng, anh rễ, em nghe anh!”
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Người nhà họ Triệu xoẹt xoẹt xoẹt cùng nhìn sang Diệp Quân Lâm.
“Cậu là ai? Cậu có tư cách nói chuyện ở nhà họ Triệu tôi sao?”
Triệu Học Dũng tức giận nói.
Triệu Học Lương đẩy gọng kính, cũng rất bất mãn: “Đúng, đúng thế. Trước mặt nhiều trưởng bối thế này mà cậu nói cái gì đấy? Làm phản hả?”
Hai tiểu bối Triệu Đại Phi và Triệu Thanh Phong càng tức giận.
Hận không thể tát cho một cái!
Triệu Học Thành và Tiêu Nhược Mai còn tức giận hơn.
Bọn họ gần như gào lên: “Chuyện của con gái tôi lúc nào thì tới lượt cậu nhúng tay vào hả?
Triệu Kiến Quốc cũng trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm, Ngô Mộc Lan thì không chấp nhận được hành động này của Diệp Quân Lâm.
“Lập tức cút khỏi nhà họ Triệu, nơi này không chào đón cậu!”
“Con cháu mà tôi giáo dục từ nhỏ, không có ai dám nói với tôi như thế!”
Ngô Mộc Lan chỉ vào mũi Diệp Quân Lâm, tức giận nói.
Nề nếp nhà bà ta cực kỳ nghiêm khắc.
Con cháu ở trước mặt bà ta và Triệu Kiến Quốc đều không dám lớn tiếng nói chuyện.
Dưới sự lôi kéo và đẩy và Tiêu Thắm, Diệp Quân Lâm đã rời khỏi đây.
“Ông nội bà nội mọi người đừng trách anh rể, ngày mai cháu đi được chưa?”
Tiêu Thắm đồng ý.